Editor: trang bubble ^^
Ngao Tháp tức giận dùng đôi tay sắp phát run, nâng roi mềm, chỉ lát nữa sẽ phải rơi vào trên người Ngao Tương. Dù là Mẫn phu nhân tức giận nữa cũng đau lòng con gái, lúc thiên quân vạn phát muốn ngăn cản, Mộ Lam Yên lắc mình nhanh chóng tiến lên chính là nắm cổ tay Ngao Tháp.
Nhìn ánh mắt của đối phương, trong nháy mắt biến thành ánh mắt lạnh lùng sắc bén: "Ngươi đánh như vậy, là muốn vu oan giá hoạ sao?"
"Lão phu chỉ là quản giáo con gái của mình lễ phép một chút, một người ngoài như ngươi nói xét cái gì!"
Tiếng nói vang lên, trong lòng Mộ Lam Yên dường như có thứ gì ấm áp đang từ từ nguội lạnh. Thì ra tất cả tốt đẹp trước đó đều là giả tạo, có một thứ gọi là máu mủ, mà ở chỗ này thì nàng không có......
Ngao Tháp chú ý tới một thoáng kinh ngạc kia trong mắt Mộ Lam Yên, có chút chột dạ tránh ra khỏi tay của đối phương, nhụt chí rũ đôi tay xuống hai bên.
Mộ Lam Yên thấy đối phương bỏ qua kích động quất Ngao Tương, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Màn trước mắt này, không cần nghĩ cũng biết Ngao Tháp nhất định là đang tức giận về chuyện Ngao Tương nửa đường rút lui ở lễ thành niên, cho nên không có tìm đến nàng. Trách tội nàng đại khái cũng là mới vừa rồi Ngao Tháp không cẩn thận nói ra. Mộ Lam Yên nàng là một người ngoài, cho nên hắn không có quyền trách cứ nàng.
Nhưng nguyên nhân cuối cùng vẫn có nguyên nhân của Mộ Lam Yên nàng. Cho nên nhìn một vòng biểu hiện thất vọng trên mặt hai vị trưởng bối, nàng lập tức chính là quỳ xuống.
Tố Quý nhìn Mộ Lam Yên tưởng rằng làm thế nào, bật thốt lên hô một tiếng tiểu thư. Thấy đối phương vung tay lên ý bảo nàng câm miệng, lập tức cũng ngoan ngoãn ủy thân ở sau lưng nàng, cố gắng làm một người trong suốt.
"Hôm nay trên đường muội muội vô cớ rời sân khấu làm cho phụ thân mất mặt, cũng có quan với ta. Lam Yên tự nguyện chịu phạt, thay thế muội muội chịu khổ!"
Ngao Tháp và Mẫn phu nhân đều còn đang trong kinh ngạc chưa tỉnh táo lại, Ngao Tương chính là thù ghét liếc mắt Mộ Lam Yên quỳ gối bên cạnh một cái, chán ghét nói một câu: "Ta mới không có tỷ tỷ thừa dịp hậu viện không có ai quyến rũ Nhị hoàng tử điện hạ!"
"Ngao Tương, con!" Ngao Tháp bị Ngao Tương không giữ mồm giữ miệng chọc tức nhất thời không biết nói cái gì.
Mẫn phu nhân vẫn cho rằng mình muốn công khai thân phận Mộ Lam Yên với hậu thế, khiến cho Ngao Tương ghen tức quá độ: "Tương Nhi, lời như thế nhất thiết không thể nói lung tung. Nếu mà bị Nhị hoàng tử điện hạ nghe được chọc cho mặt rồng giận dữ là nhỏ, danh tiếng của tỷ tỷ của con bại hoại là lớn đó!"
Ngao Tương hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Mẫn phu nhân thiếu chút nữa giận đến giậm chân, sự bình tĩnh trong ngày thường cũng mất tăm mất tích: "Ta đã nói con và Yên Nhi đều là con gái của ta, ta tuyệt đối sẽ không xem nhẹ bất kỳ một người nào, bao che bất kỳ một người nào!"
Ngao Tháp chỉ sợ Mẫn phu nhân ở lại tiếp nữa sẽ xảy ra chuyện, vội vã hô một câu về phía Ngao Tương: "Con quỳ ở đó cho ta, đến khi biết được sai lầm của mình mới thôi. Nếu không vĩnh viễn cũng đừng đứng lên cho ta!" Nói xong bèn ném roi mềm tới một bên, tiến lên đỡ Mẫn phu nhân, hai người nhăn nhó một lúc lâu, lại rời khỏi Từ Đường.
Trước mắt, chung quanh Từ Đường gió thổi này chỉ còn lại có Mộ Lam Yên, Tố Quý và Ngao Tương.
Nghe bước chân Ngao Tháp càng đi càng xa, trong lòng Mộ Lam Yên sâu kín thở dài một hơi thay Ngao Tương: đây có phụ mẫu ân ái cũng không như vậy. Tuy nhiên, cha già đau lòng mẹ già chạy trốn, in dấu câu nói tiếp theo sẽ tùy Ngao Tương tự tiện......
"Nếu không, ngươi đứng lên đi trước? Trên đất này cũng rất lạnh." Mộ Lam Yên tốt bụng nhắc nhở.
"Chồn chúc tết gà, không có ý tốt!"
Mộ Lam Yên bị một câu nói lại bị chặn trở lại, có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tố Quý sau lưng, bèn để cho nàng đỡ dậy. Trưởng bối quản sự đều đi hết rồi, quỳ nữa chính là ngu ngốc. Vỗ vỗ bụi bậm ở chỗ đầu gối, nàng liếc mắt nhìn cảnh phi thường phía trên, nghĩ thầm, nhìn trời là sắp mưa rồi, vẫn là về sớm một chút mới tốt.
"Ngươi cũng biết ngươi là con gái ruột thịt của phụ mẫu ngươi, ngươi cần gì phải cứng rắn la hét với người ngoài như ta thế!"
Mộ Lam Yên thử suy nghĩ theo đối phương để khuyên an ủi người ta đôi câu, nhưng không ngờ Ngao Tương không những không cảm kích, còn hăm doạ: "Cũng bởi vì ta là con gái ruột thịt của phụ mẫu, ta mới chịu nghe lời bọn họ nói. Ta không cho là ta sai. Cho nên, ta sẽ quỳ đến khi bọn họ tin tưởng là ta đúng. Ngược lại là ngươi, không tuân thủ nữ tắc (chuẩn mực đạo đức phụ nữ) lôi lôi kéo kéo với Nhị hoàng tử điện hạ ở hậu viện, thật là ngượng ngùng thay ngươi!"
Mộ Lam Yên còn muốn khuyên nữa, nhưng lại không biết còn có thể nói cái gì. Thầm nghĩ, một đời trước nàng cũng đã hoài thai cho Tư Không Thận, thiếu chút nữa sinh ra đứa bé, nội tâm của nàng còn có nữ tắc gì có thể nói. Nàng thật sự không chịu nổi Ngao Tương cứng đầu trước mắt, hất tay chính là rời khỏi Từ Đường.
Trở lại Liễu Tâm viện, tỉnh cả ngủ.
Sai Tố Quý trở về phòng nghỉ ngơi, bản thân chính là đi tới sân, thân thể nhẹ nhàng nhảy một cái bay đến trên nóc nhà.
Giờ phút này đã gần khuya, phóng tầm mắt nhìn tới đèn đuốc trong Ngao phủ, ngoại trừ bọn hạ nhân vẫn còn đang đánh quét dọn tiền viện, trên căn bản hậu viện không còn gì. Mấy ngày nữa chính là đầu mùa đông, giờ phút này nhiệt độ trong gió lạnh cũng có chút lạnh.
Chỉ là hoàn cảnh như vậy mới có thể khiến Mộ Lam Yên càng có thể trầm tư và yên tĩnh buông thả tất cả tình cảm trong lòng......
Đột nhiên, trước mắt có một bóng dáng màu trắng xẹt qua từ trước mắt Mộ Lam Yên.
"Người nào!" Trực giác nói cho nàng biết, khinh công của đối phương không kém nàng. Mới vừa rồi, toàn thân căng thẳng làm tốt trạng thái chiến đấu, bên cạnh cũng đột nhiên xuất hiện một bóng người thon dài.
Ánh trăng chiếu trong sáng, tóc rối của Tư Không Thận phiêu dật trên không trung, một đôi mắt đào hoa đùa giỡn chán chường làm người chấn động cả hồn phách chăm chú nhìn Mộ Lam Yên đang ngồi phía dưới, thấy đối phương phản ứng kịp sự hiện hữu của hắn, mới phát ra tiếng: "Nhị tiểu thư đây là lại muốn tấn công bổn hoàng tử thật sao?"
Mộ Lam Yên nhìn rõ người tới, trái tim vốn đang lơ lửng mới chậm rãi để xuống, lạnh lùng trả lời: "Cửu hoàng tử điện hạ thật sự là nói đùa, tiểu nữ tử nào dám."
Hai đôi mắt lạnh nhạt kiêu ngạo giao hội trên không trung, ai cũng không chịu nhường ai. Cuối cùng Tư Không Thận bỏ xuống trước, theo bộ dáng Mộ Lam Yên ngồi ở bên cạnh nàng: "Nếu không đánh, vậy ta ngồi một lát thôi."
Cảm nhận được cánh tay tứ chi tiếp xúc, Mộ Lam Yên theo bản năng ngồi tới bên cạnh một chút. Mặt nghi ngờ nhìn người tình cũ hành động không theo động tác kia, mặt ác cảm mà hỏi: "Bữa tiệc đã sớm tan rồi, Cửu hoàng tử điện hạ làm cái gì vậy?"
Tư Không Thận cười nhạt một tiếng, Mộ Lam Yên nhìn có chút hoảng hốt. Thầm mắng trong lòng, độc của nam nhân trước mắt này thật đúng là không dễ dàng giải.
"Ta chỉ muốn trở lại xem —— Nhị tiểu thư của Ngao phủ."
Lời này vừa nói ra, cả người Mộ Lam Yên chợt run rẩy, ngạc nhiên phát hiện đối phương nghiêng đầu sang chỗ khác đột nhiên chống lại ánh mắt của nàng. Thái độ nghiêm túc làm cho nàng chột dạ lập tức quay đầu đi. Trong lòng đã sớm sóng lớn mãnh liệt, nhưng mà trên mặt lại bình thản như nước không nhìn ra một chút cảm xúc nào.
"Cái này thì có cái gì mà đẹp mắt. Ta cũng không phải là nguyệt lão, nhìn nhiều lại không thể dắt tơ hồng cho ngươi." Mộ Lam Yên làm bộ cười mỉa, cố gắng che giấu biểu cảm trên mặt mình.
Tư Không Thận cũng không trực tiếp trả lời nàng, nhìn gò má Mộ Lam Yên, kìm lòng không đậu không thể dời đi tầm mắt của hắn. Trong vài ngày trước đó, hắn đã mơ hồ cảm thấy còn có thể gặp gỡ nàng. Mấy ngày trước đó ở cửa thành Biện Kinh, tình cờ phát hiện nàng lại ngồi ngay ngắn ở bên trong xe ngựa của Mẫn phu nhân, đã khiến hắn quyết định nhất định phải tới Ngao phủ nhìn một chút. Nhưng không ngờ, nữ tử này xem ra lắc mình một cái gọi là Nhị tiểu thư Ngao phủ.
Mộ Lam Yên cảm giác mặt của mình đã bị đối phương nhìn chằm chằm nóng rát, cố ý làm bộ liếc đối phương một cái, cười ra tiếng: "Ngươi làm gì thế, có gì để nhìn?"
Đôi tay vốn quơ múa trên không trung, hóa giải lúng túng ở giữa hai người.
TruyenHD#d#l#q#
TruyenHD Nhưng không ngờ, một tay Tư Không Thận đột nhiên bắt được cổ tay của nàng, cực kỳ chăm chú hỏi: "Tại sao ngươi hình như không sợ ta?"
Mộ Lam Yên không chút nghĩ ngợi trả lời: "Tại sao ta phải sợ ngươi?"
Đúng vậy, tại sao nàng phải sợ hắn? Bọn họ từng là phu thê không có gì giấu nhau, từng là người tình có thể chia sẻ bất kỳ bí mật nào của đối phương với nhau. Nhưng lời vừa nói ra, nàng đã giật mình cảm giác có một chút không đúng.
Hiện nay, hắn là hoàng tử, mà nàng lại là một nữ tử không chút liên hệ nào, nàng gặp hắn nên sợ hắn mới đúng.
Vừa định giải thích che giấu không giữ mồm giữ miệng lúc nãy, Tư Không Thận chính là hơi thở lạnh lẽo đến gần nhìn nàng: "Bởi vì ta có một ngàn loại phương pháp có thể khiến ngươi đi chết, hoàng tử có thể vạch trần tất cả bí mật của ngươi ra."
Không khí dường như kết thành khối băng giữa bọn họ, vô tận rét lạnh phun đến Mộ Lam Yên. Nhìn cảm xúc của Tư Không Thận lạnh nóng bất nhất, tùy tâm tình động ở trước mặt nàng làm cho nàng cảm thấy cực kỳ xa lạ. Nhưng vì miễn cưỡng an toàn trò chuyện tiếp, nàng chỉ có thể dùng một đôi mắt vô tội nhìn đối phương, khóe miệng cứng ngắt kéo ra nụ cười: "Cửu hoàng tử điện hạ, ngươi thật thích nói giỡn." Bởi vì nàng hiểu rõ Tư Không Thận, nếu như không phải người hắn yêu, hắn thật sự có thể làm cho đối phương đi tìm chết bất cứ lúc nào.
Thấy Tư Không Thận vẫn không nói lời nào, Mộ Lam Yên tiếp tục lầm bầm lầu bầu: "Hoàng tử điện Hạ, ngươi đừng nhìn ta như vậy, sẽ dọa sợ ta đấy."
"Tại sao hoàng tử điện Hạ có thể có yêu thích nửa đêm đến đầu tường nhà người ta, thật sự là......"
"Thật sự là cái gì?" Tư Không Thận đột nhiên nói chuyện, dọa sợ nàng lần nữa quay đầu lại nhìn đối phương một cái. Thấy một khắc trước còn là mặt băng sơn, giờ khắc này lại có dấu vết lộ ra nụ cười, để cho lòng nàng căng thẳng, rốt cuộc thoáng trở lại bình thường.
Tư Không Thận chính là có tật xấu này, hù dọa người quả nhiên là có thể hù chết người. Nhưng dù bề ngoài hắn độc tài nữa, bá đạo nữa, giờ phút này sẽ tự mình cười, nói rõ ý định ban đầu của hắn không xấu.
Cảm giác quen thuộc ập tới trước mặt, Mộ Lam Yên cũng bật cười theo bản năng, đẩy Tư Không Thận một cái, lẩm bẩm nói: "Ngươi thật sự là rất xấu, mới vừa rồi nếu bị ngươi hù chết, cho rằng ngươi thật sự muốn kẹp chết ta."
Tư Không Thận rốt cuộc khôi phục nghiêm trang, ngồi vững vàng ở nóc nhà. Đôi tay ngửa ra sau chống ở trên ngói vụn, nghiêng mắt tiếp tục chăm chú nhìn bóng lưng Mộ Lam Yên, tiếp tục yên tĩnh lắng nghe đối phương oán trách liên miên.
Mới vừa rồi chỉ là muốn thử một chút sức chịu đựng trong lòng của nữ tử này, lại không nghĩ rằng biểu hiện còn tốt hơn so với mong đợi của hắn.
"Nói ta thích trèo đầu tường, chính ngươi cũng không phải là thường trèo đầu tường."
"Ta đây không phải như thế, đây là nhà ta."
"Đây thật sự là nhà ngươi sao?"
Tư Không Thận nhẹ nhàng hỏi lên, khiến trái tim Mộ Lam Yên run lên. Dừng một chút, nàng lại cảm thấy vẫn giấu diếm như vậy cũng không có gì thú vị, ban ngày người ta đã cho một cơ hội, không hề từ bỏ bây giờ còn hỏi. Nếu không phải thành thật trả lời, sợ hậu hoạn vô cùng. Nàng giả vờ ho một tiếng rủ rỉ nói: "Trước kia không phải, nhưng về sau có thể là vậy."
Đây là Mộ Lam Yên nói lời thật lòng, nhìn ra xa cảnh đêm yên bình trước mắt kia. Dù là nơi này xen lẫn lão phu nhân không thích và chi thứ hai nhằm vào.
"Cái gì gọi là có thể là vậy?"