Chương 98: Bái kiến

Sáng sớm hôm sau, Bảo Sênh và Khổng Tước bưng nước đến gõ cửa, Sở Diệc Dao mở mắt lười nhác xoay người, lại phát hiện mình đang bị người nào đó ôm trong ngực không thể động đậy.

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Thẩm Thế Hiên, "Tỉnh."

Có lẽ là nhớ tới tình cảnh tối hôm qua của hai người, Sở Diệc Dao thẹn thùng không thể thản nhiên nhìn hắn, gật đầu nhẹ, túm chăn che kín người muốn đứng lên, hai chân còn có chút ê ẩm.

Thẩm Thế Hiên hiện tại cũng không muốn trêu chọc nàng, nhìn gò má hồng hồng, đưa tay gẩy lọn tóc lộn xộn khi ngủ của nàng, sau đó kéo màn trướng ra kêu hai người Bảo Sênh tiến vào.

Đứng dậy rửa mặt, uống cháo loãng đơn giản, Tiền má má mang theo Bình Nhi tiến vào thu thập phòng, một má má lạ mặt cũng tiến vào trực tiếp đi đến cuối giường thu vải trắng vào trong hộp, mang ra ngoài.

Sở Diệc Dao thay đổi một thân xiêm y tươi sáng, Khổng Tước búi tóc sơ phân tiếu cho nàng, phần tóc ngày trước rủ xuống ở sau gáy bây giờ được vén hết lên, chọn cây trâm đơn giản cài lên, Khổng Tước lại cài một cái diêu kim phượng lên tóc.

Thẩm Thế Hiên ăn mặc chỉnh tề đi ra từ sau tấm bình phong, nhìn Sở Diệc Dao đang cầm cọ ngồi trước gương đồng trang điểm, đáy mắt hắn hiện lên vẻ ôn nhu, đời này hắn đã đạt được ước muốn.

Lúc ra cửa sắc trời còn sớm, Bảo Sênh bưng trà ở phía sau, một nha hoàn đi trước dẫn đường, Sở Diệc Dao cùng Thẩm Thế Hiên đi đến sảnh chính.

Trong phòng đã sớm ngồi đầy người, không thấy Thẩm lão gia tử, Thẩm nhị gia cùng nhị phu nhân Quan thị ngồi ở giữa, Thẩm đại gia ngồi bên phải thứ hai, bên cạnh là Nghiêm thị, những trưởng bối còn lại Sở Diệc Dao chưa từng thấy mặt, còn có vài người đứng đằng sau, hai người đi vào, ánh mắt của mọi người đều rơi trên người hai người.

Trước người Thẩm nhị gia cùng Quan thị đã sớm chuẩn bị đệm Hương bồ, Sở Diệc Dao đi tới trước người Thẩm nhị gia, quỳ xuống kính trà, "Cha, con mời cha uống trà."

Dù sao cũng là con trai mình tự chọn, Thẩm Chấn Bắc đối với con dâu rất thuận mắt, tiếp nhận trà trong tay Sở Diệc Dao, nâng chén uống một ngụm, đưa bao lì xì cho nàng.

Sở Diệc Dao dâng lên một cái hộp, bên trong là một cái tẩu mặt khác đính làm, Sở Diệc Dao ngẩng đầu cười nói, "Nghe tướng công nói cha thích những món đồ này, con dâu liền mượn hoa hiến Phật, đính làm cái này tặng người." Bên cạnh cái tẩu còn đặt hai hộp sợi thuốc lá nhỏ.

Thẩm Chấn Bắc cười nhận lấy, Sở Diệc Dao đứng lên đến quỳ gối trước người Quan thị, "Nương, con mời nương uống trà." Ngẩng đầu bưng chén trà lên thấy được đáy mắt Quan thị một màn từ ái, nụ cười trên mặt càng chân thành.

"Kết thành phu thê, sau này hai đứa phải đồng tâm hiệp lực sống vui vẻ với nhau." Quan thị nhận trà nói, Sở Diệc Dao gật đầu một cái, Quan thị nhìn thoáng qua con trai, cầm lấy hộp gấm trên bàn ra hiệu Sở Diệc Dao đưa tay.

"Cái này là khi xưa lão phu nhân cho nương, hiện giờ nương cho con, hi vọng con có thể chiếu cố Thế Hiên thật tốt, hai người hòa thuận tốt đẹp." Hai tay đều mang một cái vòng tay nặng trịch, chất ngọc óng ánh trong suốt mang cảm giác lạnh lẽo, Sở Diệc Dao vốn thích ngọc thạch, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.

Sau khi tạ ơn, Khổng Tước đưa tới một hộp gấm, Sở Diệc Dao đặt vào tay Quan thị, đó là ngọc thạch lúc trước nàng mua được từ quán của Hoài Sơn, lớn chừng quả đấm nhỏ, thời điểm Quan thị nhìn qua hơi ngẩn người rồi cười lên, "Đứng lên đi."

Nghiêm thị ngồi chéo chỉ thấy một góc trong hộp lộ ra, hình như cũng là ngọc, quay đầu nhìn Sở Diệc Dao đã đi đến trước mặt lão gia, tựa như biết được Thẩm đại gia yêu thích, trong hộp gấm đặt một bộ chén rượu ngọc, ánh mắt Thẩm đại gia vốn trầm tĩnh đều có chút biến hóa.

Rất nhanh đến Nghiêm thị, đồ Sở Diệc Dao đưa cho bà là một đôi vòng vàng nạm ngọc vô cùng tinh sảo, trong lòng Nghiêm thị vui mừng nhưng ngoài mặt lại nhẹ nhàng đặt cái hộp lên bàn, giọng nói mang theo tìm tòi nghiên cứu nói, "Đồ là tốt, nhưng tại sao tân nương tử vào cửa không tặng nữ công."

Một nữ tử nữ công tốt hay không có quan hệ rất nhiều đến danh tiếng của nàng khi ở nhà chồng, người mà may vá cũng không giỏi thì dù cho thi thư đầy bụng cũng không được coi trọng, Sở Diệc Dao từ nãy đến giờ không lấy ra một món, Nghiêm thị mượn cớ này gây khó.

"Diệc Dao đã sớm chuẩn bị nữ công tặng cha mẹ cùng tất cả mọi người, ngày khác sẽ đưa đến cửa." Sở Diệc Dao cười trả lời, đồ nàng chuẩn bị sáng nay không có nữ công, không phải không bản lĩnh, mà vì tặng nữ công so với tặng những món đồ này, hiệu quả thu phục lòng người sẽ kém hơn rất nhiều.

"Ta nghe nói thời điểm cháu chưa xuất giá đều không ở nhà, cả ngày bên ngoài, chỉ sợ nữ công không được tốt, đệ muội a, bây giờ nàng đã gả vào cửa, ngươi phải mời sư phụ dạy kèm cho nàng thật tốt, nữ tử không tài mới là đức, chuyện làm ăn vẫn nên giao cho nam nhân thì hơn." Nghiêm thị khẩu khí khuyên can nhìn Quan thị, chỉ bưng chén trà trong tay cũng không uống, một tay cầm nắp chén gõ gõ miệng chén.

Vẻ mặt Quan thị lập tức không vui, con dâu của bà như thế nào cũng không tới phiên đại tẩu giáo dục, huống chi là trong ngày đầu tiên này, nghiêng sang nhìn trượng phu, Thẩm nhị gia nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt rơi trên người Sở Diệc Dao, muốn xem nàng trả lời thế nào.

Sở Diệc Dao thản nhiên cười, "Tin tức đại bá mẫu thật linh thông, Diệc Dao tạ ơn đại bá mẫu quan tâm, chuyện nữ công mặc dù Diệc Dao bận việc nhà nhưng cũng không dám lười biếng, nếu đại bá mẫu cảm thấy món quà này không ổn, vậy Diệc Dao đành đổi nữ công tặng đại bá mẫu, Khổng Tước, nhanh chóng chạy về Thư Hương viện kêu Tiền má má lấy bức tranh thêu ta chuẩn bị cho đại bá mẫu tới đây." Đúng là nàng mới vào cửa, nhưng cũng không vì vậy mà phải chịu đại bá mẫu ra oai phủ đầu, mẹ chồng của nàng còn không nói gì, Sở Diệc Dao vì sao phải nhẫn.

Nghiêm thị không ngờ tới nàng nói thẳng muốn đổi đôi vòng này bằng tranh thêu đến tặng bà, sắc mặt cười có chút cứng còng, vẫn là Thẩm đại gia bên cạnh giảng hòa, "Đại bá mẫu của cháu chính là thích bắt bẻ, không cần đi, tới tới lui lui tốn thời gian, lát nữa còn phải đi gặp lão gia tử đấy."

Nghiêm thị nghe vậy chỉ có thể gật đầu, cầm cái ly vừa muốn nói, Sở Diệc Dao nhanh một bước kêu nha hoàn sau lưng, "Đổi một ly cho đại bá mẫu, chén trà này lạnh rồi."

Nghiêm thị bị một câu 'Trà lạnh' kia chận ở trong miệng không thể nói ra, chỉ có thể tiếp nhận một ly mới, rầu rĩ uống vào, cho Sở Diệc Dao lễ gặp mặt.

Vài người tiếp theo đều nét mặt tươi cười tặng lễ gặp mặt, đồ Sở Diệc Dao đưa ra mặc dù không quý bằng Thẩm phụ Thẩm mẫu vừa rồi, nhưng cũng không tầm thường, xuống dưới Nghiêm thị là tức phụ thứ tử Thẩm gia, sau khi Thẩm lão gia tử chấp nhận liền dọn ra riêng, đối với Sở Diệc Dao lại càng không gây khó dễ gì.

Đến bên trái, ngồi đầu là Thẩm Thế Cẩn, nhìn đệ muội kính trà một vòng, trên mặt Thẩm Thế Cẩn thản cười nhiên, nhận đồ Sở Diệc Dao tặng rồi lại lấy quà gặp mặt ra, nói một câu với Thẩm Thế Hiên sau lưng Sở Diệc Dao, "Nhị đệ phúc khí thật tốt."

Cưới được một cô gái thông tuệ như thế.

Thẩm Thế Hiên cười, bồi Sở Diệc Dao từng bước từng bước, một bên nói cho nàng biết người trước mắt là ai, một bên chịu trách nhiệm chỉ điểm các má má nâng đồ lên.

Tất cả mọi người nhìn ra được Thẩm Thế Hiên coi trọng Sở Diệc Dao, vài đệ đệ muội muội chưa đón dâu chưa xuất giá đều vui vẻ nhận quà Sở Diệc Dao tặng, Thẩm gia nhiều người, mấy thϊếp thất đại phòng sinh được bốn hài tử, nhị phòng bên này ngoại trừ Thẩm Thế Hiên là con vợ cả, thứ xuất còn có một đệ đệ, muội muội.

Những người này đều ở tại Thẩm gia, còn những người đứng bên cạnh kia, có lẽ là thứ xuất Thẩm gia đã ra riêng, thời điểm gặp mặt tất cả mọi người xong cũng không còn sớm.

Thẩm nhị gia mở miệng nói, "Nhanh đi kính lão gia tử đi, lão gia tử đang ở trong phật đường tổ mẫu các con." Quan thị ở một bên nhắc nhở, "Phật đường thanh tịnh, hai đứa trở về đổi một bộ quần áo rồi lại đi."

Thẩm Thế Hiên mang Sở Diệc Dao rời đi, rất nhanh người trong phòng cũng tản đi, Thẩm đại gia nhìn thoáng qua thê tử bên cạnh, mọi người đi hết mới mở miệng, "Bà cũng thiệt là, biết hôm nay là ngày gì, vợ của Thế Hiên là để tùy bà bắt lỗi sao."

Nghiêm thị trừng mắt liếc ông một cái, "Như thế nào, ta nói gì sai?" Bà không thể không chứng kiến thời điểm mọi người vui vẻ nhận đồ, ngay cả chồng mình cũng bị một bộ chén rượu nhỏ kia mua chuộc, ánh mắt nhìn nha đầu kia đều thiện ý, nếu bà không đánh phủ đầu trước, chờ sau khi con dâu bà vào cửa, tâm những người này cũng không biết hướng đi đâu rồi!

"Bà không nói gì sai, nhưng đó cũng là chuyện nhà lão nhị, chẳng lẽ bà còn muốn xen vào trông nom nhị phòng bọn họ!" Thẩm đại gia nói thấy bà không thông, trực tiếp rời khỏi phòng vội đi cửa hàng, Nghiêm thị ngồi lại ở đó nhìn đồ trong hộp, trong đầu có suy nghĩ ném đi cũng có chút luyến tiếc không bỏ được, nhưng thấy thế nào cũng không thuận khí.

...

Trở lại Thư Hương viện đổi một thân y phục trắng trong thuần khiết, Thẩm Thế Hiên mang Sở Diệc Dao đến viện tử Thẩm lão gia tử ở, ngoài cửa đã sớm có má má đứng chờ, trực tiếp mang bọn họ đến phật đường, trong phật đường không cung phụng bài vị Thẩm lão phu nhân, má má mang bọn họ đi vào, muốn Sở Diệc Dao quỳ lạy Phật Quan Âm trong nội đường.

Sở Diệc Dao bước vào phật đường chợt sững cả người, sao tượng Quan Âm trong phật đường lại quen mắt như vậy, Sở Diệc Dao nghi hoặc quay đầu lại nhìn Thẩm Thế Hiên, Thẩm Thế Hiên ra hiệu nàng bước lên dâng hương.

Sau khi Sở Diệc Dao ôm nghi hoặc quỳ lạy vẫn cảm thấy tượng Quan Âm này chính là bức lão nhân gia lúc trước đến cửa hàng đặt, mặc dù nàng chưa từng nhìn qua bản hoàn thiện cuối cùng, nhưng lúc trước ở trong thôn trang đã từng thấy bản phác đại khái, độ cao lớn nhỏ cùng bức tượng Thẩm Thế Hiên điêu khắc giống nhau như đúc.

"Tượng này là chàng điêu khắc?" Trong đầu Sở Diệc Dao chỉ nghĩ có lẽ Trần lão quen biết Thẩm lão gia tử, không hề có suy nghĩ đặt hai lão nhân gia làm một, Thẩm Thế Hiên gật đầu, "Là ta."

"Chẳng lẽ Trần lão quen biết lão gia tử? Cũng không nên a." Sở Diệc Dao lầm bầm một tiếng, ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan, hai người quay đầu lại, Sở Diệc Dao lại một lần nữa giật mình.

Người đang chống quải trượng tiến vào kia, không phải là Trần lão đến Thành Mộc hạ đơn, lại cùng nàng thoải mái tán gẫu nửa ngày tại ruộng dâu sao, nghe Thẩm Thế Hiên gọi một tiếng "tổ phụ", cho dù nàng không tin, giờ phút này cũng phải thừa nhận người nàng gặp hai lần chính là Thẩm lão gia tử.

"Nha đầu, như thế nào, không nhận ra ta?" Thẩm lão gia tử chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của Sở Diệc Dao, tâm tình rất tốt, Sở Diệc Dao phục hồi tinh thần lại, vội vàng hô một tiếng, "Tổ phụ."

Sở Diệc Dao hơi cúi đầu xuống, nói thầm trong lòng, Thẩm lão gia tử tự mình đến cửa hàng của nàng đặt đơn còn chưa tính, thời điểm đi ruộng dâu, ông biết nàng là ai, lại không lộ ra chút nào. Thật sự, nàng cũng không thể tưởng tượng nổi a, bên ngoài đều truyền Thẩm lão gia tử xử sự mạnh mẽ, thủ đoạn cường ngạnh, căn bản không hề giống Trần lão hiền từ ấm áp kia.

Trong lòng Thẩm lão gia tử rất đắc ý, bộ dáng kinh ngạc lúc nhìn thấy tượng Quan Âm của nhị tiểu tử ông đều nhìn ở trong mắt, vẻ mặt không thể tin hiện giờ cháu dâu, lại càng làm cho ông cảm giác mình cải trang thật sự quá thành công, đã làm cho hai hài tử này kinh hãi! Ha ha!

Thẩm lão gia tử đi vào trong nhà, thanh âm vang dội gọi bọn họ qua. "Tới đây ngồi!"

Sở Diệc Dao nhất thời không rõ ý đồ Thẩm lão gia tử, lại không thể hỏi rõ, thoáng nhìn qua Thẩm Thế Hiên, hắn nắm tay nàng trấn an cười cười, hai người cùng đi qua.

Trong phòng đặt một cái bàn vuông nhỏ, bốn phía có đặt ghế đẩu, sau khi Thẩm lão gia tử ngồi xuống, Giang quản gia sau lưng cầm bình trà trên bàn rót ra ba chén, Thẩm lão gia tử vẫy tay với hai người còn đang đứng, "Còn không mau ngồi xuống."

Sở Diệc Dao vừa ngửi thấy mùi hương đó liền cảm thấy quen thuộc, trong nước trà phiêu lãng một cổ mạch hương, còn kèm theo hương trà trong đó, nước trà lọc rất sạch sẽ, không nhìn thấy bã vụn, bật thốt lên, "Đây là mạch trà."

Thẩm lão gia tử cười thúc giục nàng uống, "Nếm thử xem."

Sở Diệc Dao bưng chén lên nhấp một ngụm, hai mắt tỏa sáng, so với lúc uống tại nhà nông càng nồng đậm hơn, còn thêm vị trà, không có vị đắng, sau khi nuốt xuống trong miệng quanh quẩn một cổ mạch hương thật lâu, vô cùng đặc biệt.

Thẩm lão gia tử nhìn phản ứng của nàng liền biết mình đã phối thành công, lại đổi một ly khác cho nàng uống, Sở Diệc Dao thử ba chén, mạch hương mười phần, nhưng tỷ lệ các loại trà trong đó lại không giống nhau, chén cuối cùng hương trà đậm nhất, vị uống cũng không tệ.

Thẩm lão gia tử nhìn nàng để cái ly xuống, hỏi, "Như thế nào?"

Sở Diệc Dao suy nghĩ một chút, "Tỷ lệ điều phối không giống nhau, hương vị cũng bất đồng, đổi loại trà khác cũng cho ra hương thơm khác nhau, hương vị cũng không kém so với trà bình thường chúng ta uống." Sở Diệc Dao nói ý nghĩ của mình ra, "Phương thức phối hợp mang phong cách riêng như vậy, nếu quảng bá tốt, cháu nghĩ sẽ bán được không thua gì trà quý, còn có thể tùy theo cấp bậc người mua mà phối với những loại trà khác nhau, như vậy ai cũng có thể mua."

Đáy mắt Thẩm lão gia tử thoáng hiện lên nét tán thưởng, quả nhiên không phụ ông hy vọng, nha đầu này nói ra được, sau khi từ ruộng dâu trở lại ông cũng đã thử qua rất nhiều, mạch trà có thể phối với nhiều loại trà khác, chính ông cũng nghĩ thông, nếu cửa hàng chỉ bán loại trà quý đắt tiền cũng chưa phải khôn khéo nhất, có đủ mọi loại để bán, tất cả mọi người đều có thể hưởng thụ, đó mới là số tiền doanh thu khổng lồ.

Lần này đến phiên Thẩm Thế Hiên kinh ngạc, hắn chưa từng một mặt hoà nhã như vậy của tổ phụ, từ nhỏ đến lớn biểu hiện hiền hòa nhất của tổ phụ chính là cười khẽ với mọi người, bộ dạng hiện giờ của ông lại là mặt mũi hiền lành nhìn Diệc Dao, Thẩm Thế Hiên cảm thấy, nhất định hắn đang nằm mơ!

Thẩm lão gia tử nhìn Sở Diệc Dao lại hỏi lần nữa. "Nha đầu, nếu thứ này bán tốt, ngươi không tiếc?"

Sở Diệc Dao gật đầu, nàng vốn không có tâm tư với trà đạo, bây giờ biết đối phương là Thẩm lão gia tử, nàng càng không có ý định.

Thẩm lão gia tử thấy nàng dứt khoát gật đầu, trực tiếp phất tay lên cho bọn họ đi ra ngoài, "Tốt lắm, các ngươi trở về đi, mệt mỏi từ sáng đến giờ, ngày mai còn phải đi tế bái tổ tiên."

Rời khỏi phật đường, Sở Diệc Dao vẫn chưa thể hồi phục tinh thần, đi qua hành lang gấp khúc, nàng dừng bước, hoài nghi kéo tay Thẩm Thế Hiên, "Chàng nói, ngày thường tổ phụ cũng như vậy?"

Thẩm Thế Hiên lắc đầu, tổ phụ trong ấn tượng của hắn, mười lần gặp thì có đến sáu lần là tức giận giáo huấn, hai lần là mặt không biểu cảm, thời điểm còn lại là khi tâm tình tốt, nhưng nhiều nhất cũng chỉ lộ chút ý cười trong mắt, cho nên hắn rất kinh ngạc không hiểu vì sao tổ phụ ôn hoà từ ái với Diệc Dao như vậy.

Cái này càng không đúng a, được lão nhân gia ưu ái đối xử, Sở Diệc Dao cảm thấy có chút bất an.

Thẩm Thế Hiên nhìn bộ dáng lo lắng trùng trùng của nàng, nở nụ cười, "Là tổ phụ coi trọng nàng, như vậy cũng tốt, có tổ phụ chống lưng, ở Thẩm gia sẽ không có ai gây khó nàng nữa."

Sở Diệc Dao vẫn là cảm thấy không có bao nhiêu an ủi, danh tiếng Thẩm lão gia tử trước giờ hoàn toàn không giống hình tượng Trần lão ở ruộng dâu, được đối xử ưu ái như thế này, Sở Diệc Dao cảm thấy không quá thiết thực, hồi lâu, nàng mới chợt nhớ một việc, "Ta quên tặng đồ cho tổ phụ rồi!"

Thẩm Thế Hiên nhìn, nàng lại lắc đầu tự hỏi, "Không được, phải đổi cái khác, chàng nói tặng cái gì mới tốt." Sở Diệc Dao mặt buồn rầu nhìn hắn, đáy mắt treo tia cầu cứu, lần này nàng thật không biết nên tặng cái gì cho Thẩm lão gia tử, quá ngoài dự liệu của nàng.

Thẩm Thế Hiên nhìn gương mặt rối ren hiếm có của nàng, cười kéo nàng tiếp tục đi về phía trước, "Trở về sai người đưa qua là được, tổ phụ không ngại chờ một chút thời gian này."

===============

Tác giả có lời muốn nói: Lão hồ ly cười mị mị, thật sự làm cho người khác rất bất an rất bất an a ~~~~~~