Chương 65: Hỏa hoạn hừng hực

Editor: trang bubble ^^ diendanlequydon.com

Mộ Lam Yên gật đầu một cái.

"Lão phu nhân kia cũng quá. . . . . ." Tố Quý muốn nói mắt chó nhìn người thấp, nhưng suy nghĩ một phen vẫn là nói câu: "Cái kia!"

Mộ Lam Yên gian xảo quay đầu lại, cười hỏi: "Cái nào? Mắt chó nhìn người thấp sao?" Tố Quý hoảng hốt nhìn, đôi tay che kín miệng của mình. Mộ Lam Yên cười ha ha một tiếng kéo Tố Quý chính là vội vàng trở về Liễu Tâm viện của mình.

Nàng muốn chạy trốn, muốn trốn khỏi Ngao phủ, y như nói trước đó, an toàn trở lại từ hoàng cung thì nhất định phải cách xa phân tranh này, nghĩ biện pháp trở lại Mộng Lý Hồi. Mà trước mắt, hôn lễ của Ngao Lôi tranh thủ gần như nhân thủ của mọi người hậu viện. Hoàng huynh kết hôn, giờ phút này Tư Không Thận cũng không có thời gian dính vào bên cạnh nàng.

Trở lại Liễu Tâm viện, nàng bèn bắt đầu thu dọn hành lý của mình. Tố Quý nhìn một lát, mới phản ứng được ý tứ của tiểu thư nói trốn! Lập tức nhảy dựng lên lôi kéo Mộ Lam Yên nói: "Tiểu thư, quả nhiên là muốn rời khỏi Ngao phủ sao?"

Mộ Lam Yên vốn cũng không có ý định dẫn Tố Quý theo, nhìn bộ dáng đối phương vô tội đầy mặt, trấn an một lúc: "Chờ sau khi ta đi rồi, ngươi phải cẩn thận đi theo bên cạnh Mẫn phu nhân. Ngao phủ nhà lớn nghiệp lớn, không sợ không có một miếng cơm ăn cho ngươi. Về sau ngoan ngoãn nghe lời, đến tuổi nhất định thì tìm người gả mình đi, biết không?"

Tố Quý nghe xong, nước mắt chợt soạt một cái đã rơi xuống, nắm chặt cánh tay của Mộ Lam Yên: "Tiểu thư, ngươi đi đâu thì Tố Quý đi nơi đó." Nàng biết tuy Mộ Lam Yên đều đang chuẩn bị đi, nhưng không nghĩ đến đối phương lại sẽ không dẫn mình đi.

Mộ Lam Yên nhìn đau lòng, cộng thêm thời gian ở chung với Tố Quý ở đời trước, lại còn lâu dài hơn so với ở cùng Tư Không Thận. Hơn nữa, nha đầu này chưa bao giờ tổn thương mình, thay mình suy nghĩ khắp nơi, trước mắt lại vẫn là thật sự không nỡ.

Mộ Lam Yên không tự chủ hốc mắt cũng hơi ửng hồng: "Ngoan! Tố Quý, ngươi hãy nghe ta nói. Không phải là ta không chịu dẫn ngươi đi, là ngươi đi theo ta sẽ chịu khổ, ngươi biết không?"

Tố Quý dùng sức lắc đầu.

Mắt thấy thời gian càng kéo càng trễ, đến lúc đó Tư Không Thận trở lại, muốn thoát thân lại càng khó khăn.

Mộ Lam Yên vừa định ra tay đánh ngất Tố Quý, cửa lại đột nhiên xuất hiện mấy người áo đen. Trên tay mỗi người đều cầm một cây đao sáng loang loáng, lặng yên không tiếng động lập tức bay đến bên cạnh nàng. Không có cách nào, nàng không thể làm gì khác hơn là đẩy Tố Quý ra trước, nghênh chiến với đối phương!

Xưa nay, Mộ Lam Yên không có thói quen dùng vũ khí, đánh nhau tay đôi, nàng còn có thể có phần thắng. Nhưng bây giờ trên tay mỗi người bọn họ đều có một cây đao, không qua mấy chiêu, Mộ Lam Yên đã hơi có chút yếu thế!

Đối phương tổng cộng có ba người, bản lĩnh không cao lắm. Lúc Mộ Lam Yên và bọn họ giằng co trong sân thì mở miệng hỏi thăm: "Các ngươi là ai?"

"Người đến gϊếŧ ngươi!" Một người quần áo đen trong đó trả lời lại.

Nàng đã thấy nhiều tranh đấu gay gắt của Ngao phủ này, đại khái đều là đám nữ nhân nghi kỵ. Mà, ám sát trước mắt này cũng tuyệt đối không thể nào là một nữ nhân đi chi phối. Cho dù có, sau khi Mộ Lam Yên nàng sống lại, cũng chỉ kết thù với nữ nhân của Ngao phủ, không có đạo lý nhất định phải đẩy nàng vào chỗ chết!

"Mộ Lam Yên ta và các ngươi xưa nay không hề liên quan, các ngươi lại là nghe lệnh của người nào ra, muốn lấy tính mạng của ta!"

"Muốn trách, thì trách ngươi ra đời không tốt!" Người áo đen kia, mở miệng lần nữa. Một người áo đen khác ở phía sau kia có chút không kiên nhẫn nói một câu: "Đại ca, đừng lải nhải với nữ nhân này. Gϊếŧ nàng rồi thì chúng ta có mười vạn lượng hoàng kim có thể cầm!" Dứt lời, giơ đao chính là nhắm tới phía Mộ Lam Yên.

Thế ngàn cân treo sợi tóc, lúc trước Tố Quý bị Mộ Lam Yên đẩy tới một bên, đột nhiên lao ra cửa phòng, chắn ở trước mặt Mộ Lam Yên, sau lưng chịu đao, ngửa mặt lên phía trước chính là nhào vào trên người Mộ Lam Yên.

Chỉ là trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là ửng đỏ, trở nên trắng bệch trong nháy mắt.

Mộ Lam Yên ôm đối phương, hai người lật ngược trên mặt đất, vươn tay ra thì phát hiện đột nhiên một mảng vết máu đỏ thẫm, đó là của Tố Quý đấy!

"Người đây là muốn làm gì?" Mộ Lam Yên tức giận hỏi.

Tố Quý cố nén đau đớn sau lưng, trong tay nắm thật chặt côn gỗ đưa cho Mộ Lam Yên, khóe miệng kéo lên một nụ cười không hòa nhã: "Tiểu thư, không phải là người nói côn pháp của ngươi rất lợi hại hay sao? Tố Quý lấy tới một cây gậy cho người, người thể hiện cho Tố Quý xem một chút. Tố Quý không làm con mồi, ba người khốn nạn kia làm con mồi, người nhất định phải đánh bại bọn họ đó."

Mộ Lam Yên nén nước mắt, nhận lấy côn gỗ mà Tố Quý nằm ở trên người nàng đưa tới. Đây là một cái chân tháo từ trên kệ để chậu nước rửa mặt, thì ra là mới vừa rồi nàng ấy ở bên trong là đang giúp nàng tìm vũ khí.

Người áo đen thấy tình thế này, không nói hai lời lại vung đao xuống. Mộ Lam Yên giật mình một cái, vội vã đẩy Tố Quý ra, tung người như cá lăng nhảy lên từ trên mặt đất, vung côn chính là đánh vào trên tay đối phương. Người áo đen bị đau, tay cầm đao chính là tránh sang bên cạnh, cả người đi một bên. Hai người áo đen khác liếc nhìn nhau hợp lực cùng nhau tiến công.

"Tìm chết!" Mộ Lam Yên gầm lên giận dữ, đón ngay mặt lưỡi đao đến, đột nhiên cúi người, nhanh chóng đánh trúng mắt cá chân của đối phương, thừa dịp đối phương bị đau, ném côn gỗ trong tay đi, gọn gàng lưu loát nắm được cổ tay của đối phương, đột nhiên chính là bẻ gãy.

Chỉ là thời gian trong nháy mắt, bên tai đã truyền đến âm thanh binh khí rơi xuống đất loảng xoảng.

Nam tử áo đen đồng hành thấy tình thế này, làm bộ lại muốn tiến lên chém. Mộ Lam Yên chợt đá xoáy phía sau lại đẩy đối phương lùi vài bước.

"Chính là công phu mèo quào như các ngươi, còn muốn tới gϊếŧ cô nãi nãi? Là ngại sống lâu sao? Thành thật khai báo, rốt cuộc là ai phái các ngươi tới?"

Mộ Lam Yên lớn tiếng giận dữ hỏi, người áo đen cũng không nói chuyện. Hai người bị nàng nắm cổ tay, cố nén đau đớn, liếc nhìn nhau, đột nhiên cắn đứt cái lưỡi của mình, không giải thích được lại chết ở trước mặt của nàng.

Mộ Lam Yên bị một màn trước mắt này đột nhiên dọa sợ hết hồn. Hốt hoảng buông cổ tay của hai người đàn ông kia ra, cứ trơ mắt như vậy nhìn bọn họ ngã xuống bên chân của nàng.

Cùng lúc đó, dưới mặt nạ của một nam tử khác phát ra một đợt hừ lạnh, chính là xoay người đột nhiên bay ra ngoài.

Chỉ qua hai chiêu như vậy lại chết ở trong viện của nàng? Trong lòng Mộ Lam Yên hoài nghi, chỉ là nàng chưa kịp suy nghĩ ra, cửa lớn của Liễu Tâm viện đột nhiên truyền đến một đợt tiếng chén sứ rơi xuống đất vỡ tan.

Ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy mặt Thanh Hữu kinh ngạc đứng ở cửa, 0di33xn0dafnl330fys0doon dưới chân là mâm chén bưng trở về từ tiền viện. Giờ phút này, nước canh và thức ăn bên trong rơi đầy đất.

Cạnh giày của Thanh Hữu cũng bị dính dơ bẩn, mà nàng lại một chút cảm giác cũng không có.

"Thanh Hữu!" Mộ Lam Yên muốn lên đi trước túm Thanh Hữu trở lại, tránh cho la hét um sùm lại kinh động viện khác.

Chẳng qua bước chân còn chưa bước ra, Tố Quý bị thương bên cạnh chính là không nhịn được đau đớn kêu ra tiếng.

Lúc này làm cho Mộ Lam Yên có chút khó xử, suy nghĩ một phen, lập tức cúi người xuống: "Tố Quý, Tố Quý, sao rồi? Có phải rất đau hay không?" Nàng không quan tâm được nhiều như vậy, sinh mệnh của Tố Quý mới quan trọng! Sốt ruột ngồi xổm người xuống kiểm tra vết thương sau lưng, chỉ thấy phía sau một mảng đỏ thẫm, máu tươi từ trong ra ngoài, nhuộm dần quần áo bên ngoài vết thương.

Thanh Hữu vốn đứng ở cửa sợ ngây người, sau khi thấy Mộ Lam Yên lao người tới Tố Quý, nửa người sau tất cả đều là máu, lập tức chạy như bay tới.

"Thế nào? Rốt cuộc đây là thế nào?" Thanh Hữu mới vừa ngồi xổm xuống, nước mắt đã không cảm giác tự khống chế chảy xuôi xuống. Trong ngày thường, Tố Quý với nàng coi như qua lại thân thiết. Mộ Lam Yên có ban thưởng gì, Tố Quý đều cùng nhau chia xẻ với nàng. Cho nên thấy người kia bị thương, phản ứng đầu tiên không phải là sợ, mà là lo lắng.

Mộ Lam Yên có chút kinh ngạc nhìn lại Thanh Hữu, nhìn đối phương đâu ra đó cởϊ áσ khoác của mình ra, đặt ở sau lưng của Tố Quý, ý đồ muốn giúp nàng cầm máu. Không biết làm sao tay chân có chút cồng kềnh, không cẩn thận sức lực đè xuống hơi lớn, khiến Tố Quý vốn là mất máu quá nhiều, chóng mặt, càng thêm bị đau hô lên.

"Ngừng, ngươi đừng cử động nữa. Ta tới cầm máu!" Mộ Lam Yên có chút không nhìn nổi, ngăn cản Thanh Hữu chân tay vụng về. Lúc này Tố Quý đột nhiên khó khăn bắt được cổ tay của Mộ Lam Yên chuẩn bị xé ra quần áo phía sau lưng nàng.

Mộ Lam Yên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia, giật giật bờ môi, thấy có ý đồ muốn nói chuyện, chính là ngậm miệng nghe đối phương nói.

"Tiểu thư, có phải Tố Quý sắp chết hay không?"

"Hư, nói mê sảng gì đó. Ngươi lại là phải sống trăm tuổi đấy!"

"Vậy nếu như Tố Quý sẽ không chết, tiểu thư dẫn Tố Quý đi có được hay không? Không có tiểu thư, một mình Tố Quý ở Ngao phủ này không sống nổi đâu."

Mộ Lam Yên nghe thì đột nhiên câm lời. Thanh Hữu nghe hai người đối thoại, cũng là mặt hoài nghi nhìn tới Mộ Lam Yên: "Tiểu thư, ngươi muốn đi?"

Mộ Lam Yên có chút chần chờ, nhìn ánh mắt đối phương đang nhìn mình, như kỳ vọng mang một ít không muốn, chỉ đành chịu gật đầu một cái.

"Tại sao?" Thanh Hữu chất vấn.

Mộ Lam Yên không biết trả lời như thế nào, nàng cũng không muốn để quá nhiều người biết chuyện của nàng. Tố Quý hiểu rõ ý tứ của tiểu thư, kêu Thanh Hữu tỷ tỷ một tiếng: "Tỷ tỷ, dự định của tiểu thư, nàng có ý đồ của chính nàng. Ta. . . . . . Khụ khụ khụ."

Tố Quý chưa nói mấy câu, đã bắt đầu ho nhẹ.

Trong lòng Mộ Lam Yên hiểu không quan tâm là rời khỏi Ngao phủ hay là Tố Quý, cũng đã không thể kéo dài nữa. Ánh mắt nhìn về phía Thanh Hữu, đột nhiên trở nên nặng nề: "Ta có thể xin ngươi giúp một chuyện không?"

Thanh Hữu sững sờ, thấy ánh mắt Tố Quý cũng là cầu xin nàng, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái: "Tiểu thư mời nói."

"Giúp ta dời hai cỗ thi thể kia đến trong phòng ta đi."

Mộ Lam Yên vừa dứt lời, Thanh Hữu chính là không nói hai lời đứng lên. Sau đó, Mộ Lam Yên từng hỏi nàng, hai người kia đều là chết ở dưới tay nàng, chẳng lẽ không sợ nàng sao?

Thanh Hữu lắc đầu một cái: "Mặc dù thời gian chung đυ.ng với tiểu thư không nhiều lắm, nhưng mà ta lại tin tưởng tiểu thư tuyệt đối không phải là người lạm sát kẻ vô tội gì. Huống chi, ta cũng tận mắt thấy hai người kia tự mình cắn lưỡi tự sát, không liên quan tới tiểu thư."

Mộ Lam Yên không ngờ Thanh Hữu vẫn còn có một mặt hiểu lí lẽ như thế. Sau khi cùng nhau đưa hai cỗ nam thi đến gian phòng của mình, ở trên thi thể tưới vô số dầu ma-dút, một cây đuốc chính là đốt lên.

Đứng ở trong viện đã ở cả tháng, Mộ Lam Yên đỡ Tố Quý dậy, nhìn đám lửa kia hừng hực cắn nuốt cả căn phòng, đột nhiên cảm thấy cánh mũi có chút chua xót.

Gió đón hơi nóng, lạnh lẽo nói: "Nếu như chờ một lát sẽ có người tới đây hỏi, ngươi hãy nói hai thi thể ở trong đó chính là ta và Tố Quý. Mặc kệ đến lúc đó còn dư lại bao nhiêu tro cốt, ngươi nhất định phải một mực chắc chắn. Nếu là mẫu thân của ta đau lòng quá độ, thì cầu xin ngươi an ủi nhiều hơn!"

Thanh Hữu nghe lời gật đầu một cái, lau khô nước mắt trên mặt, nhìn thân thể Mộ Lam Yên ôm Tố Quý càng lúc càng xa. Cho đến không nhìn thấy, nàng mới vội vàng hấp tấp chạy ra cửa chính của Liễu Tâm viện.

"Người đâu mau tới đây! Liễu Tâm viện cháy rồi!"