Chương 36: Trữ Ngọc Linh Sắp Đến

Mọi thứ trong phòng chìm trong tĩnh lặng. Trữ Tuyết Yến khẽ rũ mắt xuống, nàng khẳng định người đứng ở cuối tiểu lộ đích thị là Tam hoàng tử. Trữ Ngọc Linh đã tự xem mình là phi tử của Tam hoàng tử. Trữ Tử Nghiên đã từng nhiều lần nói với Trữ Tuyết Yến rằng Trữ Ngọc Linh là nữ tử mà Nhã Quý phi yêu thích nhất, đã được nhận định trở thành phi tử của Tam hoàng tử trong tương lai. Chẳng những bản thân nàng ta có ý nghĩ đó mà cả lão Thái phu nhân lẫn Lăng phu nhân cũng đều có.

Trữ Tuyết Yến tự hỏi liệu Trữ Ngọc Linh có phát điên lên nếu nhận thức được rằng những gì họ nhận định sẽ đổ vỡ.

Trữ Tuyết Yến nhận thức được rằng lão Thái phu nhân cùng Lăng phu nhân vẫn đang tính kế để chuộc lợi từ hôn nhân của nàng. Nàng sẽ làm họ bẽ mặt nếu dám quá phận. Đôi mắt khép hờ của nàng ánh lên tia lạnh lẽo. Ai có thể ngờ được một nữ tử ốm yếu lại có một đôi mắt sắc lạnh như vậy.

Hơn một thập kỷ, Trữ Tuyết Yến bị hạn chế trong sân viện. Lão Thái phu nhân như thế nào có thể nói rằng bà luôn quan tâm đến đứa tôn nữ bị hạn chế này của mình, bà còn chưa bao giờ gặp nàng lấy một lần trong suốt hơn mười năm qua? Trữ Tuyết Yến chưa bao giờ cảm nhận được liên hệ huyết thống nào với họ, nếu không, cuộc sống của nàng trong Minh Sương Viên cũng sẽ không tồi tệ như bây giờ.

Trữ Ngọc Linh đang thu xếp đồ đạc trong phủ Hộ quốc tướng quân. Nàng sẽ đi đến Hàn San Tự vào sáng mai. Nghĩ đến việc nàng sẽ gặp được Tam hoàng tử tao nhã anh tuấn, không kìm được hồi hộp trong người. Nàng cố ý thu xếp tất cả những bộ váy đẹp nhất và trang sức lộng lẫy nhất của mình. Nương nàng đã trao đổi với Nhã Quý phi, đảm bảo rằng nàng sẽ là ứng cử viên hoàn hảo nhất cho vị trí Tam Hoàng tử phi.

Trữ Ngọc Linh rất thoả mãn với mọi thứ vào lúc này, ngoại trừ một điều - nghĩ đến ả tiểu tiện nhân đó cũng sẽ là một ứng cử viên, nàng không thể kìm nén được lửa giận.

Lăng phu nhân đỡ lấy tay của bà tử, bước vào sân viện. Bà đã hồi phục sau ngần ấy ngày và gần như bình phục hoàn toàn sau chấn thương. Miễn là bà đi chậm, tránh động vào vết thương sẽ không dễ phát hiện ra bà đã bị đánh trọng thương trước đó.

"Nương, tại sao tiểu tiện nhân đó dám cùng tranh với con?" Khi thấy Lăng phu nhân đi về phía mình, Trữ Ngọc Linh căm tức nói. Nàng sinh ra đã là một mỹ nhân, luôn được lão Thái phu nhân sủng ái. Không ai dám chọc tức nàng trong phủ. Nhưng khi nghĩ đến Trữ Tuyết Yến, nàng lại cảm thấy khó chịu. Làm sao nàng có thể chịu nhục như vậy? Nếu Trữ Tuyết Yến hiện đang ở trong Minh Sương Viên, nàng sẽ đến đó chà đạp nàng ta.

"Không sao. Nàng ta chỉ là một nữ tử ốm yếu, sẽ không có ai yêu thích nàng." Lăng phu nhân cố gắng an ủi nữ nhi mình, từ ái vuốt ve đầu Trữ Ngọc Linh.

"Không, nương à. Nàng ta là một nha đầu hèn mọn. Như thế nào lại có thể tham gia Yến hội Hoa Cúc để cạnh tranh với con? Con không thể nhịn được. Nương, chúng ta nên tống cổ nàng ta ra ngay từ đầu. Con nghe tổ mẫu nói rằng nàng cũng là một mỹ nhân. Lỡ như có thế tử hay hoàng tử nào thích nàng thì sao."

Trên mặt đầy vẻ ghen ghét, Trữ Ngọc Linh căm hận cắn khăn tay nói. Sau ngần ấy năm, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng tiểu tiện nhân đó lớn lên lại xinh đẹp khiến tỏ mẫu chú ý. Làm sao Trữ Ngọc Linh có thể không ghét cay ghét đắng nàng chứ?

Trữ Tuyết Yến nghĩ nàng ta là ai? Dám tranh giành với nàng!

"Đừng lo lắng, không ai thích một nữ tử nhu nhược đâu. Chẳng bao lâu nữa, nàng ta sẽ tiếp bước nương mình thôi." Lăng phu nhân âm hiểm nói. Bà không thể ngừng căm ghét khi gợi lại nỗi đau bị đánh mà không rõ nguyên do.

Nếu ngày hôm đó Trữ Tuyết Yến không ra khỏi Minh Sương Viên thì sẽ không có chuyện gì xảy ra sau đó. Nàng thậm chí cũng sẽ không thể tham gia Yến hội Hoa Cúc. Mặc dù hiện tại Lăng phu nhân vẫn còn là Hầu tước phu nhân, nhưng nếu không có thánh ý của hoàng tộc, bà sẽ không thể đến yến tiệc.

Nghĩ đến điều này, Lăng phu nhân càng hung ác hơn. Mặc dù không có bằng chứng để đổ lỗi cho Trữ Tuyết Yến, nhưng bà vẫn muốn trút giận lên đầu nàng. Bà lão đó muốn để tiểu tiện nhân đó xuất hiện tại Yến hội Hoa Cúc cùng nữ nhi bà để thu hút chú ý của các hoàng thân quốc thích. Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Nữ nhi của ả tiện nhân hèn nhát đó cũng phải hèn nhát. Trữ Tuyết Yến xứng đáng với điều đó!



"Nương, người đã tìm ra cách, đúng không?" Trữ Ngọc Linh vừa hỏi vừa kéo tay áo Lăng phu nhân. Nàng mỉm cười vui vẻ khi thấy sắc mặt của bà thay đổi.

"Cứ từ từ, ta sẽ giúp con trừ khử ả tiểu tiện nhân đó!" Thần sắc của Lăng phu nhân còn lạnh lẽo hơn cả ác quỷ. Nương của Trữ Tuyết Yến đã phải từ bỏ vị trí chính thê sau khi bị Lăng phu nhân đánh bại, dẫn đến cái chết. Ả tiểu tiện nhân đó sẽ không cứng hơn nương mình.

"Nương, ngày mai con sẽ huỷ dung mạo ả ta ngay khi đến đó. Nương có thể bán ả vào kỷ viện để ả phải phục vụ nam nhân mỗi ngày. Đó không phải là một chủ ý hoàn hảo sao?" Trữ Ngọc Linh độc địa nói. Khi nghĩ đến dung mạo của Trữ Tuyết Yến, nàng ước gì mình có thể xé rách nó.

"Đó không phải là một ý kiến hay. Con muốn chọc giận tổ mẫu sao? Nhìn nương, với thân phận là Nhị tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân, sao con có thể nói ra những lời như vậy?" Lăng phu nhân quở trách Trữ Ngọc Linh sau khi nghe những lời bẩn thỉu thốt ra từ miệng nàng.

"Người sợ gì chứ, Mẫu thân? Con tương lai sẽ là Tam Hoàng tử phi, sau này còn có thể cao hơn. Tổ mẫu sẽ phải nịnh hót thay vì tức giận với chúng ta." Trữ Ngọc Linh tự hào nói. Lăng phu nhân đã bí mật nói với nàng rằng một số Thượng thư đã âm thầm ủng hộ Tam hoàng tử lên làm Thái tử gia.

Hoàng đệ sẽ kế thừa ngai vàng của hoàng huynh mình, đó chỉ là ý nghĩ của tiên hoàng, không phải của đương kim hoàng thượng. Ai lại không muốn trao lại vương vị cho hoàng nhi mình.

Nếu Tam hoàng tử trở thành Thái tử gia, hắn sẽ là hoàng đế trong tương lai, Trữ Ngọc Linh cũng sẽ là hoàng hậu được dân chúng ngưỡng mộ. Tổ mẫu còn dám bắt nạt nàng sao.

"Im miệng!" Lăng phu nhân vội vàng nói. Sắc mặt trắng bệch vội lấy tay che miệng Trữ Ngọc Linh, "Tiểu thư của ta, con không được nói những lời này. Nếu để hắn nghe được, con sẽ chết ngay tức khắc."

Dịch Vương gia được biết là hiện thân của ác quỷ. Những chuyện hắn thường làm là tịch thu tài sản, tru di gia tộc. Hơn nữa, những gì Trữ Ngọc Linh nói liên quan đến vấn đề hoàng gia. Lăng phu nhân hiểu rõ những chuyện này không được phép bàn luận.

"Được rồi, đừng nói nữa. Con không được càn quấy ở Hàn San Tự vào ngày mai. Tổ mẫu, Tam Hoàng tử còn có cả Nhã Quý phi đều ở đó. Nếu con không muốn liên hôn vương thất, càn quấy thế nào tuỳ con." Lăng phu nhân chọc mạnh vào đầu Trữ Ngọc Linh. Bà đặt rất nhiều kỳ vọng vào nữ nhi này của mình.

Vùng vẫy ra khỏi tay nương mình, Trữ Ngọc Linh tức giận nói: "Nhưng nương, Trữ Tuyết Yến ..."

"Con không cần bận tâm về nha đầu đó, nương sẽ không để nàng ta sống yên ổn." Lăng phu nhân không kiên nhẫn nói. Nữ nhi này quá bốc đồng, không biết những gì nên làm, những gì không nên. Nếu Trữ Ngọc Linh dính vào chuyện này, mọi chuyện sẽ không suôn sẻ. Tốt hơn bà nên hành động trước, dù sao, Trữ Tuyết Yến cũng không sống được lâu.

Tại một sườn phòng ở Hàn San Tự.

Vận động kéo dài hơn nửa tháng, Trữ Tuyết Yến mặc dù chỉ uống một bát thuốc, ngủ một giấc sâu, nhưng cơ thể nàng đã tốt hơn rất nhiều. Nàng uống thêm nửa chén súp vào bữa tối, khiến hai tiểu nha hoàn rất vui. Họ thầm cảm tạ trời đất.

Lão Thái phu nhân biết được chuyện đó liền đến thăm Trữ Tuyết Yến ngay sau bữa tối. Đây là lần thứ hai bà đến gặp nàng sau lần gặp trước đó vào ngày đầu tiên lão Thái phu nhân đến đây. Bà ngồi bên cạnh giường, nói Trữ Tuyết Yến được hạnh vận vào người, hồi phục ngay sau khi biết được Nhã Quý phi sắp đến.



Trữ Tuyết Yến ngồi trên giường, lễ phép đáp lời lão Thái phu nhân. Từ ngoài nhìn vào sẽ thấy một cuộc trò chuyện thân mật giữa tổ mẫu và tôn nữ.

Nhìn lão Thái phu nhân rời đi, Trữ Tuyết Yến cảm thấy có chút mệt mỏi. Thanh Ngư đưa cho nàng một bát thuốc khác, hầu hạ nàng nằm xuống, dập tắt nến rồi rời đi.

Nằm trong bóng tối, Trữ Tuyết Yến cau mày nhắm mắt lại. Nàng đến rừng trúc với ý đồ phá hoại liên hôn giữa Trữ Ngọc Linh với Tam Hoàng tử. Nếu không, mặc dù có bằng chứng, cữu phụ cũng khó mà hạ bệ được Lăng phu nhân. Có thanh thế của Tam hoàng tử, cữu phụ nàng sẽ chịu thua thiệt.

Bằng bất cứ giá nào, Trữ Ngọc Linh không được phép trở thành Tam hoàng tử phi, hay hoàng tử phi cũng như thế tử phi. Bất cứ ai liên hôn với nàng ta đều sẽ bị Lăng phu nhân sử dụng. Nhưng cũng thật khó để ngăn chặn việc liên hôn của Trữ Ngọc Linh, nếu không có Tam hoàng tử thì cũng sẽ có người khác.

Trữ Ngọc Linh là một mỹ nhân. Ngoài ra, cũng giống như Trữ Tử Nghiên, nàng có thanh danh tốt trong quần chúng, đều là hai nữ nhi ưu tú nhất trong phủ Hộ quốc tướng quân. Có cả tài nghệ cùng tri thức, nàng là ứng cử viên đứng đầu cho vị trí chính thê. Hiện tại đã 16 nhưng nàng vẫn chưa đính hôn nguyên lai là vì liên hôn hoàng tộc. Điều này cũng tương đồng với Trữ Tử Nghiên, nàng cũng thành hôn lúc 17 tuổi. Trữ Tử Nghiên vốn đã phải lòng Hạ Vũ Hàng, cả hai gia tộc cũng đã đồng ý.

Ở tiền kiếp, Trữ Tuyết Yến ngây thơ nghe Trữ Tử Nghiên nói rằng Lăng phu nhân rất thích nàng, muốn giữ lại nàng ở thêm một thời gian. Không ngờ cuối cùng, họ lại âm mưu gϊếŧ chết nàng, giành lấy cuộc hôn nhân của Trữ Tử Nghiên và Hạ Vũ Hàng bằng sinh mệnh của nàng.

Trữ Hiên, Hộ quốc tướng quân, không thừa kế tước hiệu từ gia tộc. Khi vương thất hiện tại đoạt ngôi từ tay hoàng đế của tiền triều, Trữ Hiên là tướng quân lãnh đạo đội quân, đạt được những chiến công lẫy lừng. Tiên hoàng phong ông là Hộ quốc tướng quân, tước hiệu Hầu tước và được phép truyền thừa tước hiệu này. Không ai có thể phủ nhận những gì hắn đã làm trong quân đội.

Đích thực hôn nhân của Trữ Ngọc Linh nhất định sẽ đến!

Khẽ nâng người tựa vào đầu giường, Trữ Tuyết Yến ngồi trong bóng tối, mái tóc dài buông xõa. Nàng không biết mình nên làm gì tiếp theo. Hiện tại nàng có quá ít thủ hạ.

Gió thổi tung rèm cửa vào trong. Trữ Tuyết Yến ngồi thẳng dậy. Nàng nhớ Lan Trữ đã đóng cửa sổ trước khi rời đi, tại sao nó lại bị bật ra vào nửa đêm. Sau khi khóa cửa sổ, kéo rèm lại, nàng quay trở lại giường, sửng sốt phát hiện có người đang ngồi trên giường mình. Nhìn khuôn mặt tuấn lãnh, nàng sợ hãi lùi lại phía sau.

"Vật nhỏ, ngươi đang tính kế ai?" Thanh âm tà mị phát ra trong bóng tối. Dù có là một người dũng mãnh cũng sẽ không thể bình tĩnh được trước khuôn mặt âm lãnh này, mặc dù nó đẹp đến câu hồn đoạt phách.

"Tham kiến Dịch vương gia." Trữ Tuyết Yến điềm tĩnh lại, tỏ rõ sự kính trọng của nàng đối với hắn. Nàng đầy ngờ vực nhìn thẳng vào Ngao Thần Nghĩa. Một số quan thần nhất phẩm, nhị phẩm cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhưng mà nàng, một tiểu nữ hài mỏng manh, lại can đảm không hề né tránh.

"Ngươi đã quyến rũ Tam hoàng tử chiều nay đúng không?" Ngao Thần Nghĩa cười lạnh lùng, hỏi thẳng nàng. Sau khi nghe những gì hắn nói, bất kỳ tiểu thư khuê các nào cũng sẽ khăng khăng phủ nhận, tỏ ra thuần khiết như một đoá hoa.

Trữ Tuyết Yến cười nhẹ nói: "Tiểu nữ không xinh đẹp nên không thể nói là quyến rũ. Tiểu nữ chỉ làm cho Tam hoàng tử nhận thức được rằng nếu muốn giữ mạng sống cho những thê thϊếp xinh đẹp của mình, hắn không nên cưới Trữ Ngọc Linh."

Cho dù lời nói của Dịch vương gia có ý sỉ nhục nàng, nhưng nàng không được phép phủ nhận. Người như hắn, tính tình khó lường, gϊếŧ nàng dễ như một cái búng tay. Nàng chỉ có một kiếp này, không thể để mất nó trước khi trả được thù. Chỉ là sỉ nhục một chút thì có làm sao. Nó cũng không làm tổn thương nàng.

"Ồ, ngươi biết rõ điều đó nên không sẵn lòng gả cho hắn?" Ngao Thần Nghĩa nhàn nhã hỏi. Hắn có vẻ vui tối nay nên không nói nhiều thêm. Thoải mái nằm trên giường Trữ Tuyết Yến, lịch sự chiếm chỗ của nàng.