Chương 105: Duyên phận

Cuối hẻm giữa hai cửa tiệm có hai cánh cửa, trước đây lúc khai trương Hương Khuê, Sở Diệc Dao đã cho tiểu nhị bịt kín, một cái đi Hương Khuê, một cái còn lại tất nhiên là thông với Đinh Hà quán hiện giờ.

Tiêu thị vừa nghe nàng hỏi thăm hoảng loạn không kịp che giấu, "Ta mua ít đồ, cửa trước nhiều người nên đi ra từ cửa sau cho tiện."

Kiếp trước đã được xem qua toàn bộ thủ đoạn mấy người nhà nhị thúc, đời này Sở Diệc Dao đã sớm ung dung rất nhiều, nhị thúc có thể cướp nhân viên Sở gia đi bắt đầu mở cửa hàng mới, nhị thẩm tất nhiên cũng có thể đỏ mắt mở một cửa hàng rập khuôn theo nàng, đối với nhà bọn họ, tiền cướp được tốt hơn tự kiếm.

"Nhị thẩm đi thong thả." Sở Diệc Dao đưa mắt theo xe ngựa Tiêu thị rời đi, Bảo Sênh nhìn qua Đinh Hà quán, "Tiểu thư, đây sẽ không phải là cửa hàng của Sở nhị phu nhân mở chứ?"

"Nhị thẩm không phải loại người sẽ chịu đem bạc đầu tư vào công việc buôn bán, nhưng dù không phải là bà ấy mở thì chắc chắn cũng có chút liên quan, tìm người đi thăm dò xem nhà nhị thúc gần đây phát sinh chuyện gì." Xảy ra chuyện gì mà để cho vị nhị thẩm luôn luôn dạy con gái phải tam tòng tứ đức lại phải dùng biện pháp này kiếm tiền.

Sở Diệc Dao xoay người lên xe ngựa, một buổi chiều trôi qua rất nhanh, Sở Diệc Dao đã nhìn qua mấy cửa hàng của chính mình, cũng vòng qua những cửa tiệm Thẩm Thế Hiên giao cho nàng một lần. Ngày thường đều có quản sự ghi chép, cho dù ít đến, tình huống đại khái vẫn có thể nắm bắt được.

Trở lại Thẩm gia đã là chạng vạng, Khổng Tước giao cho nàng một phong thư, là Tần Mãn Thu gửi tới, mở thư ra mới đọc một nửa, Sở Diệc Dao liền cười ra tiếng, trong thư Tần Mãn Thu nói, Vương tam thiếu gia Vương Gửi Lâm, đào hôn.

Vương Gửi Lâm lớn hơn Sở Diệc Dao một tuổi, đã sớm tới tuổi làm mai, có thể ung dung đến bây giờ cũng là do Vương Gửi Lâm 'ba đẩy bốn ngăn' kéo dài thời gian, cuối cùng Vương phu nhân không nhịn nổi, trực tiếp tự quyết hôn sự cho hắn.

Mấy ngày trước Sở Diệc Dao vẫn cùng Tần Mãn Thu dự đoán người mà Vương phu nhân hợp ý, lúc này Tần Mãn Thu hồi âm nói, đối tượng Vương phu nhân phối hôn cho Vương Gửi Lâm là con gái biểu ca của Vương phu nhân, kết quả sau khi Vương Gửi Lâm biết đối phương là ai, trực tiếp đào hôn.

Lúc trước Sở Diệu Phỉ bày đủ trò muốn gả cho hắn, cũng không thấy hắn phản ứng mạnh như thế, Sở Diệc Dao nhịn không được suy đoán, vị biểu muội này rốt cuộc là nhân vật như thế nào, dọa hắn phải đào hôn?

Buổi tối Thẩm Thế Hiên trở lại, không đợi Sở Diệc Dao mở miệng Thẩm Thế Hiên đã nhắc đến chuyện này, Sở Diệc Dao giúp hắn treo y phục trên giá, "Làm sao chàng biết?"

"Bên ngoài đã bắt đầu lan truyền sao ta lại không biết, đều nói biểu muội nhà mẹ đẻ Vương phu nhân như lang như hổ, trực tiếp dọa cho Vương tam thiếu gia sợ, nhà cũng không dám trở về." Sở Diệc Dao cười đi đến trước bàn đưa cho hắn đôi đũa, "Bên ngoài truyền nhiều không thể tin là thật, nhưng mà chuyện này cũng tám chín phần mười."

"Hắn có thể trốn đi đâu?" Thẩm Thế Hiên uống mấy ngụm súp rồi bắt đầu ăn cơm. Hắn hiểu tên này không phải là người có thể trốn lâu, "Hắn nháo thế này làm cho người ngoài tò mò không ngừng đi hỏi thăm dáng vẻ Tề tiểu thư, ảnh hưởng danh tiếng cô nương nhà người ta, không tốt."

Sở Diệc Dao lắc đầu, lấy hiểu biết của nàng về Vương phu nhân, cho dù Vương Gửi Lâm trốn ở bên ngoài đào hôn cả đời, Vương phu nhân vẫn có thể dùng gà trống bái đường cùng Tề tiểu thư, ép Vương Gửi Lâm không thể không xuất hiện.

Mọi người đều ở đây phóng đoán suynghĩ của Vương Gửi Lâm, mà cái người đào hôn giờ phút nàyđang từ nhàngười bạn tốt thứ hai đi ra, nhìn vẻmặt xin lỗi của bạn tốt, Vương Gửi Lâm oán hận quyết định, hắn muốn tuyệt giao!

Nhưng liên tiếp bốn năm người đều chưng cái vẻ mặt xin lỗi tiễn hắn ra cửa, Vương Gửi Lâm phát hiện hắn không có chỗ nào để đi.

Vương phu nhân hiểu rất rõ con trai mình, cũng làm đủ tuyệt tình, Vương Gửi Lâm vừa rời nhà đi liền lập tức viết thư phái người giao đến đám bạn thân của Vương Gửi Lâm, ngay cả Trình Thiệu Bằng đã lâu không liên lạc cũng nhận được thư.

Vương Gửi Lâm một đường hít bụi đến Sở gia, kỳ thật hắn không ôm nhiều hi vọng, hắn đến Sở gia chỉ muốn học hỏi Sở nhị ca chút kinh nghiệm, dù sao Sở Mộ Viễn đã từng bỏ nhà đi hơn một năm, kinh nghiệm sinh tồn không thiếu.

Đột nhiên bỏ nhà ra đi Vương Gửi Lâm hiển nhiên không kịp chuẩn bị gì, sau khi đến Sở gia, Sở Mộ Viễn đãi hắn ăn một bữa, sau đó lại ngồi nghe hắn than vãn cảnh ngộ hai ngày nay, dừng lại phê phán đám bạn tốt, Vương Gửi Lâm đáng thương nhìn Sở Mộ Viễn, "Sở nhị ca, mẹ ta nhất định cũng viết thư cho huynh, ta không thể để huynh khó xử, ta cũng không biết muốn trốn bao lâu, sẽ không tị nạn ở nhà huynh, không bằng huynh nói cho ta biết, trước đây huynh bỏ nhà trốn đến nơi nào?"

Vương Gửi Lâm đáng thương nói lời này đúng lúc Vệ Sơ Nguyệt tiến vào nghe được, Sở Mộ Viễn trừng mắt nhìn hắn, ra hiệu hắn đừng nhắc đến chuyện trước kia.

Vương Gửi Lâm quyết đoán lờ đi ánh mắt đó, chứng kiến Vệ Sơ Nguyệt tiến vào lại càng khóc thảm, "Nhớ năm đó Sở nhị ca huynh bỏ nhà đi hơn một năm, lúc trở lại còn hảo, sống bên ngoài nhất định cũng không kém, ta hôm nay với huynh lúc ấy giống nhau, cũng là khốn khổ vì tình, Sở nhị ca huynh nhất định phải giúp ta."

Sở Mộ Viễn nhìn theo thê tử đang có thai ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt ôn nhu nhìn mình, trong lòng hiện giờ chỉ muốn đạp bay Vương Gửi Lâm, tên này nên treo một khối bài tử 'tự vạch áo cho người xem lưng' trên người, nửa điểm đồng tình cuối cùng của Sở Mộ Viễn cũng biến mất, nếu hắn không mau tiễn tên ôn thần này đi, hắn cảm thấy chính hắn cũng sắp bị đuổi đi rồi.

Vương Gửi Lâm tố khổ một phen mà đối phương chỉ thất thần, lại đáng thương hô một tiếng: "Sở nhị ca!"

Sở Mộ Viễn ngẩng đầu nhìn hắn, thở dài một hơi, nhận cái hộp thê tử lấy ra giao cho hắn, "Trong này có một ít ngân lượng, có khế đất, đây là nơi lúc trước ta ở qua, cách Kim Lăng cũng không xa, mẹ ngươi sẽ không phát hiện, tránh một thời gian, mẹ ngươi sẽ phải bỏ ý niệm này đi."

Vương Gửi Lâm cảm kích nhìn hắn, thật tốt quá, rốt cục không cần trôi giạt khắp nơi, có chỗ ở, có bạc, hắn không tin không thắng được.

Vệ Sơ Nguyệt nhìn vẻ mặt hắn vui vẻ, nhịn không được hỏi, "Vì sao ngươi cái gì không muốn cưới người Vương phu nhân an bài, bà ấy sẽ không chọn nhầm người cho ngươi." Nếu đối phương biết thái độ hắn như vậy, hẳn rất thương tâm.

Vừa nhắc tới biểu muội, thần sắc Vương Gửi Lâm liền hết sức đặc sắc, "Nàng... nàng, ta sẽ không cưới một đầu heo." Vương Gửi Lâm vẻ mặt tức giận nói, hình tượng gặp mặt khi còn bé vẫn luôn lưu lại trong đầu hắn, bây giờ đã mười mấy năm qua đi, hắn lại tự tưởng tượng một chút, với vóc người cực đại của biểu muội, nếu cưới nàng, hắn sẽ bị đè chết a.

"Lúc nhỏ mập mạp đều rất bình thường, ngươi đã lâu chưa gặp nàng, ngươi không thể võ đoán bác bỏ như vậy." Vệ Sơ Nguyệt nói chuyện cũng thẳng, nàng thấy với tính tình Vương tam thiếu gia, người ta nói chuyện vòng vo hắn nghe cũng không hiểu.

"Nhị tẩu không cần nói chuyện này với ta, ta đi trước, nếu là mẹ ta có tới hỏi, nhớ nói không gặp ta." Lúc này sắc trời đã tối, Vương Gửi Lâm không dám nghĩ nhiều, ôm lấy cái hộp chạy suốt đêm ra khỏi thành.

Vệ Sơ Nguyệt nhìn bóng người chạy đi, nếu sau này Vương Gửi Lâm biết hắn bị một đám người liên minh lừa gạt không biết sẽ có vẻ mặt gì, sau cùng quay đầu lại xem Sở Mộ Viễn, "Hắn sẽ đến ngôi nhà chàng nói sao?"

Sở Mộ Viễn đỡ nàng đến bên giường, thấy nàng không dị sắc, khẳng định nói, "Hắn sẽ đến." Vương phu nhân nói tên này trời sinh thiếu đầu óc một chút cũng không sai, haha.

Mọi người đều chú ý Vương Gửi Lâm trốn đến địa phương Sở Mộ Viễn nói hay không. Xem như hắn vẫn có chút tỉnh táo, đầu tiên quan sát xung quanh ngôi nhà hai ngày, xác định không có người nào kỳ quái xuất hiện, lúc này mới cầm chìa khóa vào trong nhà.

Đây là một trấn nhỏ, người cũng không nhiều, từ ngôi nhà này ra cửa quẹo trái là đến chợ, chuyện ăn uống không thành vấn đề, Vương Gửi Lâm liền an tâm ẩn nấp ở trong nhà, chờ người đi qua ngẫu nhiên hỏi thăm tin tức ở Kim Lăng.

Trốn suốt nửa tháng, một ngày sáng sớm, Vương Gửi Lâm đang ngủ say bị tiếng động ngoài cửa đánh thức, mơ mơ màng màng mở cửa liền nhìn thấy một cô nương mặc một thân xiêm y đỏ rực đứng ở cửa lớn, một đám tùy tùng theo phía sau, cô nương kia vừa thấy hắn mở cửa, trên mặt hiện lên tức giận, trừng mắt hô, "Vương Gửi Lâm, huynh dám đào hôn!"

...

Chờ Sở Diệc Dao lại nhận được thư của Tần Mãn Thu, Vương phu nhân đã vui tươi hớn hở làm xong quá trình cầu hôn, Vương Gửi Lâm là bị người trói gô mang về, nghe nói người trói hắn trở về chính là biểu muội mà hắn ngàn trốn vạn tránh - Tề tiểu thư.

Biểu muội mập mạp lưu lại bóng ma thời thơ ấu cho Vương Gửi Lâm, hiện tại sớm đã duyên dáng yêu kiều, mọi người gặp qua đều nói nàng lớn lên vô cùng có linh khí.

Năm đó mọi người đều vui vẻ bỏ qua mấy lời trẻ con của Vương Gửi Lâm, nhưng đối với Tề Tĩnh Thư lúc ấy mới ba tuổi, không phải là không đả kích, vốn là vui vẻ kêu một tiếng 'biểu ca', cõi lòng đầy mong đợi đi đến kéo tay Vương Gửi Lâm, lại bị hắn ghét bỏ đẩy ra, đả kích tâm hồn Tĩnh Thư nhỏ bé, sau khi về nhà nàng liền quyết tâm muốn giảm béo.

Khi đó, người cũng bị đả kích còn có Tề phu nhân, tiểu nữ nhi ba tuổi mập mạp đáng yêu sao tự nhiên lại khóc nháo đòi giảm béo.

Vì nàng hấp thụ nhiều vận động ít, lại đúng vào tuổi ăn tuổi lớn, đến năm tám tuổi đừng nói đến chuyện gầy đi mà còn càng ngày càng mập ra, suốt 5-6 năm chỉ có quyết tâm muốn gầy là chưa bao giờ biến mất.

Về sau vẫn là Tề phu nhân đau lòng nữ nhi, mời sư phụ điều phối dinh dưỡng tới cho nàng, cộng thêm chăm chỉ vận động, thể trọng Tề Tĩnh Thư mới từ từ giảm xuống.

Có thể nói, để có được vóc người duyên dáng yêu kiều hiện tại, mọi nỗ lực nàng bỏ ra, cũng chỉ bởi vì một câu nói của Vương Gửi Lâm năm đó.

Lần này, Sở Diệc Dao chỉ hồi âm Tần Mãn Thu hai chữ: "Duyên phận".

Đúng là, không phải oan gia thì không gặp được nhau, một chiêu này của Vương phu nhân thật cao tay, một mặt biết rõ tính tình con trai liền để mặc cho hắn đào hôn, một mặt đã sớm bàn chuyện với Sở Mộ Viễn, kết cục chính là để Vương Gửi Lâm ngoan ngoãn ở đó chờ Tề Tĩnh Thư tới bắt người.

Sau khi gặp lại biểu mập muội, Vương Gửi Lâm lại làm ổ trong viện của mình không chịu ra, nói nhảm, bị một nữ nhân trói gô mang về nhà, hắn còn mặt mũi nào nhìn người. T_T

Mấu chốt là, khoảnh khắc đầu tiên Vương Gửi Lâm nhìn thấy nàng liền xuất hiện cảm giác rung động, đến khi biết nàng chính là biểu muội, Vương Gửi Lâm cảm thấy hai chữ "mất mặt" đã không đủ để hình dung tâm tình hắn một khắc trước đó...

===============

Tác giả có lời muốn nói: Cái này gọi là gieo xuống bởi vì có được quả, tiểu phiên ngoại trong có đề cập cái kia vô tội kiếm vất vả tiểu biểu muội

===============

Editor có lời muốn nói: sorry mn vì tgian qua tạm drop hơi lâu. mình trở lại rồi đây (。♡‿♡。)♡(ӦvӦ。)