Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 82: Người ngoài thành

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: trang bubble

Gió lạnh ở vùng ngoại thành càng thêm thấu xương.

Mộ Lam Yên ngồi ở phía trước Tư Không Thận, hết thảy gió lạnh đều là một mình nàng chống đỡ. Không bao lâu, chính là cả người run rẩy bắt đầu cố gắng lui về phía trong ngực Tư Không Thận.

Tư Không Thận thấy tình thế vậy, cố ý chậm lại bước chân ngựa, giao dây cương cho Mộ Lam Yên, nhanh chóng cởi cái áo khoác da chồn trên người mình kia, che ở trước mặt Mộ Lam Yên.

Trong nháy mắt, trên tay Mộ Lam Yên rõ ràng cảm nhận được ấm áp, duỗi tay muốn ngăn cản hành vi của Tư Không Thận, không cẩn thận đυ.ng tới lòng bàn tay ấm áp của đối phương, lập tức lại là lạnh lẽo không ngừng mà bắn ngược trở về.

Đón gió, Mộ Lam Yên có chút không tự nhiên mở miệng nói: "Ngươi đây là muốn làm gì?"

"Sợ ngươi lạnh." Tư Không Thận trả lời đơn giản lưu loát, nắm qua dây cương từ trong tay Mộ Lam Yên, hai tay ôm ấp đối phương càng thêm dùng sức.

Mộ Lam Yên lười biếng cảm thụ mùi vị quen thuộc của nam nhân phía sau này, vậy mà có một chút quyến luyến. Nàng tùy ý đối phương bao bọc, ôm lại như vậy. Nhưng mà bọn họ đuổi theo rất lâu, lại cũng không thấy được bất kỳ hình bóng nào của Lâu Lan. Ngay tại lúc bọn họ ngờ vực muốn chậm lại bước chân ngựa, phía trước ẩn hiện mấy người, khiến tâm tư của bọn họ cũng trở nên cảnh giác tức thì.

Tổng cộng là ba nam nhân, trên tay đều cầm một cái đao sáng loáng, mặc trên người chính là áo tang vải thô. Nam nhân cầm đầu phía trước, trên vai khiêng một nữ tử quần áo đẹp đẽ.

Mộ Lam Yên và Tư Không Thận nhìn màu sắc quần áo kia khá giống là của Lâu Lan, chính là cho rằng đó nhất định phải. Không nói hai lời, lặng lẽ xuống ngựa nhanh chóng bước nhanh đi tới đối phương.

Chỉ một lúc, Mộ Lam Yên đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

"Thả cô gái kia xuống." Mộ Lam Yên đi tới chính là lạnh lùng nói rằng.

Nam tử cầm đầu, vừa nhìn lại như là đao kiếm khách trên giang hồ cải trang. Chỉ là lúc này trên mặt dáng dấp có chút hèn mọn, rõ ràng gương mặt khô dầu như thế lại luôn phối vẻ mặt gian giảo, đánh giá trên dưới vẻ mặt Mộ Lam Yên, không lộ một chút ý tốt: "Tiểu nương tử đến từ nơi nào? Hơn nửa đêm lại xuất hiện trước mặt ba người chúng ta, chẳng lẽ..."

Nam tử nói, chính là muốn duỗi tay về phía Mộ Lam Yên.

Dáng vẻ nói năng tuỳ tiện, làm cho trong lòng Mộ Lam Yên khó chịu, lập tức duỗi tay chính là bẻ gẫy móng heo của đối phương vói tới. Nương theo một tiếng hét thảm của nam tử, hai người phía sau rõ ràng là hoảng rồi. Không lo được lão đại, họ xoay người bèn muốn chạy trốn.

Tư Không Thận lặng yên không một tiếng động đứng ở phía sau bọn họ, làm cho lúc bọn họ xoay người, lại sợ hãi như nhìn thấy quỷ vậy.

Chỉ là chợt doạ, ba đại nam nhân đi ở giữa đêm tối, bị ngăn cản bởi người trước mặt và phía sau đột nhiên xuất hiện, chen chúc ở cùng nhau. Cùng lúc đó, trên vai nam tử bị Mộ Lam Yên bẻ gẫy tay, rơi xuống nữ tử vốn đang khiêng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngao Tương hôn mê thình lình xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Trong lòng Mộ Lam Yên hoảng lên, ánh mắt lập tức trừng ba nam nhân kia trong nháy mắt đủ để bắn ra đốm lửa: "Hơn nửa đêm, các ngươi bắt cóc một cô nương làm gì?"

Nam tử vốn là có chút chột dạ, cộng thêm có thương tích tại người, bị Mộ Lam Yên dọa dẫm như thế, trong nháy mắt chính là run chân, rồi lại làm bộ kiên cường mở miệng: "Con mắt nào của ngươi thấy chúng ta là đang bắt cóc, là nữ nhân này hơn nửa đêm quyến rũ chúng ta."

Mộ Lam Yên xì cười một tiếng, những người này thật sự cho rằng nàng ngốc sao? Trợn mắt trừng trừng, nàng càng thêm hung ác lớn tiếng quát về phía bọn họ: "Lúc nào ngươi gặp nữ nhân chủ động quyến rũ nam nhân, sẽ bị đánh ngất xỉu!"

Vừa dứt lời, ba nam nhân hai mặt nhìn nhau liếc mắt nhìn đối phương, ngoảnh mặt về phía Mộ Lam Yên đột nhiên đồng thời quỳ xuống.

Nam nhân cầm đầu, cố nén đau đớn trật khớp, khóc nức nở mặt cầu xin nói: "Nữ hiệp, phiền tha cho chúng ta một mạng. Chúng ta, chúng ta chẳng qua là được người nhờ vả. Nếu ngươi nhất định phải hỏi nguyên do, vậy thì đi hỏi phụ mẫu của vị tiểu thư này được rồi. Kính xin nữ hiệp buông tha chúng ta!"

Mộ Lam Yên nhìn ba người này cũng không giống như là có bất kỳ mưu kế gì. Lập tức nổi giận gầm lên một tiếng cút, đối phương tè ra quần chính là rời khỏi tầm mắt của bọn họ.

Tuy rằng không có đuổi theo Lâu Lan, nhưng không hiểu ra sao cứu được Ngao Tương, trong lòng Mộ Lam Yên đã là nổi lên vài tầng gợn sóng. Đứng trong gió lạnh, nàng hơi chần chờ nhìn "Người thân" ngày xưa, không biết nên làm thế nào cho phải.

Tư Không Thận chú ý tới biểu hiện trên mặt Mộ Lam Yên, kề người quan sát một phen hơi thở và mạch đập của Ngao Tương, thấy không có trúng độc như tưởng tượng, ngẩng đầu lên nhìn Mộ Lam Yên còn đang xoắn xuýt mở miệng hỏi thăm: "Ngươi muốn làm thế nào?"

Mộ Lam Yên chợt run rẩy, lấy lại tinh thần nhìn kỹ Ngao Tương quần áo đơn bạc, trên mặt bị gió lạnh bên trong đêm đông thổi hơi ửng hồng. Theo bản năng chính là kéo xuống áo lông trên người mình đắp xuống cho đối phương. Do dự trước đó đổi lấy một câu nói vào giờ khắc này: "Trước tiên tìm nhà trọ ở lại đi!"

Lúc này, dĩ nhiên là sắp đến canh tư rồi.

Sau khi Mộ Lam Yên và Tư Không Thận đi vào cửa thành, tùy tiện gõ cửa một nhà trọ khoảng cách gần nhất ở lại.

Mộ Lam Yên lo lắng bệnh cũ của Ngao Tương tái phát, đến lúc không có tiên linh thảo của Tư Không Thận cứu giúp, biến thành không thuốc có thể trị. Vì vậy, nàng lệnh người trong khách sạn bưng nước nóng tới, luôn chăm sóc Ngao Tương chưa từng nhắm mắt.

Tư Không Thận lo lắng Mộ Lam Yên một mình không chịu đựng được, cứ thế mở ra hai gian phòng, ba người ở cùng nhau. Liên tục chịu đựng đến trời lờ mờ sáng, Ngao Tương đang ngủ mê man, đột nhiên ho khan một trận, đánh thức hai người bọn họ.

Vốn dựa vào ở trên bàn tròn, Mộ Lam Yên nghe được có âm thanh, lập tức hoàn hồn tiến lên dùng mu bàn tay thử nhiệt độ của Ngao Tương. Thấy từ đầu đến cuối không có bị sốt, một trái tim bị nhấc lên trong lòng kia mới coi như ổn định lại.

Tiếp theo, Ngao Tương lại là ho khan đến mấy lần.

"Ngao Tương, Ngao Tương, tỉnh lại đi, có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?" Mộ Lam Yên ngồi ở trên giường, nhỏ giọng kêu la. Lúc này, Tư Không Thận đã mệt mỏi nằm ở trên ghế nằm trong phòng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngao Tương chỉ cảm thấy phía sau cổ vô cùng đau đớn, bên tai nghe có người đang kêu to, mơ mơ màng màng mở hai mắt ra. Đợi nàng thấy rõ người trước mặt là ai, nàng đột nhiên sợ hãi rít gào lên.

"A..." Sau đó, bản năng thân thể đột nhiên bắn lên từ trên ván giường, hai tay nắm chặt chăn, cả người run rẩy nhanh chóng xê dịch đến tận cùng bên trong giường. Ánh mắt nhìn Mộ Lam Yên hoàn toàn bộc lộ sợ sệt và sợ hãi.

Tư Không Thận bị một âm thanh ầm ĩ như vậy, kinh hãi đột nhiên mở hai mắt ra. Cả người căng thẳng bắn lên từ trên ghế nằm, đi tới phía sau Mộ Lam Yên. Đôi mắt lạnh lẽo chú ý tới Ngao Tương đã tỉnh lại, lạnh lùng đánh giá đối phương.

Không chờ Tư Không Thận mở miệng hỏi thăm, Ngao Tương duỗi ra một đầu ngón tay từ trong chăn run rẩy chỉ vào Mộ Lam Yên, !)i3n!)@l3Wi!)0n sợ sệt bắt đầu nói năng lộn xộn: "Cửu... Cửu hoàng tử, nàng... Nàng là quỷ đó, Cửu hoàng tử cứu ta... A" Nói xong, nàng đột nhiên gào khóc lên.

Lúc này Mộ Lam Yên mới phản ứng được cử động khoa trương của đối phương, có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tư Không Thận.

Sau đó ngoảnh mặt về phía Ngao Tương chính là nói rằng: "Ngươi nhìn lại một chút, ta có phải là quỷ không?"

Ngao Tương nghe vậy, vốn bởi vì trong phòng oi bức, khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ chót, trong nháy mắt khóc trắng bệch lên, hai mắt đẫm lệ len lén liếc Mộ Lam Yên: "Liễu Tâm viện của ngươi đã bị đốt thành một luồng tro bụi. Ngày xảy ra hoả hoạn ấy, chúng ta rõ ràng tất cả mọi người đều nhìn thấy ngươi ở bên trong. Ngao Tương ta kêu ngươi một tiếng tỷ tỷ, ngươi cũng không nên tới tìm ta lấy mạng."

Ngao Tương hận không thể vùi đầu của mình vào trong chăn. Vốn là tỉnh lại sau giấc ngủ, nàng đã cảm thấy thân thể rất khó chịu, mà trước mắt trong cảnh tồi tệ xa lạ đột nhiên lại xuất hiện "Người đã chết", dọa nàng hận không thể lập tức mất đi ý thức lần thứ hai mới tốt.

Tư Không Thận vốn là thân thể mệt mỏi, nghe Ngao Tương vẫn khóc sướt mướt, tâm tình càng thêm khó chịu, trong lòng biết Mộ Lam Yên không nhẫn tâm dạy bảo, chính mình bèn ra sức thay: "Đừng khóc nữa! Còn khóc có tin ta ném ngươi đi hay không?"

Lời của hoàng gia quả nhiên khá là có hiệu quả.

Ngao Tương nghe được tiếng của Tư Không Thận, tiếng khóc lập tức im bặt đi. Có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Cửu hoàng tử điện hạ vẫn đứng ở phía sau Mộ Lam Yên, sắc mặt lạnh lùng.

Tạm thời áp chế bàng hoàng, sau đó nàng có chút sợ sệt liếc mắt Mộ Lam Yên mặc trang phục cung nữ trên người. Đến lúc này, nàng mới phản ứng được Tư Không Thận lại ăn mặc trang phục thái giám!

"Cửu hoàng tử, ngươi, ngươi có thể nhìn thấy tỷ tỷ ta sao?"

Tư Không Thận chẳng muốn trả lời, đưa tay chính là ôm chầm eo nhỏ nhắn của Mộ Lam Yên, dựa vào bên cạnh mình.

Ngao Tương nhìn thấy màn này, kinh ngạc che miệng lại, trong nháy mắt sợ sệt lúc trước đã không còn sót lại chút gì.

Việc trước mắt này là tình huống thế nào?

Mộ Lam Yên bị động tác của Tư Không Thận dọa sợ hết hồn, phục hồi tinh thần lại ghét bỏ đẩy đối phương ra. Nhìn vẻ mặt Ngao Tương cầu giải đáp đầy mặt, nàng giật giật bờ môi do dự một lúc lâu mới mở miệng: "Ta chưa chết."

Tin tức này hiển nhiên càng khó có thể tin hơn thấy Cửu hoàng tử ôm Mộ Lam Yên lúc nãy.

Ngao Tương trừng mắt vẻ mặt của Mộ Lam Yên, đã từ sợ sệt lấp loé biến thành trợn mắt ngoác mồm. Hoãn một lúc lâu, nàng mới đi ra từ trong giọng nói của Mộ Lam Yên.

Một ngày lửa cháy bừng bừng kia là đời này Ngao Tương cũng sẽ không quên. Tuy rằng lúc đó quả thực không nghe thấy Mộ Lam Yên kêu gào ở bên trong, nhưng mà sau đó hạ nhân đến báo xác thực phát hiện hai cỗ thi thể, đồng thời đã cháy đến gần như không còn.

Nếu như là khởi tử hoàn sinh thông thường, Ngao Tương có thể còn sẽ tin tưởng, nhưng hai cỗ kia đã bị đốt đến không thể gọi là thi thể, còn sống lại thế nào đây?

Tư Không Thận nhìn vẻ mặt của Ngao Tương vẫn là tràn đầy không tin. Lo lắng Mộ Lam Yên không muốn giải thích thêm đối với việc ngày ấy, hắn tự chủ trương mở miệng nói: "Buổi tối ngày kia, ta uống quá nhiều, dẫn theo hai thị vệ đến Liễu Tâm viện gây sự. Sau đó không cẩn thận đốt gian phòng. Tất cả mọi người đều cho rằng nhị tiểu thư của Ngao phủ chết rồi, kỳ thực..."

Kỳ thực là hai thị vệ mà Tư Không Thận dẫn đến, Tư Không Thận cũng không có trực tiếp làm rõ câu nói này. Bởi vì hắn biết, Ngao Tương nhất định sẽ nghĩ như vậy.

Tuy rằng Mộ Lam Yên rất muốn cố phủ định, nhưng nàng cũng xác thực không tìm ra cớ tốt hơn nữa.

Ngao Tương bán tín bán nghi di chuyển qua lại ở trên người Mộ Lam Yên và Tư Không Thận. Từ hành động đột nhiên ôm Mộ Lam Yên của Tư Không Thận vừa nãy đến xem, người tinh tường đều biết Cửu hoàng tử đó là thích người ta. Vì lẽ đó, nếu quả thật ma xui quỷ khiến làm sai cũng là có thể.

"Nhưng, vậy tại sao không trở lại nói rõ ràng với phụ mẫu." Ngao Tương nhìn Mộ Lam Yên hỏi.

Mộ Lam Yên sửng sốt một chút, không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi như vậy, suy nghĩ một phen, thật lòng mở miệng: "Ngươi cũng biết, ta vốn không phải là con gái của Mẫn phu nhân và Ngao đại nhân, cho nên ma xui quỷ khiến như vậy, ta cũng không muốn trở về."

Vẻ mặt Ngao Tương đột nhiên lấp loé một phen, nhìn Mộ Lam Yên có chút khó xử: "Có phải là cảm thấy trước đó ta bắt nạt ngươi, ngươi cảm thấy oan ức?"
« Chương TrướcChương Tiếp »