Chương 44: Hoài Sơn

Có lẽ là Trương Tử Lăng rốt cục cũng nhận ra cùng các nàng ở một chỗ chung đυ.ng lúng túng, đúng lúc cách đó không xa có một đám thiếu niên, hắn hướng mấy người kia chào hỏi, liền từ biệt các nàng muốn đi chèo thuyền.

Sở Diệc Dao nhìn sang, Trương Tử Lăng cùng một người đang cười nói gì đó, đám người liền đi xa.

"Nếu hắn không đi nhanh tỷ cũng đi." Tần Mãn Thu thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Sở Diệc Dao, đè lá thư trên bàn lại, cười hắc hắc một tiếng, "Rốt cuộc là công tử nhà ai!"

"Mãn Thu tỷ, tỷ đừng hỏi nữa." Sở Diệc Dao khoác cánh tay của nàng dứt khoát làm nũng, nếu nói cho Tần Mãn Thu, thì từ giờ đến tối cũng không thoát khỏi sự tò mò của tỷ ấy.

"Nhà có nữ nhi mới lớn a." Trên mặt Tần Mãn Thu đột nhiên thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ lưng Sở Diệc Dao, "Cùi chỏ nhanh như vậy đã hướng ra ngoài, tỷ tỷ ta thật đau lòng."

Sở Diệc Dao buồn cười không lên tiếng, Tần Mãn Thu cũng không hỏi tiếp, chỉ là hiếu kỳ những món này rốt cuộc mua ở đâu, Sở Diệc Dao cũng không rõ lắm, Thẩm Thế Hiên cho người đem tới mỗi loại một đĩa, bản thân cũng không xuất hiện.

Đến buổi chiều, trong hồ càng ngày càng nhiều người, các nàng trở về lầu các, trên mặt hồ nhiều hơn không ít thuyền, Tần đại phu nhân lớn tuổi có chút mệt mỏi, các nàng trở về sớm một chút, đến buổi tối, Sở Diệc Dao muốn Tần Mãn Thu dẫn nàng cùng đại tẩu đến cửa hàng kỳ lạ kia.

Kiều Tòng An mới đầu từ chối không muốn đi, Tần Mãn Thu liền giựt giây Sở Ứng Trúc lôi kéo nương cùng đi, Sở Ứng Trúc bàn tay nhỏ bé lôi kéo Kiều Tòng An đi ra ngoài, học khẩu khí Sở Diệc Dao, "Đại tẩu, đã đến đây thì ra ngoài chút đi."

Kiều Tòng An bị con trai chọc cười, ôm lấy bé một khối đi ra ngoài, "Được, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút."

Mấy người trực tiếp ngồi xe ngựa qua, theo lời Tần Mãn Thu, tới chậm sẽ chẳng còn đồ gì tốt, còn nữa chưởng quỹ kia tính tình quái dị như vậy, ai biết hôm nay hắn có phải lại tâm tình rất tốt hay không, đóng cửa đi ngủ sớm.

Đến đầu ngõ, Tần Mãn Thu chỉ vào vị trí đèn l*иg rách tung toé trong ngõ nói với Sở Diệc Dao, "Đi tới đèn l*иg có cửa, đi vào là được, tỷ không vào đâu, ở chỗ này chờ các người."

Sở Diệc Dao xuống xe ngựa, dắt tay Sở Ứng Trúc đi vào, trong ngõ hẻm u ám vô cùng, Sở Ứng Trúc đi hai bước liền không chịu đi, Kiều Tòng An ôm lấy bé, tiểu tử còn ôm chặt cổ mẫu thân, không dám nhìn cuối ngõ tối đen như mực.

Đến dưới đèn l*иg, có cái cửa chật hẹp, cánh cửa loang lổ rớt nước sơn, mở phân nửa.

Sở Diệc Dao đẩy cửa đi vào, suýt nữa bị âm thanh kẽo kẹt nặng nề hù đến, đập vào mi mắt chính là một viện tử không lớn, phía trên tường viện có vài vài ngọn đèn l*иg, sáng sủa rất nhiều, bên trái cửa dựng một cái ghế mây, có người đang nằm.

Sở Diệc Dao nhìn bốn phía cũng không thấy ai khác, người nằm kia chắc là chưởng quỹ, Sở Diệc Dao gọi một tiếng, "Chưởng quỹ."

Người nọ không phản ứng, xòe quạt đắp kín gương mặt, thân thể phập phồng.

"Diệc Dao, hay là trở về đi, đây là tự tiện xông vào nhà người ta." Kiều Tòng An thấy thế nào cũng không giống cửa hàng, trong phòng cũng không đặt các mặt hàng muôn màu.

Người nằm trên ghế nghe được thanh âm kia bỗng nhúc nhích, quạt trên mặt rớt xuống, hé ra gương mặt tràn đầy râu ria, cay mày, tựa hồ còn ngủ không thoải mái.

Trong ngõ cũng chỉ có một cánh cửa như vậy, nhất định sẽ không đi nhầm, bố trí như thế này, rất giống tính tình quái dị của chưởng quỹ, Sở Diệc Dao đi vào, bên trong trên tường lại treo không ít bức tranh.

"Đại tẩu tẩu xem." Sở Diệc Dao chỉ vào một bức treo trên tường, Kiều Tòng An đến gần, góc phía dưới bên phải bức tranh viết hai chữ, có chút mơ hồ, Kiều Tòng An lại chuẩn xác nói ra, "Hoài Sơn."

"Đại tẩu sao có thể thấy rõ, muội thấy cũng không giống “Hoài Sơn” cho lắm." Sở Diệc Dao cẩn thận nhìn, luôn cảm thấy không giống.

"Ta cũng không biết, chính là hai chữ Hoài Sơn đi." Kiều Tòng An nhìn có chút quen thuộc, luôn cảm thấy đã thấy ở nơi nào.

Người trong sân đột nhiên ngồi dậy, nhìn về phía các nàng bên này, ánh mắt trực tiếp dừng trên người Kiều Tòng An, ngược lại lại bắt gặp ánh mắt vô tội của Sở Ứng Trúc trong ngực Kiều Tòng An, chỉ vào chưởng quỹ đi tới hô, "Râu ria rậm rạp!"

Chưởng quỹ đến bên cạnh các nàng, đứng trước bức tranh, ngẩng đầu nhìn, trực tiếp lấy xuống cuộn tròn, cầm lấy dây lụa trên kệ cột chắc, đưa đến trước mặt Kiều Tòng An.

"Ta chưa nói muốn mua." Kiều Tòng An khoát tay áo, bị hắn như vậy sợ hết hồn, không nói tiếng nào đã gỡ bức tranh xuống.

"Chưa nói bán, tặng cho ngươi." Bộ râu ria rậm rạp tương xứng thanh âm trầm thấp vang lên, cũng không cần biết Kiều Tòng An có muốn lấy không, người nọ trực tiếp đưa bức tranh cho Kiều Tòng An, "Hàng đã xuất, khái không hoàn." Nói xong xoay người nhìn Sở Diệc Dao, "Còn ngươi?"

"Ta nghe nói chưởng quỹ nơi này rất có ý tứ, bán cái gì cũng rất thú vị." Sở Diệc Dao hoàn hồn, nhìn hắn không biết từ nơi nào lấy ra vài cái hộp rách nát, một mặt nghe hắn thấp giọng lẩm bẩm, Sở Diệc Dao và Kiều Tòng An khẽ nhìn nhau, người này quá kỳ quái.

"Ngươi thích cái nào?"Thanh âm trầm thấp lại lần nữa vang lên, chưởng quỹ kia mở từng hộp từng hộp ra, so với cái hộp rách nát bên ngoài, đồ vật bên trong lại làm cho Sở Diệc Dao rất đỗi ngạc nhiên mừng rỡ.

Kia đều là bảo thạch như quả trứng lớn nhỏ, thậm chí viên ở giữa hiện ra màu đỏ thắm như máu gà, Sở Diệc Dao nhìn muốn hoa cả mắt.

Chưởng quỹ kia tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của nàng, đóng hai hộp còn lại lại, trực tiếp đẩy cái hộp ở giữa đến trước mặt Sở Diệc Dao, những vật này đều là có tiền mà không mua được, nhất là cực phẩm bảo thạch này, một viên lớn như vậy, so với một ngăn đồ Sở Diệc Dao cất kỹ kia cộng lại đều đắt giá hơn.

"Cái này muốn bao nhiêu?" Sở Diệc Dao ngẩng đầu hỏi, chưởng quỹ kia lắc đầu, nhìn về phía Kiều Tòng An sau lưng Sở Diệc Dao, "Nói cho ta biết tên của nàng, cái này liền cho ngươi."

Kiều Tòng An nghe vậy thân thể chấn động, nhẹ buông tay bức tranh kia liền rơi xuống đất, để Sở Ứng Trúc xuống nhặt, Sở Ứng Trúc lại trong phòng di động.

"Chưởng quỹ, này tựa hồ không thích hợp, ngươi nói một cái giá đi." Sở Diệc Dao vừa dứt lời, chưởng quỹ kia liền trực tiếp đem cái hộp thu về, Sở Diệc Dao kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại cố chấp nói một lần, "Tên."

"Ứng Trúc!" Kiều Tòng An vừa mới nhặt bức tranh lên liền chứng kiến Sở Ứng Trúc đưa tay với đống bình bình lọ lọ trên giá treo, thất thanh kêu lên.

Sở Ứng Trúc giật mình run tay, bình nhỏ vừa bắt được trực tiếp quăng xuống đất vỡ vụn ra, sắc bột phấn hồng trần từ trong bình bay tứ tán, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh chưởng quỹ kia, "Không được ngửi!"

Người trước mắt Sở Diệc Dao không thấy, Sở Ứng Trúc được chưởng quỹ nhanh tay ôm vào trong lòng, một tay bịt mũi cùng miệng thoái lui đến bên cạnh Kiều Tòng An mới dừng lại.

Đây bất quá là chuyện phát sinh trong nháy mắt, lòng Kiều Tòng An vẫn còn sợ hãi ôm con trai, chưởng quỹ múc một bầu nước đổ lên bột phấn kia, tránh cho nó bay trong không khí.

"Râu ria rậm rạp thúc thúc." Sở Ứng Trúc bị Kiều Tòng An ôm thật chặt trong ngực buồn bực hô, nhô đầu ra nhìn về phía chưởng quỹ kia.

"Cảm ơn." Kiều Tòng An hơi có chút run tay, ngẩng đầu cảm tạ hắn.

"Nói cho ta biết tên của nàng, bảo thạch này ngươi có thể mang về." Chưởng quỹ yên lặng thu thập xong, lại lần nữa nhìn về phía Sở Diệc Dao, Sở Diệc Dao nhìn bức họa trong tay Kiều Tòng An, vừa rồi sau khi đại tẩu nói lên tên của bức họa chưởng quỹ mới đứng dậy.

"Ta họ Kiều." Kiều Tòng An chậm thần, mở miệng nói, "Ngươi biết ta?"

"Ngươi rất giống một cố nhân của ta." Chưởng quỹ kia mặc niệm, "Nếu như nếu có thể, kính xin phu nhân có thể nói cho tại hạ tên của phu nhân, ta cùng với cố nhân kia đã chặt đứt liên lạc hai mươi năm."

Thanh âm trầm thấp mang theo khàn khàn vang lên trong phòng, đây là một câu nói dài nhất của chưởng quỹ từ lúc bọn họ tiến vào, Kiều Tòng An nhìn hắn, râu ria che gần hết khuôn mặt, chỉ để lại đôi mắt kia, thâm thúy không thể hiểu rõ.

"Ta gọi Kiều Tòng An." Thật lâu trên nét mặt,Kiều Tòng An mang theo một cái dị động mở miệng nói, "Ta từ nhỏ lớn lên ở Kim Lăng, hẳn không phải là vị cố nhân trong miệng ngươi."

Chưởng quỹ cúi xuống râu ria khóe miệng khẽ giơ lên, chưởng quỹ kia lấy bảo thạch ra đưa cho Sở Diệc Dao, "Ta phải đóng cửa, các ngươi đi thôi."

...

Đến khi trở lại xe ngựa, Sở Diệc Dao cũng không thể lý giải hành vi quái dị này của chưởng quỹ, nhìn về phía Kiều Tòng An, nàng thất thần ôm Sở Ứng Trúc, đối với hết thảy chuyện phát sinh vừa rồi càng là không thể lý giải.

"Cũng không kỳ quái, trước kia cũng có khách nhân đến, chưởng quỹ kia thật không muốn bán liền hỏi chút vấn đề, hoặc là muốn cũng không phải là bạc." Tần Mãn Thu ngược lại cảm thấy chuyến này Sở Diệc Dao đáng giá.

"Trước kia cũng từng hỏi tên chữ?" Này hoàn toàn hứng thú của chính hắn, thích cho liền cho, không thích cho lấy cái gì để đổi đều không để ý.

"Không phải không có, ta nghe qua hắn thường hỏi ba vấn đề, trả lời hài lòng hắn liền trực tiếp đưa, không hài lòng ra bao nhiêu bạc hắn cũng không bán, một người khách nhân chỉ có thể mua một vật ở chỗ của hắn, hơn nữa hắn thường xuyên chuyển địa điểm, thật vất vả mới nghe ngóng được hắn đang ở Quan thành." Tần Mãn Thu giải thích như vậy, chuyện phát sinh buổi tối lại giống như không lộ vẻ quái dị gì, nhưng trong lòng Sở Diệc Dao mơ hồ cảm thấy không đúng.

Trở lại nhà riêng, Kiều Tòng An có chút mệt mỏi, mang Sở Ứng Trúc về nghỉ ngơi trước, trên đường trở lại các nàng cũng không nơi nào khác.

Kiều Tòng An đem cuộn tranh để trên bàn, sau khi dỗ Sở Ứng Trúc ngủ, ngồi bên cạnh bàn nhìn bức tranh kia, thật lâu đưa tay tháo nút lụa buộc, từ từ mở bức họa ra.

Đó là mấy chú cún con thật đáng yêu, trong đó hai con rất thân mật, đầu đυ.ng đầu, bối cảnh là một con đường nhỏ, trong góc viết hai chữ, nàng vừa nhìn liền thấy hai chữ Hoài Sơn, vì sao Diệc Dao nói nhìn không giống.

Nỗ lực muốn trừ cảm giác quen thuộc bên ngoài, Kiều Tòng An cái gì cũng không nhớ nổi.

...

Trong hẻm nhỏ Quan thành, chính xác là trong cửa tiệm nhỏ kia, trong phòng chưởng quỹ đứng ở cạnh tường, trên tường còn treo không ít bức tranh, duy chỉ bất đồng là, những bức họa còn lại đều không có ký tên.

Hắn xoay người đi lên lầu hai, nhờ ánh nến, từ ngăn tủ đầy đồ lỉnh kỉnh tìm được một cái hộp xưa cũ, thổi thổi tro bụi cầm xuống lầu dưới, hắn lấy một cái vòng bạc cổ xưa bên trong ra, khảm nạm đường vân đường biên đều không phải là kiểu dáng lưu hành gần đây.

Hắn cẩn thận lấy tay áo xoa xoa, lẩm bẩm nói, "Nương, lần này sẽ không sai."

...

Tác giả có lời muốn nói: thế giới Hoài Sơn đại thúc, chúng ta không thể hiểu ╮ (╯Д╰ )╭