Chương 17: Thái độ

Vài ngày sau, trong cửa hàng, Sở Hàn Lâm mang theo đông đảo quản sự thương lượng sôi nổi chuyện bồi thường, Sở Mộ Viễn ở một bên nghe, nói xong lời cuối cùng, chính là thu hồi số hàng về với giá đã bán, mặt khác còn phải bồi thường một khoản để đền bù tổn thất.

Nhưng là hiện tại cửa hàng không lấy ra được nhiều bạc như vậy, Sở Hàn Lâm thấy mọi người đều trầm mặc, cùng Tiêu Cảnh Trăm liếc nhìn nhau, mở miệng nói với Sở Mộ Viễn, "Mộ Viễn a, bạc không đủ không cần gấp gáp, nhị thúc có thể mang đến, trước tiên tạm ứng ra là được."

"Như vậy sao được, số tiền lớn thế này." Sở Mộ Viễn lắc lắc đầu, "Nhị thúc là đến đây hỗ trợ giúp Sở gia, sao có thể lấy tiền của nhị thúc lo chuyện cửa hàng."

"Nhị thiếu gia, có câu này không biết có nên nói hay không." Vài người quản sự cũng có ý kiến, một người trong đó mở miệng nói ra, Sở Mộ Viễn vừa nhìn, là một lão quản sự, vì vậy gật đầu nhẹ, lão quản sự kia liếc nhìn Sở Trung một cái, ổn giọng mở miệng nói, "Nhị gia cũng coi như là người Sở gia, cũng là thúc thúc ruột của nhị thiếu gia ngài, nếu như nhị gia bỏ ra số bạc này, nhị thiếu gia có thể để cho nhị gia cùng nhau quản lý cửa hàng Sở gia."

Sở Mộ Viễn yên lặng nhìn hắn, như cười như không, "Không biết 'cùng nhau quản lý Sở gia' là ý gì, nhị thúc hôm nay không phải đang giúp đỡ quản lý cửa hàng hay sao."

"Nhị thiếu gia, ý tứ của Vương quản sự là trước kia nhị gia chỉ là đến giúp, sau khi bỏ ra số bạc này chính là đang cùng Sở gia đồng cam cộng khổ." Tiêu Cảnh Trăm gấp rút giải thích cho Sở Mộ Viễn, Vương quản sự gật đầu đồng ý, những quản sự khác đều tự thấp giọng tán thành.

Sở Mộ Viễn ngẩng đầu liếc nhanh Sở Hàn Lâm, đây là thủ đoạn mềm dẻo đặt ở trên cổ, gϊếŧ không chết cũng có thể làm bị thương, nhưng nếu như Sở Mộ Viễn không đáp ứng, số bạc trước mắt sẽ không có biện pháp xoay sở, bán của cải cùng gia sản chỉ là hạ sách, nhưng nếu để cho nhị thúc chính thức nhúng tay vào Sở gia, đồng dạng cũng không phải là kế sách hay, Sở Mộ Viễn dù không để tâm chuyện làm ăn cũng hiểu đạo lý, một trái cây chia ra ăn, ai cũng không đủ no, sẽ luôn một bên cuối cùng nuốt cả, còn bên kia chỉ có thể đói chết.

"Này cũng không nhọc đến Vương quản sự phí tâm." Đang lúc đoàn người chờ Sở Mộ Viễn mở miệng, ngoài cửa truyền đến âm thanh của Sở Diệc Dao, một thân lưu loát màu đỏ toát ra tư thế oai hùng, trong tay Sở Diệc Dao nâng một cái hộp gỗ lớn đi đến, ngửa đầu nhìn đám quản sự, Sở Diệc Dao mang theo Bảo Sênh trực tiếp đi tới bên cạnh Sở Mộ Viễn, đặt hộp gỗ xuống mặt bàn, "Chuyện tiền bạc đã làm xong, nhị ca, huynh có thể phân phó người đi thu hồi những thứ kia lại."

"Diệc Dao a, nơi này là nơi nghị sự." Sở Hàn Lâm thấp giọng khuyên, "Ngươi xem chúng ta đang thương lượng chuyện làm ăn."

"Cháu biết rõ, nhị thúc, đừng quên cháu cũng là người Sở gia, là Sở gia đại tiểu thư, cửa hàng Sở gia này còn có một phần là hồi môn của cháu." Sở Diệc Dao chống tay lên bàn nhìn đám quản sự phía dưới một vòng, trong thanh âm trong trẻo lộ ra chút hàn ý.

"Cho nên nói, nếu cửa hàng xảy ra chuyện gì, hồi môn của cháu về sau cũng thiếu rất nhiều, nếu như cháu không tự nhìn thật tốt, vậy cháu có thể thua thiệt một khoản lớn đây, ngài nói có đúng không, nhị thúc." Nói câu cuối cùng Sở Diệc Dao quay đầu lại nhìn Sở Hàn Lâm, cười cực ngọt cực ngọt.

Sở Hàn Lâm nhất thời nghẹn lời, di chúc đại ca như thế nào hắn không biết, gia sản Sở gia phân chia như thế nào hắn cũng không có quan hệ gì xen vào, nếu lúc trước đại ca ra đi quả thực chuẩn bị một phần cho Diệc Dao, vậy những gì nàng nói hôm nay cũng không phải không có đạo lý.

"Đại tiểu thư, nói thì nói như thế, nhưng ngài chỉ là một nữ nhân, làm sao hiểu được chuyện làm ăn buôn bán." Trong giọng nói Vương quản sự lộ ra chút không tin, giống như một trưởng bối trong nhà đang nhìn tiểu hài tử nháo, Sở Diệc Dao nghiêng đầu nhìn hắn, ý cười càng lạnh, "Vương quản sự, bổn tiểu thư chỉ là phận nữ lưu nhưng lại có thể mang đến số bạc này giải nạn cho Sở gia, ngươi nói ta có đủ tư cách đứng ở chỗ này hay không!"

'Bang' một tiếng, Sở Diệc Dao mở hộp gỗ ra, bên trong là từng xấp ngân phiếu thật dày, đều là mệnh giá năm trăm lượng, vẻ mặt Vương quản sự kia trong nháy mắt giống như bị nghẹn trứng vịt không phát ra tiếng.

"Trung thúc, còn phải phiền thúc vừa đọc vừa kiểm tra đối chiếu ngân lượng cũng với số hàng hóa các thương hộ đã lấy một lần." Sở Diệc Dao trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sở Mộ Viễn, một tay đặt trên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ, tư thế kia, quả thực chính là bản thu nhỏ phiên bản nữ của Sở lão gia.

Vẻ mặt Sở Trung nghiêm nghị cầm lấy sổ sách, chừng mười nhà thương hộ mua hàng từ cửa hàng Sở gia đều kiểm tra cẩn thận, thu hồi đúng giá bán, sau đó Sở gia còn chi trả một khoản tiền bồi thường không nhỏ, đồ trong cửa hàng đều bỏ đi, không có đồ vật thay thế, những thương hộ kia cũng tổn thất không nhỏ, vì muốn lưu lại bọn họ sau này còn hợp tác cùng Sở gia, khoản tiền bồi thường này không thể thấp được, còn phải ôn tồn nhận lỗi, nếu không sau này làm ăn liền khó tiếp tục duy trì.

Mọi người nghe Sở Trung lần lượt đọc ra một khoản một khoản, thần sắc khác nhau, nói tới nói lui, nếu muốn từ trong túi bọn họ móc ra tuyệt đối không thể được, cho đến lúc Sở Trung đọc xong một khoản cuối cùng, Sở Diệc Dao đem bạc trong hộp gỗ lấy ra, "Nơi này có hai vạn lượng bạc, Trung thúc, còn thiếu bao nhiêu?"

"Đại tiểu thư, còn thiếu ba ngàn." Sở Trung tại tính toán một hồi, báo cho nàng nghe, Sở Diệc Dao gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Tiêu Cảnh Trăm, "Tiêu tổng quản, lô hàng Đồi Nhạc là ngài phụ trách đúng không?"

Giờ phút này sau lưng Tiêu Cảnh Trăm đã sớm mồ hôi nhỏ giọt, muốn phủi bỏ cũng không được, hắn là tổng quản sự cửa hàng, một lô hàng cũng do hắn phụ trách, "Là... Là ta phụ trách."

"Tốt lắm, Tiêu tổng quản, ba ngàn lượng còn lại liền tự ngài bổ sung đi." Sở Diệc Dao vừa nói ra lời này, sắc mặt Tiêu Cảnh Trăm liền trắng bệch, ngẩng đầu liếc nhìn Sở Hàn Lâm, "Đại tiểu thư, hàng trong cửa hàng đều là ta phụ trách, nhưng chuyện tiền bạc, sao có thể tính lên đầu ta."

"Diệc Dao, ngươi trước tiên nói cho nhị thúc, số bạc này từ đâu mà có, hai vạn là một khoản không nhỏ." Sở Hàn Lâm nhìn từng xấp ngân phiếu kia, ngắn ngủi vài ngày sao Sở gia có thể gom góp đủ, Sở Mộ Viễn cùng Sở Trung một mực bận rộn ở trong cửa hàng, cháu dâu ở Sở phủ ngây ngốc, coi như có bán của cải lấy tiền mặt cũng không thể không có một chút động tĩnh gì.

"Nhị thúc, thúc quan tâm bạc này làm gì, không bằng trước tiên giải quyết chuyện trước mắt, yên tâm, Diệc Dao một không trộm hai không đoạt, tiền này chính đáng!" Sở Diệc Dao cười híp mắt trả lời hắn, Sở Hàn Lâm kiên nhẫn hướng dẫn từng bước, "Diệc Dao a, ngươi còn nhỏ, rất nhiều chuyện ngươi không hiểu, số bạc lớn như vậy nếu là người ta chịu cho chúng ta vay mượn, khẳng định là có ý đồ không tốt, ngươi mau nói cho nhị thúc, bạc này là ai cho ngươi mượn."

"Nhị thúc, trên đời này không có đạo lý cho không, ngay cả nhị thúc vừa nãy cũng nói là muốn lấy bạc đổi quyền chính thức quản lý Sở gia, huống chi là người khác, cho nên không bằng trước tiên đem chuyện hàng hoá giải quyết, chuyện mượn ai chúng ta sẽ bàn lại sau." Sở Diệc Dao quyết tâm không nói Tần gia, nàng chính là muốn giờ phút này để cho trong lòng nhị thúc có chỗ cố kỵ, đoán già đoán non rốt cuộc là người nào chống lưng cho Sở gia.

Sở Hàn Lâm ý thức được, hỏi nữa chính là muốn che chở Tiêu tổng quản, vì vậy cũng gật đầu theo, "Tiêu tổng quản mặc dù phụ trách tất cả hàng hóa trong cửa hàng, nhưng chuyện tiền bạc để cho hắn gánh chịu hết cũng không thỏa đáng."

"Vốn là chuyện tiền bạc không có quá nhiều quan hệ cùng Tiêu tổng quản, bất quá một lô hàng ba ngàn lượng bạc, thực tế lại là một đống đồ không giá trị." Sở Diệc Dao cũng lười nhiều lời, trực tiếp đem vật giá những lò nung ở Đồi Nhạc ném lên bàn, chuyện này cũng chẳng có gì bí mật, một số cửa hàng buôn hàng tốt, tự nhiên có nhà buôn hàng kém, mà muốn tìm những nhà này đi ra ngoài hỏi thăm một chút sẽ biết.

Nếu Tiêu Cảnh Trăm mua là đồ tốt nhất Đồi Nhạc, hôm nay cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy, Sở Hàn Lâm đã sớm biết những vật này không đáng giá tiền, chuyện cho tới bây giờ còn duy trì là do chính hắn cũng bị thuyết phục, vì vậy Sở Hàn Lâm cầm lấy sách kia ra vẻ rất không tin.

"Này, thế nhưng chỉ trị giá nhiêu đây." Sở Hàn Lâm để sách xuống, xin lỗi nhìn Sở Mộ Viễn, "Chuyện này cũng là sai sót của ta, vốn là muốn thử xem hàng của Đồi Nhạc, cũng có những lò nung không có khác hàng Đại Đồng mấy, giá còn tiện nghi, không nghĩ tới đem về chất lượng lại như thế này."

"Chuyện này cũng không trách nhị thúc được, nếu chút chuyện nhỏ này đều muốn nhị thúc thời khắc nhìn chằm chằm, chẳng phải là muốn mệt chết nhị thúc ngài sao." Sở Mộ Viễn nhận được ánh mắt của muội muội, thở dài nói theo, "Nhị thúc a, không phải là cháu muốn đuổi người thúc mang đến, nhưng chỉ sợ là Tiêu tổng quản ngồi không được chức tổng quản sự này."

Mới hơn nửa năm liền chọc ra một lỗi lớn như thế, giấu diếm được tất nhiên là chuyện tốt, nên vơ vét bạc tiếp tục vơ vét bạc, nhưng nếu bị vạch trần, mọi người tất nhiên là có thể trốn liền trốn, ai sẽ ngốc đến nỗi nói mình cũng tham gia, vội phủi sạch còn không kịp, Sở Hàn Lâm cũng giống vậy, đối với hắn mà nói, Tiêu Cảnh Trăm chính là đồng đội như heo, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.

Lời Sở Mộ Viễn nói hắn cũng đã hiểu, bạc cũng phải bồi thường, quan trọng nhất nhất chính là rời đi, nếu không việc này không có người chịu trách nhiệm, đến lúc đó đi xin lỗi các thương hộ cũng không thuyết phục được, lại nói Tiêu Cảnh Trăm không còn là tổng quản vẫn có thể ở lại trong cửa hàng, vốn là ngồi vị trí tổng quản cũng không ổn, hôm nay lại càng không có cách nào tiếp tục.

Việc này hắn cũng có chút đau đầu, Tiêu Cảnh Trăm là hắn mang từ Huy Châu đến, còn là anh vợ của hắn, có ngu ngốc đều là người của hắn, ở trong cái cửa hàng xa lạ này muốn tìm người toàn tâm vì mình vô cùng khó.

"Nhị thiếu gia, ta đây không có công lao cũng có khổ lao, thời điểm vừa tới, trong cửa hàng rối một nùi, ta đi theo nhị gia bận trước bận sau ngài cũng nhìn thấy, chuyện Đồi Nhạc kia ta thật sự không biết, ta cũng là người khác nói mới mua, việc này cũng không thể toàn bộ đổ thừa trên đầu ta, này bạc..." Tiêu Cảnh Trăm thấy Sở Hàn Lâm không thay hắn nói chuyện bắt đầu nóng nảy, ba ngàn lượng bạc hắn làm sao lấy được ra, huống chi hắn cho muội muội một ngàn lượng rồi.

"Tiêu tổng quản, ngươi làm tổng quản Sở gia, chuyện lớn như vậy, ngươi cũng chỉ là nghe người khác nói liền đi mua, trước đó không làm bất kỳ hỏi thăm, hành vi lỗ mãng sơ suất như vậy, ta sao có thể yên tâm giao cho ngươi xử lý." Thấy Tiêu Cảnh Trăm càng nói càng nóng lòng, Sở Mộ Viễn hơi có vẻ không kiên nhẫn cắt đứt lời của hắn, sắc mặt Tiêu Cảnh Trăm tái nhợt co quắp ngồi xuống, nói sai lại làm sai, vị trí tổng quản sự này chắc chắn không giữ được.

Sở Hàn Lâm vứt bỏ binh bảo vệ tướng, đến cuối cùng Tiêu Cảnh Trăm mất chức tổng quản sự, lại phải lấy ra một ngàn năm trăm lượng bạc mới tính xong chuyện, vị trí tổng quản sự tạm thời để trống, Sở Mộ Viễn làm chủ, do mình và Trung thúc quản lý, chờ có người thích hợp lại sắp đặt cũng không muộn, về việc này Sở Hàn Lâm tự giác đuối lý, cũng không đưa ra dị nghị.

Sở Diệc Dao đứng ở ngoài xe ngựa, nhìn từng rương hàng trên bến bị mang lên xe ngựa Tần gia, tầm mắt đã rơi trên thương thuyền Sở gia, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp bổ sung hàng hoá và lấy lại uy tín mới được, nếu không số bạc của Tần bá bá cũng không biết khi nào mới có thể trả đủ.

Đang nhìn, rất xa truyền đến tiếng gọi, Sở Diệc Dao quay đầu lại, Bảo Thiềm cùng A Xuyên chạy qua bên này, trên mặt mang vẻ mừng rỡ, thở hồng hộc nói, "Tiểu thư, Trình đại thiếu gia đến thăm ngài."

===============