19.
Việc phụ thân gϊếŧ mẫu thân ta, ông ta gần như làm đến mức không còn dấu vết.
Tất cả những người tham gia vào chuyện này đều bị ông ta diệt khẩu.
Ngoại trừ Triệu di nương và vị thị nữ tên Nguyệt Dung kia.
Nghe Tề Vương phi nói, Nguyệt Dung thoát được một kiếp bởi có dáng dấp giống trưởng tỷ của phụ thân ta đến mấy phần, hơn nữa sau khi mẫu thân ta chết, Nguyệt Dung một mực giả điên, lúc này mới thật sự thoát được một kiếp.
Nhưng phụ thân ta mặc dù buông tha cho Nguyệt Dung, nhưng cũng lo lắng nàng biết được chuyện gì đó nên những năm gần đây ông ta vẫn luôn giam Nguyệt Dung trong điền trang ở ngoại thành, còn phái người trông coi.
Mà trên thực tế, Nguyệt Dung quả thật đã biệt mẫu thân ta chết là do có người hại.
Vì vậy nàng đặc biệt giữ lại bã thuốc mà mẫu thân ta dùng, chế thành túi thơm mang theo bên người.
Dù bị giam ở điền trang nhiều năm nhưng nàng vẫn giữ lại cái túi thơm này.
Nàng chờ đợi, chờ Tề Vương Phủ phái người tới tìm nàng.
Nàng giữ lại bằng chứng, để đòi lại công đạo cho mẫu thân ta.
Phụ thân ta mượn thế Tề Vương Phủ để leo lên, nhưng lại hận mẫu thân và Tề Vương Phủ.
Bởi vì sự tồn tại của mẫu thân ta từng giờ từng phút đều nhắc nhở ông ta đã nương nhờ đâu để thượng vị.
Vậy nên ông ta liên hợp với Triệu di nương, hại chết mẫu thân ta.
Mà thân phận của Triệu di nương lại càng khiến ta kinh ngạc hơn.
20.
Thời điểm Triệu di nương tiến phủ, lão phu nhân nói bà ta là cô nương cùng thôn với Lục gia, thật thà an phận, ngày bình thường giúp đỡ Lục gia rất nhiều.
Mà trên thực tế, Triệu di nương không chỉ là biểu muội của phụ thân ta, mà còn là vị hôn thê của ông ta.
"Năm đó mẫu thân ngươi nhìn trúng tên lòng dạ hiểm độc đó, chúng ta từng hỏi hắn nhiều lần, hỏi hắn ta có thê thϊếp hay vị thôn chưa."
Mà phụ thân ta để trèo lên cành cao Tề Vương Phủ, che giấu sự thật mình có vị hôn thê, thành con rể Tề Vương Phủ.
Nhưng dù cho như thế, ông ta cũng chưa từng từ hôn với Triệu di nương.
Thậm chí sau khi mẫu thân sinh hạ ta còn danh chính ngôn thuận đón Triệu di nương vào cửa.
So sánh với mẫu thân ta, vị thanh mai trúc mã Triệu di nương từng đồng cam cộng khổ với ông ta mới là tốt nhất.
Hắn hận nương ta, cũng chán ghét ta.
Cho nên sau khi mẫu thân mất, ông ta mới cố ý dung túng ta, muốn nuôi ta trở thành phế vật.
Ngay cả thanh danh càn rỡ ngang ngược của ta cũng là do phụ thân ta và Triệu di nương cố ý tung ra ngoài.
Ta không ngờ loài người có thể ghê tởm đến mức độ này.
Cho dù phát hiện người phụ thân ta chân chính coi trọng là Triệu di nương và Lục Nguyên Tích, ta cũng chỉ coi là ông ta bất công.
Ta chưa từng hoài nghi, ngay cả cái chết của mẫu thân ta cũng có vấn đề.
Sau khi biết được sự việc, ta nhất thời không chịu nổi k1ch thích, trực tiếp hôn mê bất tỉnh trước mặt Tề Vương phi.
Khi ta tỉnh lại thì sắc trời đã tối, Tề Vương phi canh giữ bên giường của ta.
Thấy ta đã tỉnh, Thúy Châu vội vàng tới đỡ ta dậy.
Tề Vương phi hai mắt đỏ hoe nói: "Ngoại tổ phụ của con đã vào cung, Tề Vương Phủ chắc chắn đòi lại công đạo cho nương con."
Ta gật đầu, nhận chén trà từ tay Thúy Châu, một hơi uống hết chén trà mới cảm thấy cuống họng dễ chịu hơn một chút.
"Ta muốn trở về phủ quận chúa."
21.
Khi ta trở lại phủ quận chúa, trời đã tối hẳn.
Vừa vào cửa, người của Đại Lý Tự đã tới.
Vị phụ thân lòng dạ hiểm độc của ta còn chưa kịp phản ứng đã bị người của Đại Lý Tự đè trên mặt đất.
Bị bắt đi cùng ông ta còn có cả Triệu di nương.
Trước khi bọn họ bị mang đi, ta giơ tay lên chào tạm biệt từng người một, mỗi người một bạt tai.
Phụ thân ta thẹn quá hoá giận, muốn đá ta, nhưng bị quan sai nhấn xuống đất.
"Thành thật một chút!"
Phụ thân ta vừa giãy dụa vừa mắng ta: "Lục Nguyên Chiêu, ngươi là cái đồ..."
Trước khi ông có thể nói nốt những lời tiếp theo, quan sai đã nhét một miếng vải rách vào miệng ông ta.
Lục Nguyên Tích đã bị dọa sợ.
Mãi đến khi quan sai áp phụ thân ta và Triệu di nương đi, Lục Nguyên Tích hốt hoảng chất vấn ta ta: "Lục Nguyên Chiêu, ngươi đã làm gì? Vì sao người của Đại Lý Tự lại bắt phụ thân và nương đi?"
Ta lạnh lùng nhìn Lục Nguyên Tích: "Ta cho ngươi một đêm để thu thập đồ đạc, sáng sớm ngày mai rời khỏi phụ quận chúa."
Lục Nguyên Tích như không nghe thấy, lao tới như điên muốn kéo ta.
Thúy Châu nhanh tay nhanh mắt ngăn nàng lại.
Lục Nguyên Tích giãy dụa muốn thoát khỏi Thúy Châu: "Lục Nguyên Chiêu, ngươi dựa vào đâu mà đuổi ta đi? Ta cũng là nữ nhi của phụ thân, đây..."
Ta bị âm thanh của Lục Nguyên Tích làm cho nhức đầu, trực tiếp cho nàng một bạt tai.
Lục Nguyên Tích dường như bị ta đánh ngu người luôn.
Nàng ôm mặt, nhìn ta với vẻ mặt khó tin, môi run run như muốn nói nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
"Nếu ngươi vẫn không nghe lời, vậy sáng sớm ngày mai, thay vì được đàng hoàng rời khỏi phủ quận chúa, ngươi sẽ bị ta ném ra ngoài."
22.
Cái chết của mẫu thân ta và Lục Nguyên Tích, vị đệ đệ đang học ở học viện của nàng ta không có liên quan gì.
Nhưng phụ thân bọn họ và nương liên thủ hại chết mẫu thân ta. Nếu ta còn để bọn hắn sống ở phụ quận chúa của mẫu thân ta, thì ta không làm được. Ta cũng đâu phải thánh mẫu đâu?
Ta không có giận chó đánh mèo đến trên đầu bọn họ, đã là sự nhân từ lớn nhất của ta.
Mà Lục Nguyên Tích ăn một bạt tai xong cũng trở nên thành thật hơn.
Nàng trở lại viện tử của mình thì không thể chờ được mang tất cả đồ vật quý giá đi.
Không chỉ vậy, nàng thậm chí còn muốn đem đồ vật trong phhòng Triệu di nương mang đi hết.
Nhưng ta đã sớm ngờ tới nàng sẽ làm vậy, cho nên đã phái người trông giữ viện tử cùng khố phòng của Triệu di nương.
"Đồ vật không phải của ngươi, tốt nhất đừng động vào, nếu không..."
Ta liếc nhìn thị nữ đứng sau lưng Lục Nguyên Tích.
Ta chưa kịp nói tiếp, Lục Nguyên Tích đã không phục nói: "Lục Nguyên Chiêu, sao ngươi lại kiêu ngạo như vậy? Nơi này mặc dù là phủ quận chúa, nhưng đồ vật trong phủ đều do phụ thân vất vả làm ra, lẽ ra phải có một phần của ta."
Ta cử động cổ tay, lạnh lùng nói: "Xem ra một cái tát đó vẫn không đủ để thức tỉnh ngươi."
Lục Nguyên Tích mở to hai mắt trừng mắt ta: "Ngươi cứ kiêu ngạo đi, chờ phụ thân mẫu thân trở về, ngươi đừng mong sống tốt."
Ta cười cười: "Đáng tiếc ngươi nhất định thất vọng, phụ thân mẫu thân ngươi không về được."
23.
Bệ hạ tự mình thẩm tra án này.
Phụ thân và Triệu di nương bị phán án tử, ba ngày sau trảm.
Những người có liên quan vụ án khác cũng bị ban trảm.
Nhà mẹ đẻ Triệu di nương nhận được tin, phái người đến đón Lục Nguyên Tích trở về.
Bởi vì Lục gia ngoại trừ phụ thân ta đã không còn ai khác.
Vị đệ đệ kia của Lục Nguyên Tích, bây giờ mới chỉ mười một tuổi, còn có thể làm sao?
Ngày phụ thân ta và Triệu di nương bị trảm, ta đích thân đến pháp trường.
Phụ thân ta nhìn thấy ta, bắt đầu không để ý hình tượng, chửi ầm lên.
Nhưng nghênh đón hắn lại là rau héo trứng thối của dân chúng ném tới.
Mà nhi tử bảo bối của phụ thân ta, sau khi chuyện của bọn họ bị bại lộ, cũng bị trục xuất khỏi học viện.
Ta đặt mua một tòa biệt phủ ở cạnh Tề Vương Phủ, lại sai người dời vật cũ của mẫu thân ta và tài sản đến. Về phần đồ vật phụ thân ta và Triệu di nương dùng qua, thì toàn bộ lưu lại phủ quận chúa.
Ngày giỗ của mẫu thân, ta dùng một mồi lửa, đốt sạch phủ quận chúa.
Chỉ là nhớ tới sắc mặt của phụ thân và Triệu di nương, ta lại cảm thấy buồn nôn.
Tòa nhà bọn họ từng ở, không nên lưu lại trên đời.
24.
Lần nữa nghe thấy tên Lục Nguyên Tích, đã là nửa năm sau.
Nghe nói lúc trước Triệu gia đón nàng về, cũng không phải là muốn che chở nàng mà là coi trọng tiền tài nàng mang đi từ phủ quận chúa phủ, và bản thân Lục Nguyên Tích.
Nhà mẹ đẻ của Triệu thị có một đứa cháu trai, hồi nhỏ gặp họa hoạn, biến thành một kẻ ngốc. Bây giờ đã qua hai mươi tuổi mà hôn sự vẫn chưa có tin tức gì.
Triệu gia vốn là muốn mua một hạ nhân từ người môi giới để "hầu hạ" hắn, nhưng trùng hợp lúc này Triệu thị xảy ra chuyện. Vì vậy Triệu gia đánh chủ ý đánh lên người Lục Nguyên Tích. Thị nữ mua ở bên ngoài, và "danh môn quý nữ" được tỉ mỉ giáo dưỡng, Triệu gia đương nhiên chọn danh môn quý nữ.
Lục Nguyên Tích vừa tới Triệu gia, đã bị Triệu lão phu nhân cướp hết tất cả tiền tài.
Đến khi nàng ta ý thức được sự tình không ổn thì đã muộn.
Bởi vì Lục Nguyên Tích chưa cập kê, nên Triệu gia cho dù nóng vội thế nào, cũng chỉ có thể trước hết để cho nàng và thằng ngốc kia đính hôn.
Thị nữ bên người Lục Nguyên Tích đã sớm bị người Triệu gia thu mua, lén cầm vật tùy thân của nàng cho người Triệu gia.
Vì phòng ngừa Lục Nguyên Tích chạy trốn, người Triệu gia thậm chí còn giam lỏng nàng ta. Đợi đến khi nàng cập kê sẽ để nàng thành thân với thằng ngốc kia.
Khi Tề Vương phi nói cho ta tin này, từng nói với ta: "Nếu con không đành lòng, ta có thể phái người cứu nàng ta ra. "
"Hại chết nương con là Triệu thị, không có quan hệ gì với nàng, cho nên cho dù con sinh lòng thương hại với nàng, cũng sẽ không có ai trách con cả."
Ta lắc đầu, kiên định nói: "Mỗi người đều có mệnh."
Lục Nguyên Tích và cái chết của nương ta quả thực không có quan hệ, nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng nàng hoàn toàn vô tội.
Những năm gần đây, chuyện xấu nàng ta làm ra cũng không ít.
Vì muốn đuổi Thúy Châu ra quận chúa phủ, nàng thậm chí cố ý rơi xuống nước, vu hãm Thúy Châu.
Nếu ta lúc đầu không kiên trì, Thúy Châu có thể sẽ giống như những người cũ của phủ quận chúa, sau khi rời khỏi quận chúa phủ, bị người âm thầm diệt khẩu.
Huống hồ Triệu thị đối xử với Lục Nguyên Tích vô cùng tốt.
Mẫu nữ hai người bọn họ cùng ăn cùng ở nhiều năm vậy, những sự tình phát sinh trong phủ đó, ta không tin Lục Nguyên Tích sẽ hoàn toàn không biết.
Nếu ta tuỳ tiện tha thứ ác nhân, vậy đối với người bị hại mà nói, ta và ác nhân có gì khác nhau?
Ta không giận chó đánh mèo lên bọn họ, không có nghĩa là ta có thể tha thứ.
Ta chỉ mong Lục Nguyên Tích và đệ đệ bảo bối của nàng ta có thể sống lâu trăm tuổi, mong quãng đời còn lại của bọn họ đều phải sống trong sự tra tấn và thóng khổ.
- HOÀN TOÀN VĂN –