Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 33: Mộ Dung Diệp trong truyền thuyết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Búnn.

Biểu cảm của Vận Nhi giống như hiểu rõ, giọng điệu căm giận lại xen lẫn một chút ủy khuất: "Tiểu thư, nô tỳ thật không rõ, tiểu thư chưa từng trêu chọc Nhị di nương, tại sao các nàng lại luôn không buông tha cho Tiểu thư?"

"Đơn giản là vì ta cản đường bò lên của các nàng thôi." Vân Lãnh Ca khép sát áo choàng trên vai, thản nhiên nói.

"Tiểu thư, gian chứa đồ linh tinh này khắp nơi đều ẩm ướt, ở lâu khí lạnh sẽ ngấm vào người, tiểu thư mau quay về phòng thôi." Ngâm Thư nói, nàng vĩnh viễn là người tri kỷ chăm chú quan sát mọi thứ.

Vân Lãnh Ca không thèm để ý cười, khẽ lắc đầu nói: "Đi thôi, chúng ta cần phải có vài ngày sống yên ổn, để các ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, ép buộc cả đêm các ngươi cũng mệt mỏi rồi, có điều tốt nhất là ba người các ngươi thay phiên nhau ngủ đi."

Nói xong, ba người đồng thanh, đi theo Vân Lãnh Ca ra ngoài.

***

Tích Ngô Uyển của Nhị di nương.

Hương Nhi cung kính quỳ trên mặt đất, bẩm báo cho Nhị di nương rằng nàng ta thành công chôn con rối dưới cây đại thụ ở trong viện của Nhị Tiểu thư, đương nhiên nàng ta cũng bỏ qua chuyện đã bị Nhị tiểu thư phát hiện và Nhị tiểu thư cũng đã đồng ý truyền lời giúp nàng ta.

"Ngươi xác định là ngươi đã chôn thành công? Cũng không bị kẻ khác phát hiện?" Nhị di nương có chút nghi ngờ hỏi, trong viện Vân Lãnh Ca có người bảo vệ, sao có thể dễ dàng thành công như vậy được.

Trong mắt Hương Nhi thoáng hiện một chút khẩn trương, tiếc là nàng ta luôn cúi đầu cho nên Nhị di nương không phát hiện được: "Bẩm Nhị di nương, nô tỳ đến Liên Lãnh Uyển, đi một vòng trong sân trước để tránh người khác phát hiện, nô tỳ chắc chắn trong viện không có người mới cẩn thận chôn con rối xuống."

Nhị di nương cau mày im lặng, chẳng lẽ tối hôm qua người bảo vệ nàng cũng đã ra ngoài với nàng rồi hả? Cho nên Hương Nhi mới có thể thành công chôn con rối, đây cũng không phải là chuyện không có khả năng, chủ tử bị vu hãm, bọn họ cũng thật sự phải đi theo bảo vệ mới đúng.

Khế ước bán thân của Hương Nhi cùng người trong nhà của nàng ta đều ở trong tay mình, khả năng bị thu mua dường như cũng rất ít, nếu như vậy thì hẳn là thành công rồi, coi như hiện tại Vân Lãnh Ca thông minh hơn, nhưng một chiêu dương đông kích tây của bà ta chưa chắc Vân Lãnh Ca có thể nghĩ tới được.

Nghĩ đến đây, giữa hai hàng lông mày của Nhị di nương xuất hiện chút vui mừng, còn có một chút tự đắc, nghĩ tới việc bà ta là Vạn Phượng Ngô, dòng chính nữ của phủ Thị Lang, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, tâm kế thủ đoạn trong hậu viện bà ta vô cùng hiểu rõ, tối hôm qua 'Quỷ nhập vào người' mới chỉ là màn mở đầu, coi như thành công cũng chỉ bị khiển trách, nhưng một khi vu cổ này bị phát hiện, thì ngay cả Tả tướng phủ nỗ lực bảo vệ Vân Lãnh Ca thì nàng cũng đừng hòng sống, bà ta muốn Vân Lãnh Ca phải hương tan ngọc nát mới có thể giải trừ mối hận trong lòng bà ta.

"Ngươi làm tốt lắm, Liễu ma ma mau lấy bạc lại đây thưởng cho Hương Nhi." Nhị di nương cười nói, mặc dù tối hôm qua có chút tức giận, quyền quản gia cũng tạm thời phải giao ra, nhưng chỉ cần có thể trừ bỏ Vân Lãnh Ca thì quyền này sớm muộn cũng là của bà ta, bà ta cũng không cần nhất thời nóng nảy.

Liễu ma ma lập tức lấy một hà bao thêu bách hoa từ trong hộp tử đàn trên bàn trang điểm ra, cười đưa cho Hương Nhi đang quỳ trên mặt đất.

Hương Nhi lập tức cung kính đưa hai tay tiếp nhận, lòng buộc chặt cũng có chút thả lỏng, cung kính nói: "Nô tỳ đa tạ Nhị di nương ban cho."

Nhị di nương mỉm cười vẫy tay, tâm trạng rất tốt nói: "Đợi ta loại bỏ Vân Lãnh Ca, những điều trước đó đồng ý cho ngươi sẽ không thiếu."

Hương Nhi cười khổ trong lòng, nếu như nàng ta thật sự làm xong chuyện kia thì giờ phút này nghe được câu này nhất định sẽ mừng rỡ như điên: "Nhị di nương nhân từ, nô tỳ khấu tạ Nhị di nương." Nói xong, cung kính dập đầu, cái quỳ này cũng là vì áy náy ở trong lòng nàng ta.

Nhị di nương không biết suy nghĩ của Hương Nhi, chỉ cảm thấy nha hoàn này là người cẩn thận, đáng tin cậy, ánh mắt nhìn về phía Hương Nhi cũng mang theo một chút vừa lòng: "Ngươi trung thành, có ngươi ở bên cạnh Tam tiểu thư ta cũng yên tâm một chút, sau khi về Liên Hạ uyển, nói với Tam tiểu thư là mọi chuyện đã xong, nói cho nó mọi việc không thể lỗ mãng, nóng vội sẽ sinh biến, ta đã có diệu kế đối phó với Vân Lãnh Ca."

Trong mắt Hương Nhi thoáng hiện vẻ ảm đạm, trả lời: "Vâng, Nhị di nương. Vậy nô tỳ về trước, đã đến giờ ăn điểm tâm của Tam tiểu thư rồi."

Nhị di nương ngẩng đầu nhìn ra ngoài, sắc trời đã sáng, tùy ý hỏi: "Sao ngươi lại về trễ thế?" Thời gian Vân Lãnh Ca và bà ta ở trong nội thất cũng chỉ có hai ba canh giờ, theo lý thuyết hẳn là sớm thành công, Hương Nhi không thể trễ như vậy mới đến bẩm báo được.

Hương Nhi nắm chặt tay, trên đường đến chỗ của Nhị di nương nàng ta đã chuẩn bị xong cớ để nói rồi: "Bẩm Nhị di nương, nhóm chủ tử mới đi khỏi, nô tỳ sợ khiến người khác chú ý, nên ở bên ngoài đợi thêm nửa canh giờ mới vào bẩm báo."

Nhị di nương giật mình, lão phu nhân cùng tướng gia mới đi, Hương Nhi lập tức đến chỗ mình, nếu bị người khác nhìn thấy, cũng khó đảm bảo sẽ không truyền đến tai của lão phu nhân, đến lúc đó phu nhân càng thêm khẳng định là bà ta cùng Hạ Ca liên thủ lừa gạt bà.

"Ừ, ngươi làm tốt lắm, mau về đi, có lẽ Hạ Ca cũng đang sốt ruột đấy." Nhị di nương dịu dàng nói, nghe lời giải thích của Hương Nhi, chút hoài nghi cuối cùng của bà ta đã tan thành mây khói.

Hương Nhi cung kính cáo lui, bước ra khỏi nội thất.

"Phu nhân, ngài chuẩn bị khi nào ra tay trừ bỏ Nhị tiểu thư." Liễu ma ma ở bên cạnh mở miệng hỏi.

"Không vội, bây giờ lão phu nhân và lão gia đều nghi ngờ ta, tối hôm qua còn xảy ra chuyện như vậy, nếu bây giờ ta hành động, nhất định bọn họ sẽ nghi ngờ là do ta cố ý hãm hại, chờ thời gian cấm túc qua đi, lão phu nhân không còn nghi ngờ, làm việc thì phải làm ít ăn nhiều." Nhị di nương nghĩ tới những tức giận mà bà ta phải chịu tối hôm qua, con mắt bình thường vô cùng quyến rũ lại nhiễm đầy hận ý.

Hương Nhi về tới Liên Hạ Uyển.

Vân Hạ Ca nghe thấy Hương Nhi thành công chôn con rối xuống, liền không có một chút nghi ngờ nào, trên mặt hoàn toàn là vẻ hưng phấn. Nhưng lúc nghe được Nhị di nương dặn dò nàng ta không được hành động thiếu suy nghĩ thì khuôn mặt giống hệt Nhị di nương lập tức tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, nàng ta thật sự hận không thể nhìn thấy Vân Lãnh Ca bị tổ mẫu cùng phụ thân xử tử ngay lúc này.

Hương Nhi thầm lắc đầu trong lòng, Tam tiểu thư thật sự kém xa Nhị tiểu thư, chỉ luận về công phu giữ bình tĩnh thì hai người cũng khác nhau một trời một vực rồi.

***

Liên Lãnh Uyển.

Ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh, Vân Lãnh Ca lười nhác nằm nghiêng trên giường nệm, nhàn nhã lật xem một quyển sách cổ.

Vận Nhi bưng một đĩa điểm tâm tới, thấy tiểu như đang nằm trên giường nghiêm túc đọc sách, trên gương mặt trắng hồng vẫn luôn mang ý cười thanh thản nhàn nhạt, cửa sổ mở một nửa, gió thổi nhè nhẹ, khẽ thổi lọn tóc trên mặt tiểu thư, dù không có động tác gì, nhưng cả người lại đẹp giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.

Vân Lãnh Ca đã sớm phát hiện Vận Nhi, thấy nàng ấy ngẩn ngơ bất động ở nơi đó thì cảm thấy buồn cười, mắt không rời quyển sách, chỉ rút một tay ra vẫy vẫy Vận Nhi.

Vận Nhi tỉnh lại, ngượng ngùng mấp máy miệng, trong lòng thầm than, tiểu thư thật xinh đẹp, không biết mình nhìn bao nhiêu lần, nhưng vẫn thường xuyên bị nhìn đến thất thần. Nàng ấy đi lên phía trước, đặt điểm tâm lên bàn nhỏ, nói: "Tiểu thư, Hạ gia vừa mới phái nha hoàn truyền tin, nói hai ngày sau Mộ Dung thế tử sẽ vào thành, đến lúc đó nàng ấy sẽ ở cửa Tướng phủ chờ tiểu thư cùng đi xem một chút."
« Chương TrướcChương Tiếp »