Chương 7

Buồng lò sưởi của lão phu nhân mặc dù nhỏ, nhưng an bài rất thoải mái dễ chịu, chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đầy đủ, trên tường thậm chí còn treo bức tranh Lão phu nhân yêu thích.

Thời điểm Khúc Mạc Ảnh mới tới, Lão phu nhân liền nghĩ đem nàng an bài ở chỗ này, chỉ là Khúc Mạc Ảnh gặp ai cũng hoảng, lúc này mới nghe xong Vu thị đề nghị, ở một mình trong một sân nhỏ nơi xa xôi, trên danh nghĩa viện tử là thuộc về nàng còn không có chỉnh lý tốt.

Sau khi đổi y phục, ngồi ở trước bàn trang điểm, gỡ xuống Nhãn Sa nhìn xem khuôn mặt, Khúc Mạc Ảnh nhìn rất cẩn thận.

Trong kinh thành tin đồn về Khúc Mạc Ảnh cũng không nhiều, ngẫu nhiên có mấy lời đồn đều nói nàng là một kẻ mù lòa, hơn nữa mặt mũi còn không ra sao, nhưng trên thực tế thì sao?

Khuôn mặt như thế này nếu như gọi là chẳng ra sao cả, trên đời này phần lớn người cũng là cực kỳ khó coi .

Lúc nàng vẫn Quý Hàn Nguyệt, chính là một trong số ít mỹ nhân của kinh thành, nhưng so với khuôn mặt trước mắt này mà nói, vẫn kém hơn một chút.

Nhắm lại hai mắt, lại mở ra, có thể thấy rõ ràng ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng tuyết, lông mi đen nhánh thật dài,, thị lực của nàng không thể nhìn thấy ánh sáng quá mạnh, trong phòng hơi tối thì có thể, sở dĩ một mực mang theo Nhãn Sa, một mặt là nàng quen thuộc, một mặt cũng sợ ánh sáng chói bên ngoài làm nàng khó chịu.

Nàng có một đôi mắt hạnh tuyệt đẹp, khi nàng hơi mở mắt, khóe mắt mang theo một màu đỏ nhạt tự nhiên, nhìn kỹ hơn lại tựa hồ không có.

Màu da trắng như tuyết như ngọc, không biết có phải hay không là ít tiếp xúc với ánh mặt trời, lộ ra chút tái nhợt.

Đây là một khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp, tinh xảo bên trong mang theo yếu ớt, tựa hồ có loại yếu đuối bẩm sinh nào đó, chỉ có trong cặp mắt lóe lên sự tức giận, cho thấy những gì nhìn thấy trước mắt cũng chỉ là vẻ bề ngoài, ngồi ở trước bàn trang điểm thiếu nữ tuyệt đối không phải thật sự yếu ớt!

Ở kiếp trước, nàng hay ra vào các thế gia cùng trong cung, gặp qua không ít mỹ nhân, mặc dù đều xinh đẹp, nhưng lại cùng khuôn mặt trước mắt này hoàn toàn không thể đánh đồng.

Có thể chắc chắn, nàng trước đó chưa thấy qua, nhưng cũng không rõ có chút quen thuộc.

Đưa thay sờ sờ khuôn mặt, nhẹ nhàng nhéo một chút làn da như mỡ, đôi mắt ngấn nước như có điều suy nghĩ.

Nàng giống ai Người khác không biết, nhưng nàng biết, mẫu thân Khúc Mạc Ảnh cũng không phải con gái ruột ngoại tổ mẫu, là ngoại tổ mẫu

nhận nuôi nữ nhi, Quý Hàn Nguyệt và Khúc Mạc Ảnh ở giữa cũng không có quan hệ máu mủ, không có lý do gì hai người lại giống nhau, hơn nữa nhìn kỹ cũng thật sự không giống, nhưng vì cái gì vẫn là nhìn quen mắt?

Đưa tay ra sau tai sờ lên, sau tai tựa hồ có một nốt ruồi, ẩn sâu sau dái tai, nếu không phải nàng tỉ mỉ đưa tay sờ, người khác tất nhiên là không thấy được.

Luôn cảm thấy cái nốt ruồi tựa hồ cũng có chút ấn tượng, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.

Ký ức phảng phất bị phủ một tầng sương, hoặc có lẽ là thật sự là quá lâu, quá không để ý, đến mức chỉ có thể cảm giác có chút quen thuộc, cũng không nhớ ra được.

“Tiểu thư, nô tỳ nghe được!” Vũ Xuân vội vã đẩy cửa đi vào, cầm trong tay một bàn điểm tâm, thăm dò nhìn ra phía ngoài mới đem cửa đóng lại, đi đến phía trước bàn trang điểm đem điểm tâm để xuống.

“Có chuyện gì?” Khúc Mạc Ảnh sắc mặt căng thẳng, thần sắc không thể khống chế khẩn trương lên, nàng đã hỏi qua Vũ Xuân, Vũ Xuân nói Vương Phủ không có phát sinh chuyện gì lớn.

Cái chết của Thái Tử Phi không coi là chuyện lớn sao? Chẳng lẽ là Vũ Xuân ở trong điền trang nên tin tức không nhanh nhạy? Nàng kêu Vũ Xuân đi phòng bếp lấy điểm tâm nhân cơ hội nghe ngóng sự tình của Vương Phủ.

“Nói là một tháng trước, thời điểm thái tử đại hôn, Thái Tử Phi liền bệnh, bây giờ càng là bệnh không dậy nổi, Lăng An Bá Quý Phủ cố ý đem Quý Đại tiểu thư đưa đến quá Phủ Thái tử làm trắc phi, phục vụ Thái tử thay Thái Tử Phi bị bệnh!” Vũ Xuân bẩm báo nói. Quý Du Nhiên quả nhiên tiến vào phủ Thái Tử, chỉ là đáng tiếc Thái tử đề nghị cũng không phải vị trí Thái Tử phi mà nàng tâm tâm niệm niệm!

“Lăng An Bá Phủ không có sao chứ?” ngón tay của Khúc Mạc Ảnh đâm vào lòng bàn tay, mặc cho lòng bàn tay một mảnh đau đớn, khàn giọng nói, nàng quan tâm nhất là tin tức của cha và muội muội.

“Lăng An Bá Phủ cũng không có chuyện gì, dường như Lăng An Bá lo lắng cho bệnh tình của Thái tử phi, cũng bệnh, nô tỳ còn nghe người ta nói......” Vũ Xuân nói đến đâydừng lại một chút, bất an nhìn Khúc Mạc Ảnh nói, “tiểu thư, ngài đừng hoảng hốt, cũng không biết phải hay không thật sự!”

“Nói!” Khúc Mạc Ảnh sắc mặt trắng bệch, nhưng âm thanh lại trầm thấp ngoan lệ.

Vũ Xuân bị nàng doạ sợ hết hồn, vội vàng nói: “nói là Quý Tam tiểu thư bệnh nặng qua đời, nhưng bởi vì thái tử đại hôn, Thái Tử Phi lại bệnh, sợ Quý Tam tiểu thư chết mang lại tổn thương cho Thái Tử phi, Lăng An Bá Phủ liền bí mật không phát tang, chỉ là

đơn giản đem quý Tam tiểu thư chôn.”

Muội muội quả nhiên chết!

Đau lòng không thể hô hấp, huyết dịch của cả người cơ hồ một đóng băng, tiếp đó chậm rãi chảy về tim, nơi đó đã xoắn thành từng mảnh băng.

Nói cái gì bệnh, kỳ thực đã sớm chết, chỉ chờ một cơ hội thích hợp để “cha con” hai người cùng chết mà thôi! Mà muội muội chết càng là vô thanh vô tức, ngay cả một tang sự cũng không có phát.

Nước mắt không tiếng động rơi xuống, răng hung hăng cắn lên, mặc kệ trong này là ai âm mưu, nàng cũng sẽ để cho bọn hắn đền mạng, đời này có cơ hội sống lại, chính là vì báo thù.

Thái tử lại như thế nào? Hắn có vị trí thái tử liền có thể gối cao không lo sao? Thái tử chính là bầu trời tương lai sao? Nếu như vậy, nàng liền cầm kiếm gϊếŧ bầu trời!

“Tiểu thư, ngài đừng nóng vội, Thái Tử Phi cùng Lăng bá gia nhất định sẽ không có chuyện gì!” Vũ Xuân cho là nàng lo lắng cho biểu tỷ cùng dượng, vội vàng khuyên nhủ.

Dưới mắt cái thân phận này rất tốt, tìm hiểu chuyện của Thái Tử Phi, xem như là chuyện hợp tình hợp lý.

“Đem Nhãn Sa che kín cho ta!” Khúc Mạc Ảnh cầm khăn lau lau nước mắt, chậm rãi nói, trên gương mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ đầy vẻ âm trầm đáng sợ, ánh mắt khát máu.

Đeo Nhãn sa nhiều năm như vậy, Nhãn Sa của nàng là đặc biệt làm ra, cùng với cái của người khác trực tiếp buộc rất khác biệt, không thương tổn mắt.

Một đường dày được khâu phía trên tấm khăn che mặt dài để dễ dàng vừa khít giữa lông mày và trán, tấm khăn che mặt rộng buông xuống giữa hai cánh mũi, chỉ để lại đôi môi anh đào lộ ra ở phần dưới khuôn mặt. ánh nắng trực tiếp, nhưng nó không thể che khuất tầm nhìn của nàng, cũng không hạn chế hoàn toàn đôi mắt của nàng.

Đây vẫn là biện pháp đại phu nghĩ ra giúp nàng, từ lúc vị đại phu này chẩn đoán cho Khúc Mạc Ảnh sau đó, Khúc Mạc Ảnh vẫn như thế mang theo.

Vũ Xuân tay chân lanh lợi đem Nhãn Sa đeo lên cho nàng, vừa nói: “tiểu thư, Lão phu nhân khuyên ngài trước tiên nên nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai lại nói!”

“Ta không chờ được !” Khúc Mạc Ảnh âm thanh lạnh lùng nói.

Vừa rồi cô lấy ra bột thuốc Miêu Miêu chuẩn bị trước khi vào nhà, cẩn thận chấm vào móng tay trên tay, chuyện hôm nay còn chưa kết thúc, cô còn có cơ hội...

Làm con gái của võ tướng, nàng hiểu hơn ai hết nên rèn sắt khi còn nóng......