Editor: Melodysoyani.
Điện Tuyên Đức.
Đầu gối nàng có chút tê dại, từ lúc nàng vào cửa, đã quỳ nửa canh giờ, vẻ mặt người nọ vẫn lạnh lẽo, không khí cứng đờ.
“Điện hạ.” Nàng hơi hơi dịch chân nói.
Lý Kê giương mắt ngó Giang Cảnh Nghiên, lại cúi đầu nhìn tấu chương nói: “Thánh chỉ không phải do cô hạ, ngươi không muốn, dù có quỳ ở đây bao lâu cũng vô dụng thôi, có bản lĩnh đi đến quỳ trước mặt phụ hoàng đi.”
Nàng nói không muốn lúc nào chứ, mà nàng cũng nào dám nói ra, chỉ mịt mờ hỏi câu hôn sự này là ý của ai thôi, hắn đã nhất quyết không buông tha rồi. Quỳ nửa canh giờ, cũng không thấy hắn hết giận.
Thấy Giang Cảnh Nghiên không nói chuyện, trong lòng Lý Kê càng bực, rốt cuộc hắn có điểm nào không xứng với nàng, dù là trắc phi, cũng là nàng trèo cao.
Hai người đều không nói lời nào, không khí lại bắt đầu căng thẳng.
Cuối cùng, vẫn là Lý Kê thấy thân thể Giang Cảnh Nghiên đong đưa lúc lắc, nên cho nàng đi trở về.
Án tham ô ởTùy Châu đã kết, có không ít người được sửa lại án xử sai, Mộc Vương
mất không ít thể diện với Hoàng Thượng. Giang Hoài là một trong số người bị hại, ngược lại nhờ họa được phúc, ít nhất người bên ngoài nhìn vào chính là như vậy.
Nếu Hoàng Thượng đã tứ hôn cho Giang Cảnh Nghiên, khó tránh khỏi muốn hiểu biết chi tiết về nhà nàng, điều tra một trận, phát hiện Giang Hoài đầu gỗ này đặc biệt thích hợp làm gián sử, cùng với tứ hôn, nhân tiện thăng quan cho Giang Hoài, làm quan gián sử chính ngũ phẩm.
Phụ thân được thăng quan, nên mở viện ba cổng ở kinh đô, Giang Cảnh Nghiên
sai người truyền tin đến Tùy Châu, qua năm sáu ngày, quản gia đã dẫn theo đệ đệ muội muội cùng nhau đến kinh đô.
Nói đến cùng, việc cả nhà cùng tới, cũng coi như là chuyện tốt.
Hôn kỳ (ngày kết hôn) đã định là ở một tháng sau, trong khoản thời gian này, Giang Cảnh Nghiên ở nhà chờ gả.
Tòa nhà mới kia là mua được từ trong tay của một quan viên, quét dọn một ngày đã có thể vào ở. Trong nhà không có người đắc lực nào khác, trong ngoài đều do Giang Cảnh Nghiên lo liệu.
Cứ bận rộn như thế, chờ đến lúc nàng nhận được tin nói đệ đệ muội muội đã vào thành, nàng mới nghĩ đến việc lấy bạc để Thôi
ma ma đi mua thịt giò dầm tương.
“Phụ thân.” Nàng đi vào phòng của phụ thân, đẩy cửa ra nhìn đến phụ thân đầu
tóc đã bạc, thở dài, khuyên nhủ: “Phụ thân đi
thay quần áo đi, đệ đệ muội muội lập tức đến đó. Nữ nhi sắp phải xuất giá, ngày sau trong nhà hết thảy vẫn phải dựa vào lo liệu của phụ thân.”
Nghe vậy, Giang Hoài nhìn đại nữ nhi đã trưởng thành, chua xót nói: “Cảnh Nghiên, đời này, người vi phụ có lỗi nhất là con”
“Phụ thân lại nói bậy rồi.” Giang Cảnh Nghiên lấy một bộ áo dài từ tủ quần áo ra, đưa cho Giang Hoài: “Trước mắt phụ thân thăng quan, đệ muội lại
hiểu chuyện, nữ nhi gả cho Thái tử, đó là nhân trung long phượng (chuyện vui). Chỉ biết là cuộc sống càng ngày càng tốt thôi, phụ thân lại tự trách như vậy, sợ là mẫu thân con cũng sẽ thấy khó chịu.”
“Nha đầu này, con lại nói bậy rồi.” Giang Hoài thay quần áo, nhớ tới đôi tiểu nhi nữ của mình, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, cùng đi chuẩn bị nghênh đón ấu tử ấu nữ với đại nữ nhi.
Nhân khẩu của Giang gia đơn giản, trừ bốn vị chủ tử ra, chỉ còn Thôi ma ma và trượng phụ của bà là Thôi quản gia, ngoài ra không còn gả sai vặt nào khác nữa.
Cho nên chờ đến lúc Thôi quản gia vội vàng để xe ngựa ngừng ở cửa nhà mới, Giang Cảnh Nghiên nhìn đệ đệ và muội muội đã lâu không gặp thật lâu, ba người ôm nhau khóc chừng mười lăm phút.
“Cô nương công tử, các người đừng khóc nữa.” Thôi ma ma nhìn thấy trượng phu trong lòng cũng thấy vui sướиɠ: “Ma ma đã sớm chuẩn bị rượu ngon và đồ ăn, muốn ôn chuyện, chúng ta vào nhà đi đã.”
“Được, chúng ta vào nhà.” Giang Cảnh Nghiên một tay dắt một người.
Giang Bỉnh tuổi trẻ thành thạo, hắn rụt tay lại, bị trưởng tỷ nắm chặt mới từ bỏ giãy giụa.
Còn Giang Cảnh Huyên thì tràn ngập tò mò đối với nhà mới, liên tiếp hỏi tỷ tỷ vài chuyện.
“Gặp qua phụ thân.” Ba người cùng nhau hành lễ với Giang Hoài, ngồi theo thứ tự ở bên người Giang Hoài.
Giang Hoài nhìn con cái, bản thân còn có thể ngồi xuống uống rượu như vậy, không khỏi vui mừng.
Giang Cảnh Nghiên thấy cuối cùng trên mặt phụ thân cũng có ý cười, trong lòng cũng coi như là nhẹ nhỏm một chút, lại hỏi đệ muội sống ra sao trong khoảng thời gian mà nàng đi, muội muội hoạt bát cướp quyền trả lời, đệ đệ Giang Bỉnh chỉ bổ sung vài chi tiết bên cạnh Giang Cảnh Huyên.
Thôi quản gia đã bán nhà đất và của cải ở Tùy Châu để đổi lấy tiền mặt, tất cả đều đổi thành ngân phiếu, tổng cộng 46 lượng bạc, lúc mua nhà mới
tìm mượn hai mươi lượng ở tiền trang, sau đó đã trả lại. Tiền còn dư lại trong nhà, Giang Cảnh Nghiên tính một chút, cũng chỉ còn ba mươi lượng, mà phí tiêu xài ở kinh đô lại cao, bổng lộc của phụ thân thật sự có hạn, bọn họ chỉ có thể tìm con đường khác để kiếm tiền.
Trước kia ở Tùy Châu, đều là Giang Cảnh Nghiên quản tiền, nhưng trước mắt không lâu sau nàng phải xuất giá, phụ thân là người chỉ biết làm quan, tính tình muội muội lại thất thường, nàng chỉ có thể tay cầm tay chỉ đệ đệ ghi sổ ra sao.
Tuy nói nhân khẩu Giang gia đơn giản, nhưng cơ bản thì cũng cần sổ sách.
“Sổ sách có ấn thời gian và bao gồm nhiều loại khác nhau, phòng bếp, thư phòng của phụ thân, đều không thể trộn chung với nhau, còn có……” Sau khi cơm nước xong, Giang Cảnh Nghiên lập tức gọi đệ đệ muội muội vào phòng của mình, đương nhiên, chủ yếu là dạy đệ đệ, muội muội chỉ là dự thính (tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu và biểu quyết): “Vừa rồi tỷ nói, các ngươi đều đã hiểu chưa?”
Giang Cảnh Huyên nghiêng đầu, không hiểu nhiều lắm, nàng ngồi xe ngựa cả ngày, đã sớm mệt nhọc.
Giang Bỉnh gật gật đầu, chỉ vào sổ sách hỏi: “Có lẽ là đã hiểu, chỉ là còn có mấy chỗ không rõ lắm ạ.”
Giang Cảnh Nghiên sờ sờ đầu của đệ đệ: “Quản gia không phải là chuyện một hai ngày là có thể làm được, vẫn còn mấy ngày nữa, chúng ta từ từ học thôi.”
Người tới kinh đô rồi, cũng phải cần có kẻ sai vặt chạy tới chạy lui trong nhà, Giang Cảnh Nghiên sai Thôi ma ma đi tìm môi giới bán người đáng tin, tính toán chọn một gã sai vặt và một nha đầu. Gã sai vặt giúp đỡ chạy chân (làm việc vặt ấy), còn nha đầu thì học làm việc với Thôi ma ma.
Vừa lúc Giang Bỉnh cũng học quản gia, ngày mai Giang Cảnh Nghiên sẽ để hắn tới chọn, chọn người cũng là một môn học vấn quan trọng.
Phòng ở kinh đô được rộng mở nhiều hơn Tùy Châu, mỗi người đều có phòng của mình, Giang Cảnh Huyên mệt nhọc không nhịn được lười biếng trở về ngủ.
Để lại Giang Bỉnh học ghi sổ với Giang Cảnh Nghiên.
Thời gian không còn sớm, Giang Cảnh Nghiên khép sổ sách lại, nói với đệ đệ: “Thời gian không còn sớm, hôm nay đệ cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Giang Bỉnh gật gật đầu, lúc đi tới cửa, lại do dự mà quay đầu lại.
“Bỉnh nhi, đệ có việc muốn nói với trưởng tỷ sao?”
Giang Bỉnh nhanh chóng lắc đầu: “Trưởng tỷ,
sau này tỷ phải bảo trọng.” Nói xong lập tức chạy.
“Tiểu tử này.” Giang Cảnh Nghiên tắt đèn, nằm ở trên giường nghĩ đến đệ đệ và muội muội, có chút đau đầu.
Muội muội hồn nhiên, mọi chuyện nàng đều phải nhọc lòng. Đệ đệ lại có dáng vẻ bề trên, có lẽ Giang Bỉnh nghĩ có thể
tự mình gánh vác, như vậy, ngược lại càng làm cho nàng không yên lòng.
Nghĩ nghĩ, Giang Cảnh Nghiên cũng dần dần tiến vào mộng đẹp.
Một giấc này, nàng ngủ thật sự sâu, thẳng đến khi Giang Cảnh Huyên tới nhéo cái mũi của mình, nàng mới tỉnh.
Nhìn đến muội muội đang cười trộm, nàng làm bộ muốn đánh, tay đến trên đầu Giang Cảnh Huyên, lại là vuốt ve: “Bỉnh nhi đâu, sao chỉ có một mình muội vậy?”
“Sáng sớm ca ca đã đi ra ngoài với Thôi ma ma, nói là muốn đi theo xem phong cảnh ở kinh đô.” Giang Cảnh Huyên đáp.
~ Hết chương 15~