Chương 10: Giang Hoài

Editor: Melodysoyani

Trong danh sách bị vu hãm, mỗi một chữ Giang Cảnh Nghiên đều nhìn đi nhìn lại đến nửa canh giờ, cũng chưa thấy tên của phụ thân.

“Cô nương?”

Tuy Thôi ma ma không biết chữ, nhưng nhìn vẻ mặt của Giang Cảnh Nghiên đã biết kết quả không ổn, bà kêu Giang Cảnh Nghiên còn đang ngẩn người một tiếng nữa.

“Không được.” Giang Cảnh Nghiên đột nhiên đứng lên, dọa Thôi ma ma nhảy dựng: “Ta phải đi tìm Thái tử.”

Một đường đi tới đây, trải qua bao nhiêu gian khổ, chỉ có nàng mới biết. Phụ thân là loại người nào, tính nết nào, nàng đều rõ như lòng bàn tay, phụ thân tuyệt đối sẽ không tham ô.

Như Ngọc luyện võ trong vườn, nhìn thấy

Giang tiểu thư vội vội vàng vàng đi ra ngoài, nhanh chóng đuổi kịp: “Giang tiểu thư, người muốn đi đâu vậy?”

“Điện Tuyên Đức.” Giang Cảnh Nghiên không có ý muốn dừng lại.

“Ai da, tiểu thư

đi tìm Thái Tử điện hạ sao?” Như Ngọc nói: “Nô tỳ nghe người trông cửa nói, tối hôm qua sau khi Thái Tử điện hạ tiến cung, vẫn còn chưa trở về.”

Giang Cảnh Nghiên đột nhiên ngừng lại, lúc quay đầu lại ánh mắt sắc bén: “Cái gì?”

Trong lúc nhất thời, Như Ngọc có chút hoảng hốt, ngày thường tiểu thư nói lời nhỏ nhẹ dịu dàng, mắt đột nhiên mang theo ánh sáng hung ác, thậm chí còn có sát khí. Cho dù trực giác cho thấy sát khí này không phải nhằm vào mình,

ngực bà

vẫn đột nhiên giật mình một cái.

“Nô tỳ nói, Thái Tử điện hạ vẫn chưa về.”

“Chưa về sao?” Giang Cảnh Nghiên cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, dựa theo thường lệ, ngày kế sau khi hầu bệnh* Thái tử phải

xử lý triều chính. Sớm tại một canh giờ trước, ở Ngô Đồng Uyển, nàng đã nghe được có cung nhân đưa tấu chương đến Đông Cung, lúc này Lý Kê không ở Đông Cung, thì ở đâu?

•Có thể hiểu là chăm sóc người bệnh ý, nhưng vì là hoàng đế nên phải dùng “hầu” cho trang trọng:v

~~

Thiên lao ẩm ướt âm u lạnh lẽo, Lý Kê mới vào cửa, đã chịu không nổi hàn khí nơi này mà ho khan vài tiếng.

“Điện hạ, ngài khoác thêm đi.” Thuận Xương đang cầm áo chòang bằng nhung, thấy Thái tử gật đầu, vội khoác lên cho hắn.

Lý Kê vẫy vẫy tay, nói với

tùy tùng phía sau: “Các ngươi đều lui ra trước đi.”

Đến khi nhà tù chỉ còn lại hắn và Giang Hoài, hắn mới mở miệng: “Xưa nay Giang đại nhân có mỹ danh * thanh liêm, thế nhưng trong nhà trống rỗng lại lòi ra một cái gương bạc, ngươi định giải thích thế nào?”

*tên gọi hay

Giang Hoài đầu bù tóc rối, hai mắt ông lại sáng ngời có thần, lúc nói chuyện

vẫn kiên cường như cũ: “Cái kia không phải của tội thần.”

“Ồ, ngươi không nhận tội, vì sao lại phải tự xưng là tội thần?” Lý Kê bật cười, nói:“Nghe nói trưởng nữ của ngươi vì chuyện của ngươi mà đi theo tới kinh đô, ngươi không vì nàng mà ngẫm lại sao, rốt cuộc có muốn nói rõ nguồn gốc của gương bạc kia không, hửm?”

Nghe đến nữ nhi, Giang Hoài lập tức lệ rơi đầy mặt, ông đột nhiên quỳ xuống liên tiếp dập đầu

trước Lý Kê: “Cầu xin điện hạ, giúp nữ nhi số khổ của ta.”

Lý Kê nhìn Giang Hoài dập đầu đến chảy máu, không nói chuyện. Lúc đầu hắn cho rằng quận thủ kia bị Mộc Vương uy hϊếp mới vu hãm(vu cáo + hãm hại) Giang Hoài, nhưng sau khi hắn xem kỹ quận thủ, mới biết quận thủ không nói dối. Hiện giờ nhìn đến phản ứng

của Giang Hoài, mới làm hắn cảm thấy kỳ quái. Nếu như là người bị bỏ tù oan, lúc này không phải nên chứng minh mình trong sạch sao, làm sao lại ra sức cầu hắn giúp nữ nhi của ông.

Kì lạ thay, kì lạ thay, Lý Kê lập tức than hai câu ở trong lòng.

Bỗng nhiên, hắn có một ý tưởng, ngồi xổm xuống

đè bả vai Giang Hoài lại, “Không

gạt ngươi, thật ra nữ nhi Giang Cảnh Nghiên của ngươi, bây giờ đang ở Đông Cung.”

Giang Hoài như là nghe thấy chuyện không thể tin được, lập tức quên hết quy củ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lý Kê.

Lý Kê cảm thấy

phản ứng

của ông quá lớn, nhưng vẫn muốn nói tốt cho bản thân: “Giang tiểu thư như chi như lan*, là nữ tử dù có phóng tầm mắt tìm cả Kinh Đô cũng khó mà tìm được. Mấy ngày trước nếu không phải tại cô, chỉ sợ bây giờ nữ nhi của ngươi đã thành tiểu thϊếp của Mộc Vương rồi. Bây giờ ngẫm lại, đều tại cô phá hỏng chuyện tốt của ngươi.”

*ám chỉ người đẹp

Nghe được hai chữ tiểu thϊếp, đầu Giang Hoài như bị sét đánh giữa trời quang, ông thanh cao từ nhỏ, nói chuyện ngay thẳng dễ dàng đắc tội với người, đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao mười mấy năm qua ông vẫn là một huyện lệnh thất phẩm. Nhưng thăng quan phát tài với ông mà nói thật sự không quan trọng, ông sống hạnh phúc với thê tử, lúc thê tử mất ông nén đau tiếp tục sống, là vì ba đứa con này. Hiện giờ đi đến bước đường như hôm nay, không trách người khác, chỉ trách bản thân ông.

“Bốp bốp” Giang Hoài liên tiếp đánh mình vài cái tát, trực tiếp khiến Lý Kê nhìn đến ngây người.

“Điện hạ.” Giang Hoài cúi đầu kề sát đất, qua thật lâu, Lý Kê mới nghe được giọng nói trầm bổng của Giang Hoài: “Ngài nghe thần nói……”

~~

Cửa đại điện Tuyên Đức có thị vệ đặc biệt canh giữ, Giang Cảnh Nghiên không vào được, nàng và Như Ngọc đã đứng hầu ở cửa.

Lúc Lê Tiến tới đổi ca trực, đã nhìn thấy một pho tượng giống như “Hòn vọng phu”.

“Giang tiểu thư.” Lê Tiến tính lễ phép mà chào hỏi.

Tiếng thứ nhất, Giang Cảnh Nghiên không phản ứng.

Lê Tiến kêu thêm một tiếng nữa, Giang Cảnh Nghiên quay đầu lại nhìn đến là Lê Tiến, lòng tràn đầy vui vẻ nhón người dò xét phía sau Lê Tiến, sau đó thất vọng mà lùi người về.

Lê Tiến nhíu mày, nữ nhân đáng ghét, thế nhưng làm lơ với mình:“Nếu Giang tiểu thư đang đợi điện hạ, hay là ngươi về Ngô Đồng Uyển chờ đi, người nơi này nhiều mắt hỗn tạp, sẽ ảnh hưởng xấu tới điện hạ.”

Giang Cảnh Nghiên xem thường, ngươi thật sự xứng đáng là nàng dâu khó tìm, một lòng nghĩ cho điện hạ nhà ngươi, nàng cách xa Lê Tiến một chút, nói:“Như vậy có thể không?”

Lê Tiến đỡ trán, mẫu thân hắn nói cưới nàng dâu như có thêm người bạn tri kỷ, nhưng từ trước kia đến bây giờ hắn đều cảm thấy nữ nhân đều phiền toái, đặc biệt là người trước mắt này, hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói: “Tùy ngươi.”

Nhìn bóng dáng rời đi của Lê Tiến, Giang Cảnh Nghiên không khỏi tự giễu mà nghĩ, thực ra hắn nói cũng không sai, chờ ở đâu cũng như nhau, nếu Lý Kê muốn tránh né mình, nàng trông coi ở đâu cũng đều vô dụng thôi.

Nghĩ như vậy, tinh thần nàng bắt đầu lung lay, cũng không biết đệ đệ muội muội ở Tùy Châu xa xôi kia thế nào rồi.

Thỉnh thoảng cái gọi là thời vận gì đó thật sự

đến rất đúng lúc, Giang Cảnh Nghiên không chờ được Lý Kê, nhưng lại chờ tới một phong thư từ nhà.

Lúc Thôi ma ma vội vã tìm được Giang Cảnh Nghiên, bà còn vẫy vẫy bức thư trong tay.

Nàng nhận lấy thư từ trong tay Thôi ma ma, còn vươn ấm áp, lúc nhìn đến ba chữ

“đệ Giang Bỉnh”, nàng không nhịn được lệ tràn mi.

“Cô nương đừng khóc nữa.” Thôi ma ma đau lòng nói: “Hay ta

trở về xem công tử viết gì trước đi.”

Giang Cảnh Nghiên gật gật đầu, để Thôi ma ma đỡ trở về Ngô Đồng Uyển.

Năm nay đệ đệ Giang Bỉnh của nàng

mười tuổi, cùng muội muội Giang Cảnh Huyên là long phượng thai. Đệ đệ sáu tuổi vỡ lòng, tám tuổi đã được phụ thân đưa đến học đường, mặc dù cho tới bây giờ kiểu chữ không thể xưng là có ý có cảnh giới, nhưng cũng có thể coi là có góc cạnh rõ ràng. Nghĩ đến đây, nàng xem như trấn an mà mỉm cười.

Mở

phong thư ra, phần trước đều là một ít thăm hỏi, còn có nói

nàng không cần lo lắng trong nhà, quản gia chăm sóc huynh muội bọn họ rất tốt. Chỉ là vài câu cuối cùng, đệ đệ Giang Bỉnh nhắc nhở nàng Lưu Thành tới kinh đô, còn bảo mình phải đặc biệt chú ý tới hắn.

Nói tới tên Lưu Thành này, vốn phải trở thành người một nhà với nàng. Hai nhà bọn họ từng đính ước, chỉ chờ ngày Lưu Thành tới đón dâu, chỉ là sau khi Lưu gia nghe phụ thân bị bỏ tù, đã

hủy bỏ hôn ước này. Kiếp trước nàng còn vì thế đau lòng một thời gian, chỉ là hiện tại, nàng đã không còn tình cảm với người của Lưu Gia, chỉ là vì sao đệ đệ nhắc mình phải chú ý tới hắn chứ?

Nàng không suy nghĩ cẩn thận, cũng không chờ nàng nghĩ thông suốt

đã nghe Như Ngọc kêu ở ngoài cửa:“Thái Tử điện hạ giá lâm.”