Chương 107: Thương đội

Thẩm Thế Hiên ôm Sở Diệc Dao dựa vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, đáy mắt mang theo một tia nghi hoặc, phản ứng vừa rồi của nàng giống như biết trước có chuyện phát sinh nên vội vã ngăn cản hắn.

Cái ý nghĩ này đã không phải là lần đầu tiên sinh ra, nếu nàng không biết có chuyện sẽ xảy ra, đây chỉ là một chuyến đi Lạc Dương mà thôi, không đến mức phải kinh hoảng như vậy.

"Chúng ta có thể xuất phát trước vài ngày không, ta muốn đến Lạc Dương thăm quan trước." Sở Diệc Dao vùi ở trong ngực Thẩm Thế Hiên không ngừng nghĩ cách kéo lệch thời gian.

Trong lòng Thẩm Thế Hiên ngưng lại, ôm chặt nàng lắc đầu nói, "Không được, phải đi cùng với thương đội, mọi năm đều như thế, chúng ta không thể ngoại lệ, nếu nàng thích Lạc Dương, sau khi xong việc chúng ta có thể ở lại thêm mấy ngày."

Sở Diệc Dao thấy cách này không thể thực hiện được liền không tiêp tục rối ren, đối với việc Thẩm lão gia tử an bài trượng phu đi Lạc Dương, nhiều người có mặt ở đó sẽ có cảm giác gì, "Tại sao tổ phụ lại phái chàng đi, trước đây đều là đại ca phụ trách mà."

Nói đến cái này, Thẩm Thế Hiên cũng rất bất đắt dĩ, mấy ngày nay việc hắn đến cửa hàng đã làm cho người dưới có không ít lời, tổ phụ vẫn chưa hài lòng, "Ông nói đại ca vừa mới thành thân, không thích hợp đi Lạc Dương."

Sở Diệc Dao từ trong ngực hắn bật dậy, bất mãn với lý do vô lý này của Thẩm lão gia tử, "Chúng ta cũng chỉ mới thành thân trước đại ca hai mươi ngày thôi." Rõ ràng là một lý do qua loa lấy lệ.

Lúc tổ phụ phân phó hắn, Thẩm Thế Hiên thấy nụ cười trên mặt đại ca rất gượng gạo, trước mặt mọi người tổ phụ giao phó hắn đi Lạc Dương, năm nay lại là một năm lá trà Thẩm gia đột phá như vậy, không quá vài ngày, những người có mặt sẽ bắt đầu phỏng đoán tâm tư tổ phụ, Thẩm gia này, chỉ sợ không chắc chắn sẽ giao cho phòng lớn.

Lời đồn này đối với đại bá và đại ca thật sự là một đả kích không nhỏ, cũng đúng thôi, nếu ngươi giữ một vật rất nhiều năm, đột nhiên có người nói cho ngươi biết, đó chỉ là tạm thời có được bây giờ phải lấy ra, hơn nữa còn có khả năng rơi vào tay người khác, cho dù là ai đều cảm thấy đồ đạc của mình bị cướp đoạt, mặc dù thứ này ban đầu không chắc đã là của ngươi.

"Tổ phụ lần này là quyết tâm." Hồi lâu, Thẩm Thế Hiên mở miệng nói, có điều tổ phụ chỉ có thể phải trái những việc này, lại không thể coi chừng tâm tư người của hai phòng.

Sở Diệc Dao khẽ hừ một tiếng, đáy mắt thoáng hiện lên một mạt ngạo khí, "Ta thấy như vậy tốt nhất, chúng ta không phải danh môn thế gia gì, dựa vào thủ đoạn buôn bán làm giàu, chẳng lẽ đích trưởng là một kẻ vô tích sự cũng muốn thuận theo quy luật đích trưởng thừa kế?"

"Nàng có biết giọng nói của nàng bây giờ rất giống một người hay không?" Thẩm Thế Hiên nhìn nàng vểnh môi bật cười nhéo nhéo gò má của nàng.

Sở Diệc Dao bất mãn đẩy tay hắn ra, "Ai?"

Thẩm Thế Hiên bắt lấy cổ tay nàng, "Tổ phụ." Sau đó hắng giọng nhái lại giọng điệu tổ phụ khi ông cụ nói muốn đại ca và hắn cùng quản lý Thẩm gia cho nàng nghe, với giọng điệu Sở Diệc Dao ban nãy không khác là bao.

Sở Diệc Dao ngẩn ra, từ ban đầu cùng Trần lão trò chuyện thật vui, ai mà ngờ Trần lão lại biến thành Thẩm lão gia tử, trong lòng nàng thấy không được tự nhiên, Thẩm lão gia tử biết nàng là ai lại cố tình giấu giếm thân phận, loại cảm giác bị lừa gạt này chẳng ai thích được.

Ngoài phòng Khổng Tước gõ cửa, nói là nhị phu nhân nghe tin thân thể nàng khó chịu phái người tới xem một chút, Sở Diệc Dao cởϊ áσ khoác nằm lên giường, một nha hoàn thϊếp thân của Quan thị tiến vào, ân cần hỏi thăm vài câu lại mau chóng trở về phục mệnh. Sở Diệc Dao nhìn ngoài cửa sổ, bữa tiệc sẽ sớm bắt đầu, liền thúc giục Thẩm Thế Hiên quay lại đó.

Cho dù là giả bệnh, Sở Diệc Dao cũng phải giả cho giống, xế chiều nàng cũng không đi nghe hí kịch, sau đó Nghiêm thị và Thủy Nhược Thiên đều phái người đến thăm hỏi, Sở Diệc Dao liền nằm trên giường một buổi trưa.

Chạng vạng, sau khi khách nhân rời đi hết, Quan thị đích thân đến Thư Hương viện một chuyến, còn cho người đi mời đại phu đến thỉnh mạch cho Sở Diệc Dao, loại tình huống thân thể khó chịu sau tân hôn mấy tháng này khả năng cao là có tin vui, cho nên Quan thị trực tiếp mời đại phu.

Sau khi đại phu bắt mạch rồi viết vài đơn thuốc, nói là mệt mỏi dẫn đến choáng váng, nghỉ ngơi nhiều thì tốt rồi, Quan thị ở lại trong phòng bồi nàng một hồi, xem sắc mặt nàng đều tốt, cũng yên lòng rất nhiều, "Con nghỉ ngơi đi, tiệc trà đều kết thúc rồi."

"Nương, chuyện tổ phụ cho Thế Hiên đi Lạc Dương, người biết không?"

"Buổi chiều mới vừa biết." Buổi trưa lúc ăn cơm còn không có động tĩnh gì, lúc chiều đang xem hí kịch, đột nhiên sắc mặt đại tẩu có vẻ không đúng, ngay sau đó nha hoàn của bà đi đến nói cho bà biết chuyện ngoài tiền chính, bà mới biết lão gia tử lần này không ra bài như lẽ thường mà lại để Thế Hiên đi Lạc Dương.

"Chuyến này đi nhanh thì hơn ba tháng, lâu thì cũng phải mất nửa năm." Quan thị vừa nói, tầm mắt liếc qua bụng Sở Diệc Dao, vợ chồng mới tân hôn lại phải xa nhau lâu như vậy, trong khoảng thời gian này chắc sẽ không chờ được tin vui.

Sở Diệc Dao không nhắc tới chuyện nàng muốn cùng đi Lạc Dương với Quan thị, tính thời gian, mười ngày sau thương đội xuất phát, ra khỏi thành Kim Lăng đến chỗ núi lở cũng hơn mười ngày đường, chỉ cần nàng kéo dài một chút, giữa chừng lại nhiều lần kéo dài khoảng nửa ngày là có thể tránh khỏi.

...

Quyết định đột xuất của Thẩm lão gia tử xác thực sinh ra ảnh hưởng không nhỏ, mấy ngày nay Thẩm Thế Hiên đến cửa hàng, vài quản sự vốn đi theo đại ca thay đổi thái độ với hắn.

Thẩm Thế Hiên cảm thấy buồn cười chính là, mấy quản sự còn úp mở không dám bày tỏ quá mức rõ ràng. Đối với bọn họ mà nói, vốn luôn đi theo bên cạnh đại thiếu gia, đột nhiên lão gia tử thay đổi, bọn họ phải nịnh nọt cả hai đầu, vạn nhất cuối cùng lão gia tử lại hợp ý nhị thiếu gia thì bọn họ cũng không đến mức trở tay không kịp.

Đang lúc Thẩm Thế Hiên chào hỏi vài quản sự, sau lưng truyền đến âm thanh của Thẩm Thế Cẩn, "Nhị đệ, hôm nay tới thật sớm." Quay đầu lại, Thẩm Thế Cẩn cầm trong tay một quyển sách cười như không nhìn hắn.

Tầm mắt Thẩm Thế Hiên quét qua sổ sách trong tay hắn, thản nhiên nói. "So với đệ, đại ca tới sớm hơn nhiều."

Thẩm Thế Cẩn con ngươi hơi co lại, nhìn đám quản sự rời đi, nếu có điều chỉ, "Tới sớm cũng không bằng nhị đệ tới khéo."

Thẩm Thế Hiên bây giờ không còn né tránh mấy lời khıêυ khí©h ẩn ý của Thẩm Thế Cẩn nữa, hai huynh đệ đứng đối diện nhìn nhau, cười tiếp lời hắn. "Có câu nói rất đúng: vội không bằng vừa vặn."

Hồi lâu, Thẩm Thế Cẩn nở nụ cười, "Vậy ta ngược lại muốn nhìn một chút, nhị đệ có bao nhiêu 'khéo'."

Tùy tùng sau lưng Thẩm Thế Hiên nghe bọn họ bí hiểm nói nhiều chữ 'khéo', vẫn nghe không hiểu, nhìn Thẩm Thế Cẩn rời đi, thật lâu mới thấp giọng lầm bầm nói: "Nhị thiếu gia, ánh mắt của đại thiếu gia nhìn người, thật kỳ quái."

Không phải kỳ quái mà là cảnh cáo, Thẩm Thế Hiên quay đầu lại nhìn người tùy tùng, trên mặt lại trở về vẻ ôn hòa.

Từ khi hắn bắt đầu có ký ức luôn nhớ đại ca rất được tổ phụ coi trọng, không chỉ bởi vì đại ca là cháu trưởng, mà bởi vì tính tình đại ca rất giống tổ phụ, mà tính tình của hắn lại mang vẻ ôn hòa giống tổ mẫu nhiều hơn.

Dù sao vẫn không thể giống hoàn toàn, chỉ là 'rất' mà thôi, Thẩm Thế Hiên khẽ cười, phân phó tùy tùng đi ra ngoài, "Ngươi đi chợ phía Nam, đưa đồ qua đó thay thiếu phu nhân."

...

Bầu không khí trong Thẩm phủ cùng cửa hàng đều có chút quái dị, vốn là một chuyện hết sức bình thường, theo đám người tham gia tiệc trà hôm đó truyền miệng nhau liền diễn biến thành Thẩm gia tranh đoạt thừa kế, nhưng Thẩm lão gia tử lại không có một chút động tĩnh, tựa như vui mừng khi thấy chuyện phát sinh như vậy.

Trước một ngày Thương đội xuất phát, Thẩm Thế Cẩn đi đến viện Thẩm lão gia tử ở, thời điểm tiến vào thư phòng Thẩm lão gia tử đang cùng Giang quản gia đánh cờ, thấy hắn tiến đến, Giang quản gia đi ra ngoài, Thẩm lão gia tử hướng về phía hắn vẫy vẫy tay, "Nào, tới đánh với ta một ván."

Hai ông cháu cái cứ im lặng đánh cờ với nhau nửa canh giờ, cho đến khi sắc trời ngả màu, Thẩm lão gia tử hô một tiếng "chiếu tướng", song pháo chỉa vào quân tướng của Thẩm Thế Cẩn, hắn không đường để lui.

Liên tiếp hai lần bị chiếu tướng, Thẩm Thế Cẩn dọn xong quân cờ cười nói. "Gia gia kỳ nghệ càng ngày càng tốt."

Thẩm lão gia tử thu tay về hừ một tiếng, "Là ngươi không tập trung, lại đến một ván!"

Thẩm Thế Cẩn nhẫn nại cùng Thẩm lão gia tử đánh tiếp một ván, đến lúc ngẩng đầu lên trời đã tối hẳn, Thẩm lão gia tử ngồi thẳng lên dựa vào lưng chiếc, đáy mắt hiện ra khôn khéo nhìn Thẩm Thế Cẩn, "Tính tình nhị tiểu tử quá mức ôn hòa, cháu làm ca ca phải để ý nó nhiều hơn."

"Nhị đệ đã dần quen thuộc mọi việc, cũng không cần cháu chỉ điểm gì, tính tình ôn hòa so với cháu lại khéo đưa đẩy nhiều hơn, lần này nhị đệ đi Lạc Dương, trên đường nhất định có thể giao hảo với người trong đội." Thẩm Thế Cẩn không keo kiệt khen Thẩm Thế Hiên, thương đội đi về cũng mất khoảng thời gian, trong lúc đó có thể làm quen với nhiều người, sau khi trở về có thể có thêm nhiều hợp tác.

Thẩm lão gia tử đứng lên đi lại vài bước trong thư phòng, dừng ở bên cửa sổ, hành lang ngoài phòng đã thắp đèn, quay lại nhìn Thẩm Thế Cẩn đã đứng lên theo, "Cháu có chuyện gì muốn nói."

"Tôn nhi có một ý tưởng to gan, hôm nay chúng ta chỉ buôn bán ở Kim Lăng, vì sao chúng ta không mở thêm cửa hàng ra địa phương khác." Thẩm Thế Cẩn nói ra ý tưởng trong lòng, ý tưởng này của hắn cũng bắt nguồn từ Sở gia mở chi nhánh bên ngoài thành, "Nếu Thẩm gia có cửa hàng bên ngoài, còn có thể gia tăng không ít thương hộ."

Đại Lương này ngoại trừ Kim Lăng không kiêng nể thương nhân, địa phương khác đều có phong tục, nhưng cũng không thể thoải mái như Kim Lăng, cho nên Thẩm gia chỉ mở cửa hàng buôn bán tại Kim Lăng, còn bên ngoài chỉ đặt mua ruộng đất.

Thẩm gia liên quan đến rất nhiều phương diện, từ lá trà đến gỗ mộc, phàm là kiếm ra tiền, Thẩm lão gia tử trước giờ đều có dính dáng, này rất phổ biến tại Kim Lăng, nhà nào không phải tay cầm mấy cái nghề một lúc.

Thẩm lão gia tử nghe ra một chút hứng thú. "Cháu nghĩ mở nơi nào?"

"Trước tiên thúng ta có thể đi Huy Châu thử xem." Thẩm Thế Cẩn thấy Thẩm lão gia tử có hứng thú, tiếp tục nói, "Năm gần đây người từ Huy Châu đến Kim Lăng không ít, nếu là có thể mở một chi nhánh ngân hàng Thẩm gia ở đó, như vậy người ở Huy Châu cũng không cần chạy thật xa đến cửa hàng Kim Lăng chúng ta đặt hàng, đồng thời còn có thể thu hút thêm người địa phương đến hợp tác, danh tiếng Thẩm gia bên ngoài, bọn họ tự nhiên cũng rất rõ ràng."

Huy Châu lấy Kim Lăng làm mẫu, qua triều đình chỉ thị ban bố phần thưởng, những năm gần đây cho dù là nỗ lực dựa sát, nhưng vẫn tâm lực không đủ, Thẩm Thế Cẩn tính toán dựa vào danh tiếng Thẩm gia nhập trú Huy Châu, làm cho Thẩm gia cũng có thể cắm rễ ở đó.

Thẩm lão gia tử nghe, hồi lâu mới nhìn của hắn nói, "Thế Cẩn, "rồng mạnh không ép rắn thổ địa*", đạo lý này cháu không thể không hiểu, nếu không sao bây giờ đến phiên cháu tới Huy Châu." Từ lúc Huy Châu bộc lộ tiềm lực đã nhiều người có ý đồ giống vậy, nhưng đâu thể địch nổi các thế lực lâu đời tại Huy Châu, về sau tối đa cũng là mở một hai cửa hàng bên đó, không có người nào muốn tốn công vô ích trực tiếp mở chi nhánh ngân hàng.

(*) Cường long bất áp địa đầu xà – (强龙不压地头蛇): rồng mạnh cũng khó thắng được rắn địa phương –> phép vua thua lệ làng là đây.

Thẩm Thế Cẩn tự nhiên biết rõ đạo lý này, trên mặt hắn tràn đầy tự tin, "Nếu là Thẩm gia và Thủy gia cùng nhau, vậy thì 'cường long' nhất định có thể chấn áp 'địa đầu xà'."

Đôi mắt Thẩm lão gia tử thoáng hiện lên một cái không rõ, nữ nhi mới gả vào không bao lâu, Thủy lão gia đã vội vã muốn cùng Thẩm gia hợp tác, xem ra Thủy lão gia đã sớm nhìn trúng chỗ kia rồi.

Thật lâu, Thẩm lão gia tử mới mở miệng hỏi hắn, "Hai nhà cùng hợp tác tự nhiên tốt hơn, bất quá trong chuyện này, cháu cùng nhạc phụ đã có thương lượng qua hay chưa?"

Thẩm Thế Cẩn nói đạo lý rõ ràng, đã sớm thương lượng ổn thỏa, giờ chỉ chờ ông đồng ý một lời.

Thẩm lão gia tử nghe không nói, dù sao vẫn chưa đủ trải nghiệm, mới nhìn qua thì thấy như Thẩm gia chiếm lợi hơn, nhưng Thẩm Thế Cẩn không thể chuyển đến Huy Châu quản lý chi nhánh, cho nên người phụ trách Huy Châu nhất định là con vợ kế Thủy lão gia, bởi như vậy rất nhiều chuyện liền khó nắm bắt.

Thủy lão gia không giống Điền lão gia, Điền gia không dính nhiều đến chuyện làm ăn, người Điền gia tính cách ngay thẳng, thật lòng muốn giúp con rể cũng không yêu cầu hồi báo. Nhưng Thủy gia không giống vậy, Thủy lão gia là tranh đoạt cũng một đám huynh đệ ngồi lên vị trí hiện tại, lại lăn lộn trong giới nhiều năm, cho dù trợ giúp cũng là hai bên cùng có lợi, tuyệt đối không có khả năng để Thủy gia chịu thiệt.

"Tổ phụ, người thấy thế nào?" Thẩm Thế Cẩn nói rất nhiều, cuối cùng trưng cầu Thẩm lão gia tử.

Thẩm lão gia tử nhìn Thẩm Thế Cẩn, cháu nội chính mình một tay nuôi lớn, trút xuống không ít tâm huyết, lại càng không tiếc tâm tư nâng Thế Hiên lên để kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn.

Trên người trưởng tôn có rất nhiều bóng dáng lúc ông còn trẻ, tự phụ, kiêu ngạo, đối với bất cứ chuyện gì đều tự tin nắm chắc phần thắng trong tay, bây giờ hắn mở miệng muốn tự mình nỗ lực, Thẩm lão gia tử còn có lý do gì không đáp ứng.

"Cháu nhớ thương lượng với cha cháu một chút, chuyện này ngươi tự mình làm chủ đi." Được tổ phụ cho phép, Thẩm Thế Cẩn rời khỏi thư phòng, Thẩm lão gia tử thở dài, Giang quản gia mang theo má má tiến vào bày thức ăn.

Thẩm lão gia tử ngồi xuống, nhìn một bàn thức ăn, lại thở dài một hơi, lẩm bẩm một câu giống như đang nói cho Giang quản gia nghe, lại như nói cho chính mình nghe, "Tình huống giống nhau, nhị tiểu tử nhất định sẽ ở lại ăn cơm với ta rồi mới về."

Giang quản gia đưa lên chiếc đũa, "Tính cách nhị thiếu gia khá giống lão phu nhân, rất tri kỷ."

Thẩm lão gia tử nhìn Giang quản gia, đúng vậy, tri kỷ. Hai đứa con trai của ông đều là người tính tình bình thản, giống như thê tử, chỉ có trưởng tôn có tính cách giống ông nhất, cho nên ông mới có thể thiên vị để tâm Thế Cẩn như vậy, còn đối với nhị tiểu tử, Thẩm lão gia tử trong lòng mang áy náy đến, "Những thứ hôm nay cũng không tính đền bù tổn thất cho nó." Vì Thẩm gia, ông đành nhẫn tâm đẩy hai huynh đệ nó vào hồi tranh đấu, mặc dù kết quả sau này ông cũng không thể dự tính. Nếu không làm như vậy, chờ 'vị kia' trong cung qua đời, Thẩm gia sẽ không còn căn cơ gì trụ vững.

"Lão gia có nỗi khổ tâm, nhị thiếu gia sẽ hiểu cho người." Giang quản gia ở một bên an ủi, Thẩm lão gia tử khoát tay áo, "Nó nào muốn hiểu, nó và lão nhị giống nhau, căn bản là không thèm quan tâm, chỉ biết lắc qua lắc lại có hay không đều được, quyết định cưới nha đầu kia mới tính khá hơn một chút." Nói một nửa Thẩm lão gia tử dừng một chút, đáy mắt thoáng hiện lên một tia thú vị, "Ta như thế nào lại quên mất nha đầu kia rồi."

"Nhị thiếu gia lần này mang nhị thiếu phu nhân cùng đi Lạc Dương." Giang quản gia đã thấy chuyện này nhiều lần nhưng chẳng thể trách, mỗi lần lão gia nhắc tới nhị thiếu phu nhân, luôn một bộ dáng cười vui vẻ, nếu không phải hắn đi theo lão gia tử nhiều năm như vậy, hắn sẽ cho rằng nhị thiếu phu nhân là cháu gái Thẩm gia lưu lạc bên ngoài nhiều năm mất.

"Nha đầu này tâm tư cũng không nhỏ." Thẩm lão gia tử sinh lòng cảm khái, đời người chóng qua, người làm cho ông cảm thấy hứng thú hợp tính lại là tiểu nha đầu kia.

"Phải, liền tùy bọn chúng đi!" Thẩm lão gia tử suy nghĩ một nửa, ném ra một câu như vậy, cúi đầu ăn cơm.

...

Sáng sớm hôm sau, Sở Diệc Dao cùng Thẩm Thế Hiên mang theo đội ngũ Thẩm gia tập trung ngoài cổng thành Kim Lăng với tất cả thương đội, Sở Diệc Dao ngây ngốc trong xe ngựa, lần này đi Lạc Dương nàng mang theo hai nha hoàn Khổng Tước và Bình Nhi. Trong thương đội cũng có nhiều nhà mang theo nữ quyến, nhưng phần lớn là mang theo thϊếp thất, nói trắng ra là mang theo người làm ấm giường.

Vừa đến giờ xuất phát, đoàn xe ngựa lăn bánh rời đi, hai bên đường đều có hộ viện các nhà nhìn theo.

Lần này tổng lĩnh đội là Bạch thiếu gia đi đầu tiên, xe ngựa nữ quyến đều tập trung ở giữa, hàng năm thương đội đi Lạc Dương, hành trình mỗi ngày đều được tính toán chi tiết, tận lực bảo đảm số ngày phải ngủ bên ngoài là ít nhất, cho nên lúc ban ngày thường hiếm khi dừng lại nghỉ ngơi, sau khi trời tối đuổi tới trạm dịch hoặc trấn nhỏ gần nhất nghỉ tạm.

Đến buổi tối ngày thứ sáu, bởi vì khoảng cách tới một trấn nhỏ quá xa, đêm xuống, thương đội đóng quân nghỉ ngơi bên ngoài, sáng sớm hôm sau lại xuất phát.

Liên tục chạy vài ngày đường, cho dù buổi tối có giường ngủ, phần lớn nữ quyến có chút chịu không nổi, Bạch đại thiếu gia chỉ nói một câu, "Thương đội sẽ không dừng lại vì các người". Nếu cảm thấy không thể chịu nổi, đến một trấn nhỏ trực tiếp lưu lại, chờ thương đội từ Lạc Dương trở lại đi qua sẽ đón về, không có lựa chọn thứ hai, hắn càng không phái người đưa các nàng trở về.

Không có ai phản bác lời này của hắn, trong cả hành trình, Lĩnh đội nói tất cả mọi người đều phải nghe theo, Sở Diệc Dao nhìn sắc mặt không tốt muốn nói lại thôi của đám nữ quyến, trong lòng lặng lẽ loại bỏ cái biện pháp giả bệnh.

Thẩm Thế Hiên vén rèm đi tới chứng kiến nàng xuất thần, cầm lấy túi nước đưa cho nàng, "Nghĩ gì mà mất hồn như vậy?"

Sở Diệc Dao tiếp nhận túi nước, nghiêng đầu uống một ngụm, ánh mắt nhìn Thẩm Thế Hiên, thử dò xét hỏi, "Nếu ta ngã bệnh nên làm cái gì bây giờ?"

Thẩm Thế Hiên nghe nàng nói như vậy, lập tức đưa tay sờ trán nàng, ân cần hỏi, "Nàng không thoải mái ở đâu?"

Sở Diệc Dao lấy tay hắn từ trên trán xuống, "Ta là nói nếu, không phải ngã bệnh thực."

Thẩm Thế Hiên không yên tâm cầm lấy áo choàng bên cạnh phủ thêm cho nàng, rồi mới lên tiếng, "Nếu nàng ngã bệnh, hoặc là thỉnh đại phu một đường đi theo đến Lạc Dương, hoặc là ta liền cùng nàng ở lại trấn, chờ Thẩm gia phái người đến đón nàng trở về, ta lại đuổi theo thương đội."

Sở Diệc Dao chưa từ bỏ ý định hỏi, "Dưới tình huống như thế nào thương đội mới dừng lại?"

Thẩm Thế Hiên ôm nàng suy nghĩ một chút nói, "Mưa to, gió lớn không có biện pháp tiến về phía trước, còn có một cái nữa là gặp phải đám sơn tặc."

Sở Diệc Dao: "..."

===============

Tác giả có lời muốn nói: Tuy nói đơn càng, nhưng số chữ cũng không thiếu, dừng mập ~~~ song canh lời mà nói thêm tồn cảo Lương Tử quả thật có điểm chịu không nổi ~ cảm tạ thân môn thông cảm

Nhìn một chút sung giá trị, dường như sung giá trị ba mươi mới là bình thường người sử dụng, mới người sử dụng mua chương tiết mới còn đặc biệt quý, quý nhiều gấp ba, đề nghị mới người sử dụng muội tử chờ hai ngày nhìn lại, phỏng đoán chữ đỏ chương tiết đối với mới người sử dụng mà nói đặc biệt quý

Lần này văn gia đấu bộ phận ít, mặc dù Lương Tử liên tục rất muốn viết một quyển thuần khiết gia đấu, có thể tam cô lục bà chuyện tình, dường như Lương Tử còn chưa đủ tăng lực, nhiều bổ sung bổ sung năng lượng hi vọng lần sau có thể viết đi ra

===============

[4125]