Chương 50: Náo Loạn Phủ Hộ Quốc Tướng Quân, Lăng Phu Nhân Âm Mưu Hãm Hại Trữ Tuyết Yến

Trữ Tuyết Yến hiện tại trợ thủ ít đến đáng thương nên một người phải ôm rất nhiều việc, Lan Trữ là người hiểu rõ tình huống hiện tại nhất, dù có thế nào nàng vẫn chỉ có thể nói ổn.

"Ngươi cùng Thanh Ngư chiều nay đi dạo quanh trong tự miếu, chỉ cần thấy nha hoàn trong viện khác liền bắt chuyện với họ. Trong lúc trò chuyện, nhớ tán thưởng Trữ Ngọc Linh tuyệt sắc hiền đức.” Trữ Tuyết Yến nhàn nhạt cười.

"Sự tình hôm qua các thiếu gia tiểu thư đều chứng kiến, sẽ không ai lại tin chúng nô tì!" Thanh Ngư khẽ chớp mắt, không rõ ẩn ý của Trữ Tuyết Yến, mơ hồ hỏi. Thời điểm đó, vương tôn quý tộc đều có mặt, những gì Trữ Ngọc Linh làm họ đều thu hết vào trong mắt. Ai sẽ tin Trữ Ngọc Linh hiền đức chứ?

"Những công tử quý tộc hiện diện ngày hôm qua đều biết Trữ Ngọc Linh không hiền đức. Nhưng không phải tất cả công tử quý tộc đều có mặt, họ sẽ tin tưởng những gì chúng ta nói thôi." Trữ Tuyết Yến mỉm cười, đôi mắt to tròn tựa như hoàn ngọc bích loé lên tia nhạo báng.

Nàng không biết có ai đã chứng kiến chuyện ngày hôm qua, nhưng nàng biết rõ Thế tử Lý Quận vương không có mặt ở đó!

Thiên hạ đồn rằng Thế tử Lý Quận vương không có nữ nhân không vui, làm sao hắn có thể an phận ở lại nơi thanh bình như Hàn San Tự! Tuy rằng Thái Lý Quận vương phi hiện đang ở đây, nhưng chỉ đến gần cuối Thế tử Lý Quận vương mới xuất hiện. Ngày mai, ngay khi có thể hắn liền rời đi.

Ngoài mặt Tam hoàng tử là bằng hữu với Thế tử Lý Quận vương, nhưng lại không quá thân quen với hắn ta, thế cho nên Tam hoàng tử sẽ không nhắc đến chuyện của Trữ Ngọc Linh với tên ăn chơi đó. Cứ như vậy, chuyện Trữ Ngọc Linh đích thực là nữ nhân chanh chua đanh đá sẽ không truyền đến tai của Thế tử Lý Quận vương.

"Ân, một lát nữa nô tỳ sẽ cùng Thanh Ngư ra ngoài đi dạo." Lan Trữ nhạy bén hiểu được ẩn ý của Trữ Tuyết Yến liền lập tức tuân lệnh. Nàng sùng bái nhìn Trữ Tuyết Yến, gật đầu một cái thật mạnh.

Tuy rằng Thanh Ngư vẫn mờ mịt khó hiểu, nhưng nàng biết Trữ Tuyết Yến có chủ ý của chính mình, nên không thắc mắc thêm nữa. Nàng hiện tại càng ngày càng tin tưởng vào Trữ Tuyết Yến, tiểu thư nhà nàng luôn đúng.

Sau bữa trưa, Trữ Tuyết Yến lên giường ngủ một giấc. Lan Trữ cùng Thanh Ngư khoá chặt cổng viện, đi loanh quanh trong Hàn San Tự, ‘thỉnh thoảng tình cờ’ trò chuyện với hạ nhân viện khác. Để bắt gặp nhiều người hơn, họ cố tình tách ra, đi theo nhiều hướng khác nhau. Ban đầu, một người ở lại hầu hạ Trữ Tuyết Yến một người đi ra ngoài, nhưng bị Trữ Tuyết Yến từ chối. Hiện tại nàng thực sự rất ít trợ thủ, mặc dù cả Lan Trữ cùng Thanh Ngư đều đi ra ngoài lan truyền tin, chính là nàng vẫn sợ không thể truyền đến tai của Thế tử Lý Quận vương.

Điểm trọng yếu nhất trong nhiệm vụ lần này của Lan Trữ cùng Thanh Ngư là gặp được hạ nhân của Lý Quận vương phủ. Đám hạ nhân hôm nay đều được chứng kiến Thái Quận Vương phi đối với Trữ Ngọc Linh hài lòng như thế nào. Thế cho nên, họ cũng muốn biết chút tin tốt về Trữ Ngọc Linh, sau đó thông tri lại cho Thế tử. Lúc đó, Thái Quận Vương phi sẽ trọng thưởng cho họ.

Cùng khoảng thời gian, lúc này phủ Hộ quốc tướng quân lại diễn ra một trận đại náo loạn.

Nhìn bà tử đang quỳ trước mặt, Lăng phu nhân phẫn nộ đến mức chiếc khăn tay gần như bị xé rách. Khoảng thời gian gần đây, bà rất khó chịu, thuộc hạ của bà từng người một đều bị trừ khử, bây giờ đến cả người bà đưa đến chỗ Trữ Ngọc Linh cũng bị buộc tội hạ độc, sát hại Thái phu nhân. Những chuyện như vậy làm sao bà dám làm chứ? Tuy rằng bà rất muốn Thái phu nhân chết sớm, nhưng bà cũng biết chuyện đó chính mình không thể làm.

Trữ Hiên nổi danh là hiếu tử, nhìn sắc mặt xanh tím của hắn ở bên cạnh, cũng biết hắn tức giận đến mức nào.

"Hầu gia, thϊếp nên làm gì?" Lăng phu nhân dè dặt hỏi, trên mặt cố ép ra nụ cười gượng gạo.

"Làm những gì mẫu thân căn dặn! Ngươi là Cáo mệnh phu nhân, nhưng lại quản sự không tốt. Chuyện sát hại chủ tử này hết lần này đến lần khác phát sinh! Trước đây không ai dạy dỗ ngươi sao? Chuyện như này xảy ra, chỉ cần lôi ra đánh chết là được, đừng có suốt ngày đi hỏi ta." Trữ Hiên bừng bừng lửa giận, hiếm khi thấy hắn ra lệnh trừng phạt hạ nhân khắc nghiệt như vậy, đủ biết nộ khí lớn đến mức nào.



Tên điêu nô này dám đầu độc mẫu thân hắn khiến Trữ Hiên phi thường tức giận, thậm chí mắng cả Lăng phu nhân!

Trước đây không ai dạy dỗ bà sao? Ý nói bà xuất thân thấp hèn sao? Lăng phu nhân trong lòng tức điên, nghiến răng nghiến lợi, cầm khăn tay chấm nước mắt, ấm ức khóc lóc, "Hầu gia, chàng hiện tại chán ghét thϊếp rồi phải không? Từ lúc thành thân đến nay, thϊếp luôn đặt chàng lên đầu, chăm sóc mẫu thân. Mẫu thân là Phật tử, thϊếp nghĩ chúng ta không nên đánh chết bà ta..."

Bà tử này là người của bà, mặc dù không dám công khai xin tha mạng nhưng bà vẫn muốn cứu mạng bà ta. Bây giờ người trợ giúp cho Lăng phu nhân càng ngày càng ít, không thể để mất thêm nữa.

"Ngươi là Phật tử, nên người khác có thể thoải mái hạ độc ngươi sao? Mẫu thân sai ngươi hành hình bà ta như một lời răn đe đến đám hạ nhân trong phủ. Ngươi không hiểu sao?" Trữ Hiên đập mạnh một cái lên trác tử, lạnh lùng liếc nhìn Lăng phu nhân. Lúc này hắn đang hoài nghi Lăng phu nhân không hiếu thuận với mẫu thân, chỉ cần nghĩ đến mẫu thân hắn bị ả điêu nô đó đầu độc, hắn liền điên máu.

Hắn xuất thân quan võ, nên tính khí bốc đồng nóng nảy. Ánh mắt đầy nộ khí nhìn chằm chằm vào bà tử, lúc này bà ta đã ngã gục trên mặt đất, run rẩy sợ hãi một lúc lâu.

"Người đến, lôi bà ta ra ngoài, đánh chết!" Lăng phu nhân không còn cách nào khác đành ra lệnh, Trữ Hiên đã quyết tâm hành hình bà ta, bà cũng không dám cãi lại.

Hai hạ nhân tiến lên, nhét vải vào miệng bà tử, kéo ra ngoài. Nhận thức được Lăng phu nhân đã bỏ rơi chính mình, bà tử trong mắt đầy cầu khẩn, miệng không ngừng phát ra tiếng ư ư. Nhưng hiện tại Lăng phu nhân cũng muốn trừ khử bà ta, nếu Lăng phu nhân không hành hình bà tử này, Thái phu nhân sẽ nghi ngờ, bà sẽ mất nhiều hơn được.

Thấy Lăng phu nhân ra lệnh trừng phạt, Trữ Hiên hài lòng đứng dậy, tuỳ tiện nói, "Vài ngày nữa Hoài Nguyên sẽ hồi phủ, phân phó hạ nhân quét tước lại phòng ốc của hắn. Đám điêu nô cũng loại bỏ hết đi, ta không muốn những chuyện như thế này lặp lại lần nào nữa."

"Nguyên Nhi hồi phủ?" Nhắc đến đích tử của chính mình trở lại, Lăng phu nhân liền cao hứng. Bà thậm chí không để tâm đến chuyện Trữ Hiên nhắc nhở. Đã nửa năm Lăng phu nhân không được gặp hài tử của mình, bà thực sự rất nhớ hắn.

“Nửa tháng nữa hắn sẽ hồi phủ! Ngươi chuẩn bị mà chào đón hắn." Trữ Hiên phất tay, sải bước đi ra ngoài.

"Ân, thϊếp sẽ lập tức an bài." Lăng phu nhân vui vẻ đáp lời. Ngay khi Trữ Hiên vừa rời đi, sắc mặt bà liền nhanh chóng u ám, khuôn mặt xinh đẹp tức giận vặn vẹo.

Trần ma ma hiểu rõ tính khí cùng tâm tư của chủ tử mình, bà vẫy tay cho tất cả hạ nhân trong phòng lui ra ngoài. Sau đó liền nói, "Phu nhân, thuốc của Thái phu nhân có vấn đề gì chứ? Nô tì nhớ người không đυ.ng vào thuốc của Thái phu nhân."

Làm sao trong thuốc của Thái phu nhân lại có loại độc dược đó? Độc dược này trước đây chỉ được thêm vào thuốc của Ngũ tiểu thư.

"Trước đây đúng là ta đã bị qua mặt, tiểu tiện nhân đó không phải loại nữ tử ngoan hiền gì." Lăng phu nhân âm ngoan nói. Lăng phu nhân luôn là người tính kế người khác, nhưng lần này bà lại bị người khác tính kế. Lăng phu nhân không ngờ Trữ Tuyết Yến dám phản kháng lại, lúc này bà mới nhận thức được chính mình đã bị Trữ Tuyết Yến tính kế.

"Phu nhân, có khi nào hạ nhân đưa dược liệu cho Ngũ tiểu thư lại đưa nhầm cho Thái phu nhân không?" Trần ma ma do dự hỏi, bà vẫn không tin Trữ Tuyết Yến lại tạo phản, Ngũ tiểu thư không có gan cũng không có bản lĩnh để làm chuyện đó.

"Ta không quan tâm có đưa nhầm hay không, nhưng chuyện này do ả ta mà ra. Ta nghe bảo rằng Thế tử Lý Quận vương cũng đến Hàn San Tự chọn thế tử phi. Ngươi đã tìm được người ta muốn chưa?" Lăng phu nhân khẽ nheo mắt, oán hận nói. ‘Làm sao có thể trùng hợp đến như vậy? Kể từ khi Trữ Tuyết Yến bước ra khỏi Minh Sương Viên, hết chuyện này đến chuyện khác xảy đến, trong phủ liền đến một ngày cũng không yên bình.’



"Ân, nô tỳ đã an bài tốt. Hắn là chuyên gia hội hoạ, đặc biệt là phác hoạ chân dung của thiếu nữ. Một lát nữa, nô tì sẽ dẫn hắn đến Hàn San Tự. Chỉ cần gặp mặt một lần, hắn đã có thể vẽ lại hoàn hảo, thậm chí còn mỹ lệ hơn gấp mấy lần. Các Hoàng tử Thế tử chỉ cần nhìn thấy tranh vẽ của hắn liền lập tức say mê nữ tử trong tranh. Trước đây người cũng từng nhìn thấy một lần."

Trần ma ma cười nói, hắn chính là cháu trai của bà, vô công rỗi nghề, suốt ngày chỉ biết vui vẻ trong mấy khu hồng đăng, ăn chơi đến táng gia bại sản.

May mắn, lúc nhỏ hắn có đọc qua chút sách vở, kỹ thuật vẽ cũng rất tốt. Hiện tại hắn đang vẽ chân dung cho kỹ nữ trong kỹ viện, thời gian càng trôi qua, kỹ thuật vẽ của hắn càng tăng tiến.

"Rất tốt, lập tức đi làm, bảo hắn vẽ cho tốt vào. Ta không muốn nhìn thấy một nữ tử gầy yếu trong tranh." Lăng phu nhân lạnh lùng nói. Thế tử Lý Quận vương hiện đang có rất nhiều nữ nhân mưu mô trong hậu viện. Một khi Trữ Tuyết Yến gả cho hắn, nàng chắc chắn sẽ bị hành hạ đến chết, thậm chí nếu vẫn có thể sống sót, với một kẻ ăn chơi trác táng như Thế tử Lý Quận vương, cuộc sống của nàng cũng sẽ như địa ngục trần gian.

Đối với nữ tử không được sủng ái, chết còn tốt hơn sống!

"Phu nhân, người không cần lo, hắn đã từng làm việc cho người trước đây, người có thể yên tâm." Trân ma ma nhận lệnh gật đầu.

"Lần trước việc giao cho hắn, hắn làm rất tốt. Cái này thưởng cho hắn!" Lăng phu nhân lấy ra một trâm cài không quá nổi bật, ném cho Trần ma ma. Đối với Lăng phu nhân, trâm cài này quá tầm thường, nhưng đối với dân thường nó lại là hàng thượng phẩm. Trần ma ma vui mừng quỳ xuống, nhiệt tình đa tạ Lăng phu nhân.

Lúc Trữ Tuyết Yến tỉnh dậy đã là buổi chiều, trời nhiều mây, dường như sắp mưa. Lan Trữ cùng Thanh Ngư đã quay trở lại, vừa nghe thấy tiếng Trữ Tuyết Yến thức dậy, Thanh Ngư lập tức đến bên giường, đỡ nàng ngồi dậy, Lan Trữ cũng rót một tách nước ấm đưa cho nàng. Sau khi ngủ trưa một giấc, Trữ Tuyết Yến liền rất có tinh thần.

Đỡ Trữ Tuyết Yến đến bên bàn trang điểm, Thanh Ngư nói, "Tiểu thư, bà tử trong viện Thái phu nhân có đến đây, bảo rằng Thái phu nhân cho mời người đến Hương Các Đình ở phía sau núi."

"Thái phu nhân mời ta đến Hương Các Đình vào lúc này?" Trữ Tuyết Yến cau mày suy tư. Một lúc sau, nàng nhìn Thanh Ngư hỏi, "Bà ta thực sự là hạ nhân trong viện Thái phu nhân?"

"Ân, bà ta phụ trách gác cổng trong viện Thái phu nhân. Trước đây nô tì từng nhìn thấy bà ấy trong Cát Tường Phúc Điện. Lần này đến Hàn San Tự, bà ấy cũng nằm trong đoàn tuỳ tùng của Thái phu nhân." Thanh Ngư ngây thơ đáp lời.

"Vào lúc trời mưa như thế này... lại chỉ là một hạ nhân gác cổng ... Hương Các Đình..." Trữ Tuyết Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra nụ cười âm lãnh.

Thanh Ngư không hiểu Trữ Tuyết Yến đang lẩm bẩm cái gì, mơ hồ hỏi, "Tiểu thư, người nói gì thế?"

"Tiểu thư, người tốt hơn không nên đi, nô tỳ đi thay người!" Lan Trữ nhạy bén phát hiện điểm kỳ lạ, đặt chiếc lược đang cầm trong tay xuống, vội vàng nói.

"Ân, ta cần ngươi đi đến một nơi. Thanh Ngư, chuẩn bị giấy bút." Trữ Tuyết Yến đứng dậy, mái tóc xoã dài như thác nước ở phía sau, tuy rằng sắc mặt nàng nhợt nhạt, nhưng mái tóc lại rất mềm mịn đen huyền. Lúc không búi tóc, khuôn mặt của nàng trông càng nhỏ, trắng bệt hơn. Trữ Tuyết Yến thần sắc điềm tĩnh, bước đến tủ sách trước cửa sổ.

Thanh Ngư đã an bài xong giấy bút. Trữ Tuyết Yến ngẫm nghĩ một lúc, tay trái cầm cọ, viết vài chữ lên giấy. Viết xong, nàng nhìn qua một chút rồi gấp nó lại, đưa nó cho Lan Trữ. Vừa nhìn thấy chữ viết trên giấy, Lan Trữ sắc mặt liền biến đổi...