Chương 6: Nữ chủ,là xuyên không mà tới!
Đã gần ba ngày sau khi ta xuyên tới nơi này.
Mọi chuyện diễn ra khá là tốt đẹp, không ai dám tới gây rối cùng ta kể từ khi chuyện của Tứ tiểu thư - Tiêu Khuynh Yên và bọn hạ nhân Thanh Mai kia!
Tiêu Khuynh Yên thì vẫn còn bị nhốt trong nhà kho, Tuyết di nương tức mẫu thân của Tiêu Khuynh Yên có tới cầu xin Tiêu bà bà thả Tiêu Khuynh Yên ra, nhưng hoàn toàn vô dụng, ngược lại mẫu thân Tiêu Khuynh Yên còn bị phạt bảy hèo, cấm túc hai tháng.
Tuyết di nương nàng ta hiện đang cực kì tức giận, bao nhiêu đồ đạc trong phòng đều bị đập nát.
Con gái duy nhất bị nhốt vào nhà kho, không rõ sống chết, bản thân đi cầu tình liền bị phạt, nguy cơ sẽ mất đi cái thân phận 'Di nương'. Nếu nàng ta không tức giận quả thật là không thể được!
Còn về phần vị nữ chủ Tam tiểu thư của Tiêu phủ - Tiêu Khuynh Thành?
Nữ chủ hiện tại thì đã khỏi bệnh. Những người tới gây khó dễ với nàng cũng đã ít đi rất nhiều, còn không phải là do phát sinh chuyện của bọn hạ nhân cùng Tứ tiểu thư kia hay sao chứ?
Tuy nói thân phận của nàng vẫn như cũ, nhưng địa vị lại được nâng cao thêm một bậc, số người nịnh hót lại bất ngờ tăng lên.
Những vật dụng ở chỗ của nàng, bình thường cũ nát đều được Tiêu bà bà sai người đổi mới, nơi ở lúc trước là một cái biệt viện nhỏ nghèo nàn nằm cách xa khu nhà chính, bây giờ, đã được chuyển sang Linh Thanh viện. Linh Thanh viện tuy không quá lớn, nhưng ở nơi đây thật sự rất thoải mái.
Tiêu bà bà còn cấp thêm cho nàng năm, sáu người hầu, hai vị mama để hầu hạ, chăm sóc nàng, bà nói rằng không muốn nàng xảy ra chuyện gì bất trắc, tuy là không phải lời tận đáy lòng nhưng bà thật sự cũng chẳng mong đứa cháu này xảy ra chuyện, dù gì thì cũng đều là người trong Tiêu phủ, vẫn là nên đối đãi cho công bằng một chút, huống hồ Tiêu Mễ Á Lam đứa cháu bà yêu thương nhất đã đứng ra đòi công đạo cho hai chủ tớ nàng, dù gì thì tốt nhất vẫn là nên cho nàng một chút chỗ đứng trong Tiêu phủ.
Ở bên trong Linh Thanh viện lúc này chỉ có hai chủ tớ của Tiêu Khuynh Thành.
"Hoa nhi, lời ngươi nói đều là sự thật? " Tiêu Khuynh Thành ngồi trên giường, kinh ngạc hỏi Linh Hoa.
Tiêu Khuynh Thành sau khi nghe Linh Hoa thuật lại mọi chuyện trong lúc nàng hôn mê thì liền giật mình, mà không dám tin vào đôi tai của bản thân nữa.
Sao chứ, chẳng phải Tiêu Mễ Á Lam vô cùng ghét nàng hay sao, mấy hôm trước chẳng phả còn tới đây nhục mạ nàng rồi sai mấy tên gia đinh đánh nàng một trận hay sao? Chẳng lẽ Tiêu Mễ Á Lam tính tình thay đổi rồi? Không thể nào, nhất định không thể nào!
"Vâng ạ!" Linh Hoa gật đầu, rồi vô cùng chắc chắn nói.
"Không thể nào... " Nhưng là, trên đời này chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, nàng muốn không tin cũng không được!
"Linh Hoa, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nghĩ ngơi một chút." Tiêu Khuynh Thành cất giọng ra lệnh.
Linh Hoa nhún người, hành lễ một cái, rồi liền xoay người bước ra khỏi Linh Thanh viện, trước khi đi còn không quên dặn dò Tiêu Khuynh Thành nên dưỡng sức, nghĩ ngơi cho tốt.
Từ lúc Tam tiểu thư tỉnh lại, người đã cư xử khá là kì lạ, tuy lúc tỉnh lại có dấu hiệu như bị mất trí, nhưng chỉ chưa tới một khắc sau liền nói là bản thân mình rất ổn, sau đó thì lại hỏi lúc hôn mê có chuyện gì xảy ra hay không, tiểu thư, người có thật là ổn hay không đây, người đừng có làm Linh Hoa lo lắng, người đã suýt chết một lần, may nhờ có Đại tiểu thư ra tay giúp đỡ mới không sao, người đừng có hù nô tì nữa, nô tì chỉ có một mình người để coi là người thân thôi. Linh Hoa từ nãy tới giờ hoảng sợ trong lòng, nhưng hiện tại thì cũng đã trấn tĩnh ít nhiều.
Tiêu Khuynh Thành ngồi trên giường, đầu thầm nghĩ, Đại tiểu thư của Tiêu gia - Tiêu Mễ Á Lam, tính tình bướng bỉnh, ngang ngạnh, vốn không coi ai ra gì mà lại vì Tiêu Khuynh Thành đứng ra đòi công đạo? Càng nghĩ nàng càng cảm thấy kì lạ, vô cùng mâu thuẫn, thật sự vô cùng mâu thuẫn.
Nàng tên thật là Khanh Lãnh Băng, một sát thủ gϊếŧ người không chớp mắt, là con gái của một trùm mafia có tiếng tăm trong giới hắc đạo, trong một lần thực thi nhiệm vụ lại bị người ta hãm hại mà chết, sau đó lại may mắn có cơ hội xuyên không, sống thêm một lần nữa với thân phận là Tiêu Khuynh Thành, trước khi nàng xuyên qua rõ ràng là hai mười ba tuổi, thế mà bây giờ trở thành nữ hài mười sáu tuổi, lại vô cùng nhu nhược, yếu ớt, luôn bị người khác đem làm trò cười, hể ai cảm thấy có chuyện gì không vui liền tới chỗ của Tiêu Khuynh Thành mà trút giận, Tiêu Mễ Á Lam cũng không ngoại lệ.
Vậy mà giờ đây lại nói Tiêu Mễ Á Lam ra tay giúp Tiêu Khuynh Thành nàng đòi lại công bằng, thử hỏi sao nàng dám tin?!?!
Nhưng dù thế nào thì Tiêu Khuynh Thành thật cũng đã chết, nàng nhất định sẽ làm một Tiêu Thành mới, danh chính ngôn thuận mà đạp đổ những kẻ bắt nạt nàng khi trước. Từng bước lên ngồi ở vị trí thượng vị, tới lúc đó xem ai có thể ức hϊếp nàng.
Tuy nói Tiêu Mễ Á Lam giúp nàng một lần, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ bỏ qua chuyện cũ, người gián tiếp hại chết mẫu thân nàng, người cậy thế bức nàng, người hại nàng phải quỳ hơn ba ngày ba đêm dưới trời đông tuyết, chính là Tiêu Mễ Á Lam, nàng nhất nhất phải rửa thù từng người, từng người một, đó là vì nàng mà cũng là vì Tiêu Khuynh Thành đã chết!!!
Nàng vừa nghĩ xong, thì cảm thấy nhức đầu, nên đặt lưng xuống giường, nhắm mắt lại mà ngủ một giấc dài.