Chương 103: Quyết định tranh

Được lão gia tử khen một câu như vậy, tầm mắt mọi người lập tức dừng lại trên người Sở Diệc Dao, đôi đũa Sở Diệc Dao đang gắp thịt viên Tứ Hỉ dừng lại giữa không trung, ngẩng đầu lên, năm người khác ngồi cùng bàn cũng đang nhìn mình.

Vội vàng buông đũa xuống, Sở Diệc Dao đứng lên nhìn về phía bàn của lão gia tử, lão gia tử vờ như không ý thức được lời của mình mang đến sức ảnh hưởng lớn tới Sở Diệc Dao, trong miệng còn khen, "Lần này nếu không nhờ tức phụ của nhị tiểu tử, mạch trà cũng không thể bán đắt được."

Đáy mắt Thẩm đại gia cũng hiện lên một tia tán thưởng, những năm gần đây lão gia tử mở miệng khen người rất hiếm, nói vợ Thế Hiên khá, thì chính là rất tốt, tối thiểu trong chuyện mạch trà lần này đã có công lớn.

Thẩm nhị gia cảm thấy hãnh diện cũng biết hấp dẫn nhiều sự chú ý không tốt, vừa rót rượu cho lão gia tử vừa cười nói. "Cha, người cũng đừng khen nàng, nàng vẫn còn nhỏ."

"Còn nhỏ gì, đều đã lập gia đình, hiện nay Thẩm gia chúng ta chỉ có một mình Bảo nhi, mau kêu bọn nó sinh hài tử đi, ta còn có thể thay các ngươi quản lý thêm vài năm." Lão gia tử là thật sự cao hứng, không chỉ vì mạch trà mang đến tới lợi nhuận không ngờ, còn vì chuyện này như một đòn đả kích mấy lão đối thủ của ông, trước khi chính thức mở bán mạch trà tại trà trang, ông đã cho người chuyển trà này đến Lạc Dương trước, Hoàng cống năm nay, xem còn ai dám tranh với ông!

Lời này vừa nói ra, nhóm người Thẩm Thế Cẩn đều biến sắc, Thẩm lão gia tử mười năm trước đã giao lại chuyện làm ăn cho hai người con trai, hôm nay nói lời này là có ý muốn cầm quyền lại sao?

Thẩm đại gia không chắc chắn ý tứ của lão gia tử, cười dò xét nói, "Cha, đây là hai chuyện không lầm." Nhưng Thẩm lão gia tử lại nhìn thấu tâm tư của ông, nhìn thoáng qua Thẩm Thế Cẩn và Thẩm Thế Hiên, "Như thế nào là không lầm, ta hiện giờ nhàn rỗi quá kiếm chút chuyện làm thôi."

Ý của Thẩm lão gia tử lần này đã đủ rõ ràng, ông muốn một lần nữa xuất sơn, không biết Thẩm Thế Cẩn nghĩ thế nào, tâm tình Thẩm Thế Hiên cũng không khá hơn, lão gia tử xuất sơn cầm quyền, vậy hắn càng không thể tiếp tục ẩn mình.

Nghiêm thị thấy người bên bàn xung quanh sững sờ, đứng lên cười nói, "Cha à, chuyện làm ăn giao cho huynh đệ Chấn Nam là được, giờ ngài chờ ôm tằng tôn thôi."

Thẩm lão gia tử nhìn bà một cái, "Vậy cũng phải có tằng tôn mà ôm đã."

Nghiêm thị bị một câu này quật ngược không thể cãi, nhất là Sở Diệc Dao và Thủy Nhược Thiên, sau khi Sở Diệc Dao ngồi xuống liền cúi đầu, nhìn thịt viên Tứ Hỉ trong chén, vừa rồi Thẩm lão gia tử nhắc tới nàng, thật sự là một chút cũng cao hứng không nổi.

Không lý do gì có thể ngăn cản Thẩm lão gia tử muốn quay lại sa trường, Nghiêm thị ngượng ngùng ngồi xuống, trong lòng lại có vài phần không vui, ông cụ lớn tuổi vậy rồi mà còn muốn nắm mọi chuyện trong tay.

"Ta cũng chỉ thỉnh thoảng đến cửa hàng dạo chút thôi, mọi chuyện vẫn giao cho các ngươi làm." Thật lâu, Thẩm lão gia tử lại mở miệng nói, "Thế Cẩn, Thế Hiên các cháu cũng trưởng thành, đến lúc trầm ổn làm cha rồi." Ông hi vọng trước khi nhắm mắt còn có thể dạy bảo tằng tôn một hai năm, tình hình Thẩm gia hiện tại ông thấy không yên tâm.

Lời lão gia tử nói trắng ra chính là các ngươi chớ để ý cái khác, trước tiên sinh hài tử, hai phòng Thẩm gia đến hôm nay vẫn chỉ có một mình Thẩm Quả Bảo, chuyện khác tính sau.

...

Cơm nước xong trên đường trở về, cảm xúc Sở Diệc Dao vẫn lâng lâng, lão gia tử đang thúc giục bọn họ sinh con, nếu Thủy Nhược Thiên mang thai trước mọi chuyện sẽ hoàn hảo, nhưng nếu là nàng có trước, đối với lão gia tử coi trọng nàng càng không có ngày được yên.

Trở lại Thư Hương viện, Sở Diệc Dao rửa mặt xong ngồi xuống trước bàn trang điểm thoa cao dưỡng, quay lại nhìn Thẩm Thế Hiên đang dựa bên giường đọc sách, khẳng định nói, "Ta cảm thấy nhất định là tổ phụ cố ý." Cố ý khen nàng trước mặt nhiều người như vậy.

Thẩm Thế Hiên để sách xuống, "Dù là cố ý, nàng có thể làm gì được."

"Có phải lúc tổ phụ giao việc cho mọi người, đại bá cùng đại ca luôn phân nhiều, cha được phân ít không?" Cũng không thể nói Thẩm lão gia tử nhàn rỗi quá nên tìm việc làm, những lời hôm nay có ý muốn cân nhắc lại mọi chuyện.

"Đúng vậy, cha luôn như thế, cảm thấy Thẩm gia sau này sẽ giao lại cho đại bá cùng đại ca." Thẩm Thế Hiên đi tới kéo nàng đến bên giường, trên người nàng còn tản ra một mùi thơm dễ chịu, Thẩm Thế Hiên ôm eo nàng dựa trên giường giải thích, "Tổ phụ là con trai độc, nhưng khi xưa thái gia gia lại có nhiều huynh đệ, thái gia gia là con trai lớn, về sau cũng là thái gia gia thừa kế Thẩm gia, cho nên đến thời đại bá cùng cha, suy nghĩ đó của cha hình thành hết sức tự nhiên."

Sở Diệc Dao mím môi, không đồng ý, "Thái gia gia thừa kế Thẩm gia là bởi vì thái gia gia lợi hại, nhóm huynh đệ hoàn toàn không có ai sánh được, không giao cho Thái gia gia còn có thể giao cho ai, hiện giờ tổ phụ chậm chạp không ra quyết định, ta thấy nhất định là muốn thử chàng và đại ca."

Thẩm Thế Hiên cũng không phủ nhận gật đầu.

"Tổ phụ nói muốn xuất sơn là muốn cân nhắc giữa chàng và đại ca, nếu chàng không có hành động, chỉ sợ tổ phụ còn có thể nghĩ ra biện pháp khác." Sở Diệc Dao đặc biệt không thích loại cảm giác này, lão gia tử muốn buộc Thế Hiên phải trổ tài cùng đại ca phân tranh cao thấp, ai có bản lĩnh có thể làm cho Thẩm gia vươn cao, người đó liền thắng, bất kể là trưởng hay thứ.

"Vậy thì tranh." Thẩm Thế Hiên ở bên tai nàng nhẹ cắn một cái, thổi hơi nói, Sở Diệc Dao rùng mình hừ một tiếng, giãy giụa quay lại nhìn hắn, hồ nghi nói, "Chàng nói thật?"

Thẩm Thế Hiên bật cười, "Này còn có giả?"

Sở Diệc Dao lại hừ một tiếng, "Ta nào biết, ngày trước chàng đem những khế đất cửa hàng lén lút đặt mua đều giấu hết đi, ta nói a, cũng không nên để cho bọn họ đắc ý nhiều như vậy, bọn họ được nước lấn tới bao năm qua đều do cha mẹ nhường nhịn "chiều hư"!"

Thẩm Thế Hiên biết rõ vợ mình không phải người sẽ ép dạ cầu toàn, chỉ vì phối hợp với hắn phối hợp với nhị phòng này nàng mới như vậy, toại nguyện hôn nàng một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, "Hiện tại không giống nhau a, cái ngày tháng chỉ cần một người ăn no cả nhà không đói bụng đã qua, hiện tại ta phải tranh thủ kiếm thêm ít bạc, nếu không về sau làm sao nuôi nổi nàng và một đội quân!"

Sở Diệc Dao trừng mắt, dùng tay đẩy cái mặt đang tiến lại gần của hắn, trách mắng, "Thẩm Thế Hiên chàng không biết xấu hổ, cái gì mà một đội quân, chàng coi ta là heo chắc."

Thẩm Thế Hiên đâu chịu để nàng trốn thoát, càng sáp lại gần, cuối cùng vẫn là áp đảo nàng trên giường, vừa lòng thỏa mãn hôn một cái, vô sỉ đề nghị, "Cho nên chúng ta phải tranh thủ, sinh một đội quân mất khá nhiều thời gian đó."

Lời vừa dứt, mặt Thẩm Thế Hiên liền vo thành một nắm, thống khổ nhìn Sở Diệc Dao bị áp dưới thân, "Diệc Dao, nàng mau buông tay, đây là mưu sát chồng a."

Sở Diệc Dao vừa buông bàn tay đang nhéo bên hông hắn ra, đang muốn nói gì đó, hai tay rất nhanh liền bị Thẩm Thế Hiên tóm chặt lêи đỉиɦ đầu, Sở Diệc Dao xấu hổ, "Chàng mau thả ta ra."

Thẩm Thế Hiên càng không thả, một tay cầm chặt hai tay của nàng, tay kia suýt xoa ngang hông của mình vài cái, trừng phạt cắn môi nàng, Thẩm Thế Hiên mở hết xiêm y đơn giản của nàng ra, ngón tay hơi lạnh chậm rãi từ từ lướt đi trên da thịt nàng, nhìn mặt nàng đỏ ửng, cười xấu xa một tiếng, "Sắc trời không còn sớm, để ta hầu hạ nương tử nha."

Sở Diệc Dao cắn môi không để cho mình phát ra tiếng, hơn một tháng tới nay, Thẩm Thế Hiên rất hứng thú với việc đùa giỡn tìm kiếm điểm nhạy cảm của nàng, mỗi lần đều làm cho nàng không kềm chế được.

Rất nhanh tay Thẩm Thế Hiên rời xuống dưới, bàn tay trói buộc nàng hơi buông lỏng, Sở Diệc Dao dùng hết sức lực xoay người, đẩy Thẩm Thế Hiên té nhào trên chăn.

Thẩm Thế Hiên ngẩn ra, nhưng nhìn vạt áo Sở Diệc Dao mở rộng một màn xuân sắc, đáy mắt tề tựu thâm ý, Sở Diệc Dao ngồi trên người hắn cũng cảm nhận được phản ứng của hắn.

"Nương tử, nàng này là ý gì?" Thẩm Thế Hiên vô tội nhìn nàng, hai tay vươn tới muốn đặt bên ngang hông của nàng, Sở Diệc Dao trực tiếp đem tay của hắn gác ở trên đỉnh đầu, cầm một bên dây buộc màn trướng trói hai tay hắn lại.

Thẩm Thế Hiên sửng sốt không kịp phản ứng, Sở Diệc Dao đột nhiên cúi thấp người, áp vào người hắn, đỉnh tuyết nhũ đứng thẳng ma sát ngực hắn, khơi dậy một cảm giác khác lạ.

Sở Diệc Dao thu lại tia ngượng ngùng nơi đáy mắt, học theo hắn cố ý tại lỗ tai hắn thổi ra một hơi nhẹ nhàng nói, "Chàng đoán ta có ý gì."

Thẩm Thế Hiên liền bối rối, sau bối rối chính là mừng như điên, mấy trò hắn vừa dùng qua nàng đã bắt chước được, hôm nay nàng muốn trả lại toàn bộ cho mình sao, nghĩ tới đây, Thẩm Thế Hiên xấu hổ hưng phấn.

Sở Diệc Dao che giấu khẩn trương, xinh đẹp hừ một tiếng, tốc độ mè nheo trên người hắn chậm dần, thủ pháp lạnh nhạt làm cho Thẩm Thế Hiên tâm nhột không thôi, rất muốn thoát khỏi dây trói bắt lấy nàng, nhưng Sở Diệc Dao buộc khá chặt, hắn thế nhưng không có biện pháp vùng thoát.

Một hồi đi qua, Thẩm Thế Hiên từ mừng như điên đến sốt ruột, Sở Diệc Dao ngồi ở trên người hắn, cúi đầu nhìn lều nhỏ ngẩng cao dưới đũng quần hắn, đáy mắt thoáng hiện lên một tia giảo hoạt, mê man quay đầu lại nhìn Thẩm Thế Hiên, tiếp theo muốn làm cái gì, nàng không biết a.

Thẩm Thế Hiên hắn cảm thấy hắn sai rồi, sai lầm nhất chính là không nên đùa giỡn nàng quá trớn, vì vậy hắn cầu khẩn nhìn Sở Diệc Dao, "Diệc Dao, cầm nó."

Mặt Sở Diệc Dao nóng lên, duỗi tay ra, dưới con mắt vạn chúng mong đợi của Thẩm Thế Hiên, cầm lấy chăn mền bên cạnh, trùm chăn kín người, ừ, không còn sớm, ngủ thôi! ( ╹▽╹ )

Thẩm Thế Hiên kinh ngạc, nhanh chóng rướn người về phía đầu giường dùng miệng cắn mở nút thắt, thật vất vả thoát được liền trực tiếp ôm chầm Sở Diệc Dao từ phía sau áp nàng xuống dưới thân, vén chăn lên chui vào, để xem hắn thu thập nàng như thế nào...

...

Miệt mài quá độ hậu quả chính là ngày hôm sau không đứng dậy nổi, Sở Diệc Dao khó khăn đứng lên đi thỉnh an Quan thị, Quan thị nhìn mắt nàng một vòng, ân cần hỏi, "Đêm qua ngủ không ngon sao, trông con tinh thần uể oải vậy."

"Không biết ai nuôi mèo, đêm qua ở bên ngoài kêu loạn cả đêm." Sở Diệc Dao gấp rút tìm lý do, mèo kêu xuân, tối hôm qua chính là người nào đó kêu xuân.( ╹▽╹ )

Quan thị nở nụ cười, "Trong phủ ít người nuôi mèo, có lẽ là bên ngoài chạy vào, buổi tối nhắc nhở nha hoàn trực đêm chú ý nhiều một chút."

"Con ở trong phủ ngây ngốc lâu như vậy, khi còn ở Sở gia không phải con có tự mình mở cửa hàng, bây giờ những cửa hàng đó thế nào?" Quan thị có lòng muốn giữ nàng ở lại lâu một chút, nhắc đến những cửa hàng của Sở Diệc Dao, Sở Diệc Dao gật gật đầu, "Hiện tại đều giao cho người khác xử lý, con không cần thường xuyên đến giám sát."

"Cả ngày ở trong Thư Hương viện cũng rất chán phải không?" Sở Diệc Dao ngẩng đầu, nhìn đến Quan thị miệng cười nhìn nàng, có chút thẹn thùng, lắc đầu, "Không có đâu nương, rất tốt."

"Thẩm gia có đại bá mẫu của các con quản lý, không cần chúng ta hỗ trợ, Thư Hương viện cũng không có việc gì buồn chán cũng là lẽ thường, con đã có nhiều cửa hàng muốn để ý, có việc phải ra ngoài thì con cứ đi ra ngoài, chuyện làm ăn ta không hiểu cũng không thể ngăn cản con, chính con chú ý đúng mực là được rồi."

Sở Diệc Dao cảm thấy kỳ quái, Quan thị cầm ly trà lên uống một ngụm, khẽ than nhẹ, "Hôm qua tổ phụ các con nói như vậy, nhị phòng chúng ta chỉ sợ là khó mà thoát thân, tính tình ta và cha con trước giờ như thế, cũng không nghĩ muốn tranh cái gì nữa. Nương biết con là đứa bé ngoan, cuộc sống về sau, còn muốn con và Thế Hiên trải qua thật tốt."

Thẩm nhị phu nhân cho tới bây giờ đều chỉ nghĩ muốn dàn xếp ổn thỏa lại có thể nói ra những lời nói này, có thể thấy được lời lão gia tử nói hôm qua đã gây ảnh hưởng bao nhiêu đối với bọn họ.

Sở Diệc Dao kỳ thật có thể hiểu được cách làm của lão gia tử, hai bên đều là con trai của mình, hai bên đều là cháu trai mình, một phòng luôn an phận nhường nhịn, một phòng khác không có đối thủ cạnh tranh, dưới tình huống này hoặc là lười biếng không vươn lên, hoặc là trở nên bảo thủ tự kiêu cảm giác không ai cạnh tranh được với mình.

Tất cả đều không phải là điều Thẩm lão gia tử muốn thấy, ông muốn là muốn hai phòng phấn đấu làm cho Thẩm gia càng ngày càng phát triển. Cũng có thể giải thích là, ở trong lòng Thẩm lão gia tử hiện tại, Thẩm Thế Cẩn không còn là sự lựa chọn hoàn hảo duy nhất, cho dù lúc trước đã có ý chọn hắn làm người thừa kế, thì hôm nay cũng không đạt được kỳ vọng của Thẩm lão gia tử.

Nếu Thế Hiên quyết định tranh, một là trở thành đối thủ kích khích đại ca hắn, hoặc là thay thế vị trí hắn...

===============

Tác giả có lời muốn nói: Lão gia tử nói, mặc kệ mèo trắng hay mèo đen, có thể bắt chuột, đều là mèo tốt