Chương 54: Khăng Khăng

Tiếng ồn ào huyên náo dần dần tiến về phía trung đình. Các Mệnh phụ phu nhân đều nhận thức được chuyện gì đã xảy ra. Đặc biệt là Thái Lý Quận vương phi, người trước đó rất yêu thích Trữ Ngọc Linh, đang trò chuyện với vài vị phu nhân, trong tay còn ôm một con sơn miêu, liền nhận được tin Trữ Ngọc Linh đánh đích tôn của mình.

Bà ngay lập tức phẫn nộ, Thế tử luôn là đích tôn bà sủng ái nhất, dưỡng dục ngay dưới gối, ngay cả Lý quận vương cũng sẽ vị trừng phạt nếu dám đυ.ng vào hắn, chứ đừng nói đến một người xa lạ, vả lại còn là một nữ nhân không quen biết.

Bà hiểu rất rõ tôn tử của mình, cũng hiểu được chính mình đã quá nuông chiều hắn, khiến hắn trở nên hư đốn. Nghe đồn rằng Nhị tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân là nữ tử thông minh lanh lợi, bà rất vừa ý nàng, hy vọng rằng Trữ Ngọc Linh có thể thay đổi tính tình tôn tử, cũng giúp bà được an ủi phần nào, nhi tử cũng không nói bà chiều hư tôn tử mình.

Trữ Ngọc Linh xinh đẹp, lại xuất thân danh gia vọng tộc, thế nên ban đầu bà rất hài lòng với nàng. Nếu tôn tử cưới được Trữ Ngọc Linh, đó chính là chuyện tốt. Dẫu cho phủ Hộ quốc tướng quân cùng Nhã Quý phi ngầm đồng thuận để Trữ Ngọc Linh trở thành Chính phi của Tam Hoàng tử, bà vẫn muốn nàng. Dù sao, bà cũng là A Di của Hoàng đế, nếu bà mở lời muốn một tiểu thư trong phủ Hộ quốc tướng quân, Tam Hoàng tử bắt buộc phải buông bỏ nàng.

Chính vì thế, bà tặng vòng tay hồng ngọc cho Trữ Ngọc Linh là có ngụ ý riêng.

Bất quá Trữ Ngọc Linh lại không hiểu được, còn vui vẻ chấp nhận nó.

Thái phu nhân cùng Nhã Quý phi cũng nhận thức được ẩn ý bên trong, nhưng vì ngại thân phận Thái quận vương phi của bà nên đều không dám công khai phản đối, cuối cùng mọi chuyện đều thành công suôn sẻ. Hiện tại bà chỉ muốn tôn tử gặp mặt Trữ Ngọc Linh, dù sao hắn cũng là Thế tử gia cao quý, dung mạo anh tuấn, Trữ Ngọc Linh nhất định sẽ có thiện cảm với hắn, đến lúc đó bà chỉ cần nói vài câu, mọi chuyện đều được thành toàn.

Chính là người tính không bằng trời tính, chuyện không ngờ đến lại phát sinh. Bà hiện tại lửa giận bừng bừng, mọi chuyện mưu tính trước đó đều vứt ra sau đầu. Còn chưa bước qua cửa Trữ Ngọc Linh đã dám đánh tôn tử bà, nếu thực sự cưới nàng vào phủ, không phải chính là gà bay chó chạy sao. Trữ Ngọc Linh đích thực là nữ tử đanh đá hung ác, không đời nào bà lại để nữ nhân đanh đá như vậy bước vào vương phủ.

Thái Lý quận vương phi sắc mặt u ám ngồi lặng yên, chờ đợi Trữ Ngọc Linh giải thích sự tình này.

Trữ Tuyết Yến lặng lẽ bước về phía họ, hòa mình với đám đông.

"Tổ mẫu, tổ mẫu, tên…tên vô lại đó từ nơi nào xuất hiện, ăn nói hàm hồ. Tổ mẫu, người sai hạ nhân đánh chết hắn đi!" Trữ Ngọc Linh nức nở khóc lớn. Ở phủ Hộ quốc tướng quân nàng muốn gì được nấy, chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy, nàng hiện tại chỉ muốn xé xác tên Thế tử đó ra. Trữ Ngọc Linh nhào đến ôm lấy cánh tay của Thái phu nhân, khóc đến lê hoa đái vũ.

"Tôn nữ của ta, có chuyện gì vậy? Ngươi là tiểu thư khuê các, sao có thể hành xử như vậy?" Thái phu nhân sắc mặt tối sầm, ngượng nghịu né tránh vấn đề. Ngồi bên cạnh bà chính là tổ mẫu của ‘tên vô lại’ Trữ Ngọc Linh nói đến, biểu tình trên mặt đầy đáng sợ. Thái phu nhân khéo léo không trực tiếp đáp lời Trữ Ngọc Linh.

"Nhị tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?" Nhã Quý phi lên tiếng vấn hỏi, dù sao bà cũng là người chủ trì của Yến hội thưởng hoa. Là phi tần tước hiệu cao nhất, được Hoàng đế tin tưởng, trao quyền cho nàng ban hôn cho các cặp Thế tử, Hoàng tử, tiểu thư có tình ý với nhau.



Nguyên nhân duy nhất bà đồng ý để hoàng nhi của mình hứa hôn với Trữ Ngọc Linh chính là vì phủ Hộ quốc tướng quân sau lưng nàng ta. Thế nhưng hiện tại Trữ Ngọc Linh lại xuất hiện với bộ dạng nhếch nhác, tóc tai rối bời, lớp trang điểm trên mặt nàng đều bị nước mắt làm cho lấm lem, những vết màu đỏ đen xen kẽ nhau bao phủ đầy khuôn mặt. Còn đâu khí chất của một tiểu thư quyền quý, nàng hiện tại tương đồng với một nữ nhân điên rồ, xấu xí, người người ghê tởm.

Vừa nghe được câu hỏi của Nhã Quý phi, Trữ Ngọc Linh biểu tình trên mặt đầy đau buồn. Nàng gạt đi những vệt nước mắt còn lưu trên mặt, uất ức ca thán, “Quý phi nương nương, thỉnh ngài làm chủ lấy lại danh dự cho tiểu nữ, xin ngài ra lệnh cho hộ vệ, đánh chết tên vô lại hỗn xược này."

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Trữ Ngọc Linh không kịp phản ứng, đến khi nàng bị tát, liền mặt đầy nước mắt chạy về chỗ Thái phu nhân mà không quan tâm Thế tử Lý Quận vương là nhân vật nào. Hiện tại nàng chỉ muốn hắn phải trả giá cho những gì hắn đã làm. Thực tế, giữa bàn dân thiên hạ bị một nam nhân tát vào mặt cùng xuất hiện ở đây trong bộ dạng nhếch nhác như vậy, cũng phần nào huỷ hoại thanh danh của nàng.

Lăng phu nhân đã từng nhiều lần nhắc nhở nàng, thanh danh của nữ tử rất quan trọng. Rốt cuộc, giữa đám đông vây quanh, trong cơn phẫn nộ, nàng lại hùng hổ, không do dự muốn lấy mạng một nam nhân.

"Hừ!" Một tiếng cười lạnh truyền đến.

"Theo như những gì nhị tiểu thư nói, tôn tử của ta cần phải dùng mạng của hắn để trả giá cho danh tiếng thừa thãi này của ngươi, phải không?" Thanh âm lạnh lẽo phát ra từ phía bên cạnh Trữ Ngọc Linh, chứa đầy lửa giận không thể kìm chế. Thái quận vương phi thực sự khí nộ công tâm, không ngờ Trữ Ngọc Linh không chỉ thấp kém ti tiện, mà còn xấu xa độc ác. Nàng là người khởi xướng tất cả mọi chuyện, chủ động dẫn dụ tôn tử bà, giờ lại chối bay chối biến. Làm sao Thái quận vương phi có thể chịu đựng được chuyện này?

Bởi vì khóc quá lâu nên Trữ Ngọc Linh cảm thấy có chút choáng vàng, ngu muội. Thấy có người chất vấn lại, nàng liền đáp trả mà không nhận thức người nói có thân phận gì, "Hắn là tên háo sắc đê tiện, thậm chí dám quấy rối ta. Hắn đương nhiên cần dùng mạng chính mình để đổi lại. Tổ mẫu, Nhã Quý phi, hai người làm chủ cho tiểu nữ, gϊếŧ chết hắn đi!"

"Tiện nhân! Ngươi nói cái gì? Ta quấy rối ngươi? Nhìn lại chính mình đi, ta cần làm điều đó sao? Chính ngươi sai sử nha hoàn mời ta đến chỗ ngươi, lúc ta đến nơi lại giả vờ thanh cao thuần khiết, như thể ta mới chính là người tự nguyện chạy đến chỗ ngươi vậy." Thế tử Lý quận vương vừa đến trung đình, nghe được những lời Trữ Ngọc Linh nói liền mắng chửi nàng gay gắt.

Hắn ghét cay ghét đắng Trữ Ngọc Linh, nàng ta nháo sự tình lớn đến mức này. Nhưng thực sự có một nha hoàn đến chỗ hắn nói rằng Trữ Ngọc Linh đang đợi còn mời hắn đến gặp mặt nàng, về điểm này hắn nhận thức rất rõ. Nhìn tới Nhã Quý phi đang an toạ ở trên cùng cái nháy mắt của Thái quận vương phi, muốn đổ tất cả mọi lỗi lầm lên người Trữ Ngọc Linh.

"Nói bậy! Tên hỗn đản ngươi! Ta không có. Ta chưa bao giờ cho người mời ngươi đến, ta thậm chí còn không biết ngươi là ai." Trữ Ngọc Linh khóc lóc hét ầm lên. Nếu không có hai bà tử ngăn cản, nàng đã nhào tới đá thẳng vào mông hắn, biểu cảm như hoá điên cùng hành động điên rồ của nàng khiến đám người xung quanh đều nhìn nàng với ánh mắt khinh miệt.

Nữ tử này sao có thể là Nhị tiểu thư hảo thanh danh của phủ Hộ quốc tướng quân? Nàng hoàn toàn là nữ nhân đanh đá điên cuồng.

Tam thái tử cũng vừa mới đến trung đình, đứng bên cạnh mẫu phi hắn, sắc mặt tối sầm lại.



Nhã Quý phi cau mày, không biết nên xử trí thế nào, nhưng dù sao nữ tử như Trữ Ngọc Linh không thể thành thân với hoàng nhi bà, cũng không thể trở thành hoàng hậu tương lai.

"Nha đầu, đừng vội, từ từ nói. Trước mặt ngươi chính là Thế tử Lý quận vương. Tổ mẫu hắn hôm qua đã ban tặng cho ngươi đôi vòng hồng ngọc. Sự tình bất bình hôm nay làm ngươi quên rồi sao?" Thái phu nhân nắm lấy tay Trữ Ngọc Linh, an ủi nàng. Mặc dù bà rất phẫn nộ với hành động của Trữ Ngọc Linh, nhưng vẫn cố kìm nén cơ mặt của mình, cố giữ nét bình thản trên khuôn mặt.

Bà ngầm ra hiệu cho nàng nam nhân trước mặt không phải tên vô lại nào mà chính là Thế tử Lý Quận vương, đặc biệt còn có Nhã Quý phi cùng Thái Lý quận vương phi hiện diện ở đây, Trữ Ngọc Linh không được làm họ phật lòng.

"Thái phu nhân, giáo dưỡng phủ Hộ quốc tướng quân thực sự rất tốt. Tôn nữ ngươi khi nói luôn dùng những ngôn từ như vô lại, đê tiện, hỗn đản, thực làm chúng ta mở rộng tầm mắt. Thật may chúng ta đều biết nàng là Nhị tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân, nếu không, lại tưởng là nữ tử ô danh nào đó."

Nghe Trữ Ngọc Linh gọi tôn tử mình là tên háo sắc đê tiện, tên hỗn đản, Thái Quận vương phi không kìm được lên tiếng châm chọc đáp trả. Bà không còn hứng thú liên hôn với phủ Hộ quốc tướng quân nên cũng không cần phải lịch sự, nhã nhặn, liền cay nghiệt phản kích.

Câu nói vừa dứt, Trữ Ngọc Linh liền sửng sốt ngẩng đầu. Nàng hiện tại mới nhận thức được người ngồi bên cạnh tổ mẫu nàng chính là Thái Lý quận vương phi, người từng rất yêu thích nàng. Bà ấy vừa nói gì? Vừa rồi mới mắng nàng sao?

Thái phu nhân bị lời nói của Thái quận vương phi làm cho tức nghẹn, gần như muốn ngất lịm. Nếu thanh danh của Trữ Ngọc Linh bị Thế tử Lý quận vương vấy bẩn, sau này còn ai dám lấy tôn nữ thuần khiết này chứ.

"Thế tử, ngài nói Nhị tiểu thư sai người cho mời ngài đến chỗ nàng, nhưng đến ngài là ai nàng còn không biết, làm sao có thể cho người mời ngài qua đó? Thỉnh ngài giúp lão nhân tỏ rõ sự tình, Thế tử điện hạ." Thái phu nhân phẫn nộ chất vấn, dùng gậy chống đập thật mạnh xuống mặt đất. Đây không phải là lúc khoan nhượng, bà nắm bắt lấy trọng điểm, nhìn chằm chằm Thế tử Lý quận vương, lên tiếng hỏi.

"Nàng ta đã phân phó nha hoàn truyền lời với ta rằng nàng đang đợi ta ở đó. Nha hoàn còn đặc biệt nhấn mạnh chính là Nhị tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân đang đợi." Thế tử Lý quận vương vừa ngẩng cao đầu vừa cười lạnh nói.

"Nha hoàn? Nha hoàn nào? Đi theo bên người Ngọc Linh chỉ có một vài nha hoàn, tất cả bọn họ đều có mặt ở đây. Không biết Thế tử có thể chỉ ra nha hoàn đó?" Thái phu nhân trên mặt biểu tình kinh ngạc.

"Tất cả bọn họ đều trông giống nhau, ta làm sao có thể nhận ra được nha hoàn đó là ai? Chỉ việc hỏi bọn họ ai là người đi truyền lời mời ta trước đó, không phải là xong sao. Dẫu sao, cũng chính Trữ Ngọc Linh đã cho mời ta, không ngờ hiện tại trước mặt nhiều người lại không dám thừa nhận." Thế tử vẫn khăng khăng rằng Trữ Ngọc Linh chính là người dẫn dụ hắn đến.

Thế tử Lý quận vương đôi mắt khẽ chớp, nhìn thấy tin huống đã bày ra trước mắt, nhận thức được hắn hiện tại không thể gánh lỗi lầm này, phải đổ hết lên đầu Trữ Ngọc Linh. Hắn là Thế tử gia, nếu bị phát hiện gạ gẫm nữ nhi phủ Hộ quốc tướng quân, Lý quận vương gia, phụ thân hắn nhất định sẽ đánh gãy chân hắn.

Trữ Tuyết Yến đứng một bên xem kịch hay, trên mặt hiện lên một tia cười lạnh, nàng biết Thế tử Lý quận vương nhất định sẽ cắn ngược lại Trữ Ngọc Linh.