Chương 38: Thụy ma ma là cái rương bách bảo
Noãn Đông cười trộm: "Không làm chuyện đuối lý, ngươi sợ cái gì? Ta thấy ngươi nhìn lén phòng ngủ của phu nhân, có phải là tơ tưởng đến công gia hay không đây?"
"Ngươi đồ chết tiệt này, nói bậy cái gì? Cẩn thận ta xé miệng của ngươi ra!" Oánh Thu xấu hổ trách mắng, chỉ trên mặt vệt đỏ ửng càng đậm.
Noãn Đông thấy bộ dạng nàng ta như vậy, liền trêu ghẹo nói: "Ai nha, tỷ tỷ tốt, tâm tư của ngươi ta đã sớm nhìn ra rồi, công gia nhà chúng ta tuổi còn trẻ, là một nhân tài, lại ôn nhu hiền lành, trong phủ không biết bao nhiêu nha đầu tưởng nhớ ngài, Tuyết di nương kia không cũng xuất thân từ tỳ nữa đó sao? Tỷ tỷ lớn lên xinh đẹp như vậy, có ý nghĩ đó thì cũng phải thôi, nhưng mà nè, tính khí phu nhân ngươi biết rồi, ta khuyên ngươi nên sớm cắt đứt phần tâm tư này đi thôi !"
Oánh Thu tất nhiên biết rõ, cũng là bởi vì phu nhân như vậy, nàng mới lén lút giấu giếm tình cảm của bản thân, không dám dễ dàng thể hiện, nàng liếc Noãn Đông một chút, nói: "Không cho ngươi nói bậy, nếu như bị phu nhân biết được, cho dù ta không phần tâm tư kia, cũng không có quả ngon mà ăn!"
Noãn Đông vỗ vỗ tay của nàng, nói: "Tỷ tỷ ngốc, sao ta có thể bán đứng ngươi? Từ nhỏ chúng ta lớn lên cùng một chỗ, nếu như ngươi bị phu nhân ghét bỏ, ta có thể có lợi ích gì?"
"Ngươi biết là tốt rồi, chúng ta chính là mệnh nha đầu, nào có thể mơ hão đây!" Oánh Thu không nhịn được thở dài một hơi, hơi có chút mùi vị ai oán.
Noãn Đông hạ thấp tầm mắt, cũng than thở theo: "Ai, nói cũng phải!"
Lại nói Bạch Mộc Cận một đường theo lão phu nhân trở về Lê Uyển Đường, vừa vào phòng, lão thái thái liền đập phá ly trà trên bàn, nổi giận nói: "Thật muốn ta tức chết, Lục thị nào có coi bà bà là ta ra gì, rõ ràng muốn khiến cho ta bị đám con cháu chán ghét!"
"Tổ mẫu, ngài ngàn vạn lần nên bớt giận, đừng tức giận hỏng thân thể, không đáng! Đều do Cận Nhi, hôm nay đi không những không thể hoàn thành nhắn nhủ của tổ mẫu, trái lại còn để tổ mẫu cũng giận dữ theo!" Bạch Mộc Cận tự trách.
Bạch lão phu nhân vỗ vỗ đầu nàng, nói: "Chuyện không liên quan tới con, con chịu oan ức lớn, trong lòng tổ mẫu đều rõ ràng! Tâm cơ Lục thị, tuyệt đối không phải là thứ con có thể đối phó, sau này con nên tránh cô ta xa một chút, đừng tiếp tục bị thiệt thòi, có chuyện gì thì đến nói cho ta!"
"Vâng, tổ mẫu, Cận Nhi hiểu rồi!" Bạch Mộc Cận ngoan ngoãn trả lời, trong mắt chân thành cảm kích.
Bạch lão phu nhân lại nặng nề thở dài, bất đắc dĩ nói: "Phụ thân con thực sự làm ta quá thất vọng rồi, đều là thiên vị giúp đỡ Lục thị, đem người làm mẫu thân như ta gạt sang một bên, mới dung túng cho Lục thị càng ngày càng cả gan làm loạn!"
Bạch Mộc Cận cúi đầu không nói, chuyện này nàng thực không dám bàn luận đúng sai, Tôn ma ma tâm sáng như gương, vội vã nói tiếp: "Lão phu nhân, người hà tất phải tranh khí nhất thời với cô ta, người cứ để mặc cô ta tự tung tự tác, xem cô ta có thể ngông cuồng đến khi nào!"
Bạch lão phu nhân nghe xong lời này của Tôn ma ma, trong lòng mới hòa hoãn lại, gật đầu nói: "Tôn ma ma nói rất đúng, ta bị cô ta làm cho tức đến váng đầu rồi!"
Bạch Mộc Cận cười thầm, xem ra Tôn ma ma bên cạnh lão phu nhân xác thực là vị tướng tài đắc lực, rất nhiều lúc lão thái thái cũng không nhìn thấu sự tình, mà bà đều có thể nhìn rõ, sau này mình làm việc e rằng càng phải cẩn thận, nếu như bị lão mụ tử này nhìn thấu, thì không xong rồi!
Bạch lão phu nhân lại lôi kéo cánh tay Bạch Mộc Cận nhìn một chút, nói với Tôn ma ma: "Ngươi đi lấy chút dược lưu thông máu xóa vết bầm tím đến đây, mang về cho Cận Nhi bôi, ai. . . Đáng thương!"
Bạch Mộc Cận che đi vết thương, giống như không thèm để ý, nói: "Đa tạ tổ mẫu quan tâm, Cận Nhi không đau, vết thương trên người rồi cũng sẽ tốt!"
"Con là đứa hiểu chuyện, thôi, hôm nay con cũng mệt mỏi một ngày rồi, đi về sớm bôi thuốc rồi nghỉ ngơi đi!" Bạch lão phu nhân thả nàng ra, lại ban cho nàng một ít trang sức đám thiếu nữ yêu thích, xem như là bồi thường, mới để nàng rời đi.
Vừa về tới phòng mình, Uyên Ương liền đuổi bà tử và nha đầu trong sân đi nấu nước, không kịp để ý đến quần áo rối loạn trên người, đã vội vã đi kiểm tra thương tích của Bạch Mộc Cận.
"Tiểu thư, người nhìn tay chân người một chút đi, thật không có chỗ nào lành lặn, nô tỳ thật đáng chết, không tận lực che chở được cho người, tại sao lại bị gây thương tích đến mức này!" Lúc này Uyên Ương nhìn thấy, mới dám rớt nước mắt, đau lòng chết mất.
Bạch Mộc Cận cười cười, không để ý nói: "Ngươi yên tâm, đây chỉ là chút vết thương ngoài da, nhìn qua thấy đáng sợ mà thôi. Nếu không chịu chút vết thương, những bà tử kia sao có thể bị đánh chết đây? Sao có thể khiến cho tổ mẫu thật sự nổi giận với Lục thị? Đều là đáng giá!"
"Ai. . ." Thụy ma ma nặng nề thở dài một hơi, "Chủ nhân, lão nô biết tâm tư của người, nhưng người không cần phải đối xử tàn nhẫn với chính mình như vậy, nếu như người nói với ta sớm một chút, lão nô có biện pháp khiến cho toàn thân người chất đầy thương tích!"
Bạch Mộc Cận kinh ngạc nhìn Thụy ma ma, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ảo não, nói: "Thụy ma ma, người không nói sớm, hại ta tự bấm chính mình, chẳng qua. . . Lúc đó ta cũng không thể không gian lận,Tôn ma ma bên cạnh tổ mẫu có lẽ không dễ gạt đâu!"
"Lão ma ma kia sao? Ha ha. . ." Thụy ma ma vẫn cười hì hì như cũ, nhưng trong ánh mắt có chút tự kiêu nhàn nhạt.
Bạch Mộc Cận thấy bà như vậy, liền hỏi: "Chẳng lẽ ma ma người có thủ đoạn cao minh, ngay cả Tôn ma ma tinh thông y lý cũng có thể giấu diếm được ?"
"Lão nô không phải nói khoác, thế nhưng những thủ đoạn lén lút trong cung, e là người bình thường sẽ không nghĩ ra được, tranh đấu trong hậu cung so với bất kỳ hào môn đại viện nào cũng tàn khốc hơn gấp trăm lần a, nếu như không có bản lãnh thông thiên, làm sao dám mơ đến vị trí thông thiên?" Lần đầu tiên Thụy ma ma biểu lộ cho Bạch Mộc Cận thấy ánh mắt sắc bén của một tay cung đấu già đời.
Sau đó thấy bà đột nhiên móc từ bên trong tay áo ra một chiếc nhẫn ngọc cực kỳ phổ thông, xong lại lấy một chén nước, cười híp mắt nói :” Tiểu thư người nhìn ly trà này, có thấy chỗ nào không thích hợp?"
Bạch Mộc Cận hơi nghi hoặc, tiếp nhận ly trà, nhìn kỹ một chút, lại ngửi một cái, vừa định nếm một ngụm, liền bị Thụy ma ma cản lại, nói: "Cái này không thể uống, trong đây đã bị lão nô hạ độc, vô sắc vô vị, mặc dù uống vào trong miệng cũng không cảm thấy gì lạ, nhưng chỉ sau một đêm, sẽ làm cho lông tóc dần dần bong ra, sau nửa tháng, sẽ không còn một sợi, đối với nữ tử mà nói, sẽ không còn cơ hội có được dung mạo động lòng người nữa rồi!"
Uyên Ương Hỉ Thước kinh hãi biến sắc, hấp tấp ném ly trà đáng sợ kia đi, hoảng hốt nhìn Thụy ma ma, Hỉ Thước là người dễ kích động, mặc dù đối với Thụy ma ma vẫn còn kính ý, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Ma ma, thứ hại người này, sao người có thể dạy cho tiểu thư đây?"
Bạch Mộc Cận vung tay ngăn Hỉ Thước, trái lại tò mò hỏi: "Nhưng mà chiếc nhẫn ngọc kia có vấn đề sao? Lúc nãy ngài châm trà, ta vẫn chưa nhìn thấy chiếc nhẫn ấy chạm vào nước mà!"
"Đại tiểu thư quả nhiên thông tuệ, xác thực là chiếc nhẫn này, thoạt nhìn chỉ là chiếc nhẫn bình thường, kỳ thực đã được ngâm nước thuốc trong ba tháng, hơn nữa sau khi sử dụng một lần, thuốc sẽ tan hết, hiện tại đây thực sự chỉ là một chiếc nhẫn ngọc phổ thông, bất kỳ ai cũng không tra ra nó là đầu sỏ gây nên, mà thủ pháp của ta cũng rất đơn giản, không hề bỏ thuốc trong lúc châm trà, mà là trong lúc đưa ly trà cho người ta kín đáo để nó dính nước, lực chú ý của người bị phân tán, tự nhiên không phát hiện!"
Thụy ma ma cười hì hì giải thích, cũng không vì Hỉ Thước chất vấn mà tức giận, có vài thứ xác thực dùng để hại người, nhưng nếu không biết chút thủ đoạn hại người, thì sao có thể đảm bảo chính mình không bị hại đây?
Bạch Mộc Cận gật đầu, mừng rỡ nói: "Cận Nhi thật là có phúc khí, gặp được khối bảo là ma ma!"
"Đây là duyên phận, không khoe khoang chứ, lão nô cũng không phải chủ nhân nào cũng chịu theo!" Bà không nói ra là, Đại tiểu thư có mấy phần rất giống với hoàng hậu đã mất, cho nên mới khiến cho bà có ấn tượng tốt ngay từ đầu.
Bạch Mộc Cận cũng có chút cảm khái, nhưng vẫn không lộ ra trên mặt, chỉ nói với Thụy ma ma: "Hôm nay ma ma cũng thấy rồi đó, hậu viện của Ninh quốc công phủ không hề yên ổn, trong nhà này ngoại trừ Uyên Ương và Hỉ Thước, những người khác ta đều không biết ngọn ngành, sau này cũng chỉ có thể tín nhiệm ba người các ngài, ngài hiểu ý của ta không?"
Thụy ma ma gật đầu, vẫn mang theo nụ cười vô hại như trước nói: "Lão nô rõ ràng, tiểu thư yên tâm, nếu tiểu thư tín nhiệm nô tỳ, sau này trong nhà này người cứ giao cho ta là được!"
Bạch Mộc Cận khẽ vuốt cằm, quay sang Uyên Ương cùng Hỉ Thước nói: "Các ngươi sau này cũng nghe Thụy ma ma dặn dò, phải biết bốn người chúng ta bây giờ là một thể, Lục thị đã cực kỳ hận ta, đương nhiên sẽ không buông tha các ngươi, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, bà ta liền bó tay hết cách!"
"Vâng, Đại tiểu thư!" Uyên Ương và Hỉ Thước trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Bạch Mộc Cận cười cười, nói: "Không cần làm ra vẻ sắp phải ra chiến trường như thế, ngày tháng sau này của chúng ta, cần phải sống một cách thư thái vui vẻ, vạn lần không thể khiến cho người ta cảm thấy chúng ta luôn có bộ dạng thâm thù đại hận!"
Thụy ma ma cũng nở nụ cười theo, nói: "Hai nha đầu các ngươi, nghiêm túc như vậy làm chi? Sau này khi gặp người bên cạnh phu nhân, cũng phải hòa hòa khí khí, không nên gây chuyện cho Đại tiểu thư !"
Uyên Ương Hỉ Thước vẻ mặt có chút xoắn xuýt, tựa hồ không biết nên làm thế nào cho phải, chẳng qua nếu Đại tiểu thư và Thụy ma ma đều dặn dò như vậy, các nàng cố gắng làm theo là được rồi.
Thụy ma ma lại móc ra một cái bình nhỏ từ trong túi hành lý của chính mình, đưa cho Bạch Mộc Cận nói: "Đây là ngọc dung cao, bôi lên chỗ thâm tím trên người, hai ngày liền có thể khôi phục như cũ, mà da thịt sẽ càng thêm trơn bóng trắng nõn hơn trước!"
Bạch Mộc Cận hơi kinh ngạc, mở ra ngửi một chút, quả nhiên mùi thơm ngát dễ chịu, nàng hỏi: "Thuốc này giá cả tất nhiên không rẻ?"
"Giá cả thì lại không đắt, chỉ là bên ngoài ít người gặp được món đồ này, là lão nô căn cứ theo phương thuốc truyền đến từ Tây vực, tự mình điều chế, ngài chỉ cần dùng là được!" Thụy ma ma đáp.
Bạch Mộc Cận gật đầu, để Uyên Ương cất đi, nói: "Hiện tại còn chưa đến lúc dùng, nếu bị người có tâm biết được, còn tưởng là thương thế kia của ta là giả bộ!"
Uyên Ương cũng vui vẻ nói: "Thuốc này ngửi mùi rất thơm, Thụy ma ma, ngài thật đúng là cái rương bách bảo!"
Mọi người nghe xong đều nở nụ cười, Bạch Mộc Cận rốt cuộc hài lòng, có thể được Thụy ma ma chân thành giúp đỡ, sau này chắc chắn làm ít mà hiệu quả nhiều.
Thụy ma ma sau khi cười xong, mới bắt đầu cẩn thận quan sát trang hoàng trong phòng của Bạch Mộc Cận, lúc nhìn đến bồn cây trước cửa sổ kia, đột nhiên nhíu mày, nói: "Chủ nhân, cây này người tự mình trồng sao?"
"Sao vậy? Cây này có vấn đề gì?" Bạch Mộc Cận kinh ngạc một thoáng, sẽ không phải là có độc chứ?
Thụy ma ma đi tới, nhấc bồn hoa lên, nói: "Đây là cây mắc cỡ (hay còn gọi là cây trinh nữ), tiểu hài tử thích nhất chọc nó chơi, có lẽ Đại tiểu thư cũng từng thích trêu chọc nó chứ? Xác thực là một loài cây thú vị , nhưng đáng tiếc nếu như tiếp xúc với nó quanh năm, tóc và lông mày đều sẽ khô héo vàng vọt, cho đến khi rụng luôn!"
Bạch Mộc Cận âm thầm kinh hãi, Uyên Ương và Hỉ Thước cũng tái mặt, vội hỏi: "Đây là cái thứ hại người, Nhị tiểu thư kia không phải là muốn hại tiểu thư nhà chúng ta đấy chứ?"
Bạch Mộc Cận cười lạnh một tiếng, nói: "Nàng ta e rằng không có phần tâm tư này, Lục thị mới thực sự biết dùng mấy biện pháp quanh co để hại ta, xem ra người bên cạnh bà ta cũng không hoàn toàn là thùng cơm, lại hiểu được biện pháp hại người bí ẩn như vậy!"
"Quá đáng ghét, ta đập phá thứ hại người này!" Hỉ Thước tức giận nhấc bồn cây mắc cỡ kia lên, nghĩ đến bản thân lúc rảnh rỗi cũng thích chọc nó chơi, còn cảm thấy lá của nó lúc mở lúc khép thật là thú vị, giờ đây kinh hoảng toát mồ hôi lạnh.
Thụy ma ma vội ngăn nàng lại, nói: "Chớ vội, cái cây này nếu ngươi không chạm vào nó, thì không có quá đáng lo, nếu là ngươi đập nó, có lẽ càng có thêm những loại cây cỏ ác độc hơn được đưa vào!"
Bạch Mộc Cận cũng gật đầu, nói: "Vậy thì chuyển nó về chỗ cũ đi thôi, hôm nay cũng mệt mỏi, ngày mai dậy sớm chút, chuẩn bị quét dọn sạch sẽ, Cận Lan Uyển này của ta đã lâu không tổng vệ sinh một trận rồi!"
"Vâng!" Ba người đều đáp lại, ăn cơm tối xong, từng người đều nghỉ ngơi không đề cập tới nữa.