Ngay khi Trữ Tuyết Yến rời đi, Lan Trữ lo lắng nên đã ra ngoài xem thì tình cờ gặp phải đoàn hộ tống của Dịch Vương gia, nàng nhanh chóng quỳ xuống bên vệ đường. Lúc đó, nàng mới biết rằng Dịch Vương gia đã đến đây, tất cả hoà thượng của Hàn San Tự đều ra ngoài diện kiến hắn, sẽ không ai có thời gian chăm sóc những vị khách nhân khác.
"Ta sẽ đi xem xem sư phụ Minh Nguyệt có ở đây hay không. Nếu ông ấy ở đây, ta sẽ mời ông ấy đến xem qua cho ngươi. Không vội cầu nguyện cho ta, hãy quý trọng bản thân trước. Mấy ngày nữa, Nhã Quý phi sẽ đến tự miếu để thưởng hoa cúc và tổ chức yến hội. Tỷ tỷ ngươi, Đại tiểu thư, đã thành thân, còn Tứ tiểu thư thì không đủ tư cách. Nên chỉ có ngươi và Nhị tiểu thư mới có thể tham gia vào yến hội. Ngươi phải dưỡng sức thật tốt trước khi yến hội diễn ra."
Thì ra Nhã Quý phi chuẩn bị khởi đáo đến Hàn San Tự nên tự miếu mới rộn ràng những ngày qua.
Đó cũng là nguyên do khiến các phu nhân và tiểu thư đều vội vàng đến đây. Nhưng, tại sao Dịch Vương gia và Tam Hoàng tử cũng đến đây? Tam Hoàng tử có thể đến đây để bồi bạn cùng mẫu phi. Thế nhưng, nguyên do Dịch Vương gia đến đây là gì? Hắn không giống như một người sẵn sàng đi cùng Nhã Quý phi để thưởng hoa.
Trữ Tuyết Yến thầm suy nghĩ về nó, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra. Nàng yếu ớt ngẩng đầu, khó khăn gật đầu. Được Lan Trữ đỡ nửa người, nàng hơi lưỡng lự. “Tổ mẫu, sức khỏe con không tốt, sợ không đi cùng nhị tỷ được!"
Nàng không quan tâm đến buổi yến hội đó. Cái nàng quan tâm nhiều hơn là tin tức Nhã Quý phi sẽ đến đây. Có nghĩa là người đó cũng sẽ đến.
"Ngươi là Ngũ tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân, sao có thể nói như vậy? Được rồi, ta sẽ phái người đưa dược cho ngươi. Nghỉ ngơi thật tốt, vẫn còn vài ngày nữa. Ngươi nên đặt sức khoẻ mình lên hàng đầu." Lão Thái phu nhân không vui. Bà đứng dậy đi ra ngoài, sai một số nha hoàn lấy một ít thảo dược tốt cho Ngũ tiểu thư.
Thấy lão Thái phu nhân đã đi, những người khác cũng rời đi theo. Trữ Tuyết Yến khẽ nhắm mắt dựa vào cánh tay Lan Trữ thở hổn hển, sau đó nhẹ đẩy nàng ra. "Đi tìm hiểu xem tại sao đám phu nhân và tiểu thư lại đến đây!"
Trữ Tuyết Yến không nghĩ rằng lão Thái phu nhân tích cực như vậy chỉ vì một cái yến hội thưởng hoa cúc của Nhã Quý phi. Lúc trước, Nhã Quý phi cũng tổ chức các buổi yến hội thưởng hoa khác, nhưng lão Thái phu nhân chưa bao giờ tham gia. Nếu Trữ Lăng Vân không đủ tư cách để tham gia yến hội. Vậy loại nhân vật nào mới có thể tham gia?
Không khó để xác thực nguyên do. Tất cả đám phu nhân đều dẫn theo nữ nhi nhà họ đến Hàn San Tự. Được biết rằng Nhã Quý phi sẽ tuyển chọn phi tử cho một số Hoàng tử trong yến hội thưởng hoa lần này. Nếu tìm được người thích hợp, Nhã Quý phi sẽ lập tức ban hôn. Những vị Hoàng tử đều xuất chúng và lần này sẽ tuyển chọn chính phi nên những người đến đều là đích nữ từ các gia tộc quyền quý.
Ngoại trừ Nhị tiểu thư, Trữ Ngọc Linh, chỉ có Trữ Tuyết Yến là đích nữ trong phủ Hộ quốc tướng quân. Lão Thái phu nhân sẽ tận lực để giúp cả hai tham gia vào yến hội lần này. Theo quan điểm của lão Thái phu nhân, sẽ là đại vinh hạnh nếu họ thành thân với Hoàng tử. Cho nên bây giờ bà đã đưa rất nhiều loại dược liệu trân quý đến cho Trữ Tuyết Yến.
Nhìn những lọ thuốc bổ trên trác tử, Lan Trữ giúp Trữ Tuyết Yến ngồi dậy. Trữ Tuyết Yến nheo mắt nhìn lọ thuốc, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai. Lăng phu nhân bị thương đang nằm trên giường dưỡng thương. Nên tổ mẫu phải đích thân vội vàng đến gặp Trữ Tuyết Yến khi nghe tin Nhã Quý phi sẽ tuyển phi cho các Hoàng tử.
Có nghĩa là Nhị tiểu thư, Trữ Ngọc Linh, cũng sẽ đến!
Nàng không bao giờ quên được những vị tỷ tỷ của mình đã ức hϊếp nàng như thế nào khi nàng mới lên mười. Vào ngày hôm đó, nàng đang chơi trong sân viện thì gặp Trữ Ngọc Linh. Trữ Ngọc Linh tâm địa hiểm ác, chẳng những sai nha hoàn tát nàng mà còn cởi y phục của nàng. Trữ Tử Nghiên đứng bên ngoài xem cuộc vui còn Trữ Lăng Vân nhìn nàng ôm y phục khóc, nói rằng nó thật vui.
Có rất nhiều hạ nhân trong phủ, nhưng không một ai đến giúp nàng. Họ chỉ lạnh lùng đứng một bên nhìn!
Lúc đó nàng mới mười tuổi. Mặc dù lúc đó chỉ có nha hoàn và bà tử phục vụ cho các phu nhân và tiểu thư khi nàng bị cởi y phục giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng danh dự và sự trong sạch của nàng vẫn sẽ bị hủy hoại. Trữ Tuyết Yến tin rằng phụ thân nàng, Trữ Hiên, không bao giờ dung thứ cho điều đó, hắn sẽ âm thầm gϊếŧ chết nàng, tuyên bố với bên ngoài rằng nàng bệnh chết.
May mắn thay, Minh phu nhân nhận được tin, chạy ra khỏi Minh Sương Viên. Bà đã tát Trữ Ngọc Linh, cứu Trữ Tuyết Yến khỏi tay đám nha hoàn. Song, cùng lúc đó, Minh phu nhân cũng bị buộc tội xúc phạm Trữ Ngọc Linh và bị phạt quỳ ở từ đường tổ tiên. Bà quỳ ba ngày ba đêm đến khi ngất đi trong từ đường mới được đưa trở về Minh Sương Viên.
Sau đó, Minh phu nhân dần trở nên yếu đi, Trữ Tuyết Yến không bao giờ dám rời khỏi Minh Sương Viên, trở nên ngày càng hèn nhát và vô dụng!
Thế nhưng, Trữ Ngọc Linh chỉ bị khiển trách và bị trừ đi một tháng tiền tiêu vặt!
Thật nực cười! Trữ Ngọc Linh suýt gϊếŧ chết nàng nhưng chỉ bị trừng phạt không cho tiền tiêu vặt trong một tháng. Mạng sống của nàng chỉ đáng giá với một ít ngân lượng. Minh phu nhân gần như bị Lăng phu nhân tra tấn đến chết chỉ vì bà đã tát Trữ Ngọc Linh. Cả Trữ Hiên và lão Thái phu nhân cũng không làm gì.
Minh phu nhân không được Trữ Hiên sủng ái nên đã bị bắt nạt, chửi mắng trong phủ đệ. Ngay cả khi bà đã chết, cũng chẳng ai thèm quan tâm đến bà. Nếu tất cả đều vô pháp vô thiên, Trữ Tuyết Yến cũng sẽ không sợ hãi co người lại. Nàng đã chết một lần nên nàng biết rất rõ điều gì sẽ khiến họ đau lòng nhất.
"Mấy Hoàng tử đến toạ lại trong Hàn San Tự?" Trữ Tuyết Yến nhìn xuống, nhẹ nhàng hỏi, ngón tay trắng nõn móc một góc của tấm sa màn thêu trên giường.
"Chỉ có Tam Hoàng tử và Dịch Vương gia đến. Nô tì không rõ nơi ở của Dịch Vương gia. Vệ binh canh giữ bên ngoài rất đáng sợ, nô tì không dám truy hỏi. Tam Hoàng tử toạ lại trong trung viện ở cánh phải. Nô tì thỉnh thoảng nhìn thấy một số tiểu thư của các phủ đệ khác đi dạo quanh đó."
Lan Trữ đáp lời sau khi suy xét về nó. Để lấy được nhiều thông tin chính xác, nàng đã đến đó để do thám. Nhưng không có cách nào đến gần chỗ của Dịch Vương gia, ngược lại, có rất nhiều thiếu nữ hướng đến chỗ của Tam Hoàng tử. Miễn họ không làm phiền những thị vệ canh cửa và không có ý định xông vào sân viện, họ sẽ không bị đuổi đi.
Trữ Tuyết Yến hơi cau mày, không rõ tại sao Dịch Vương gia, Ngao Thần Nghĩa, lại đến đây.
Dân chúng Đại Chu đều biết rằng kể từ khi vị hôn thê của Dịch Vương gia qua đời vì bạo bệnh trước hôn lễ, hắn vẫn chưa thành thân. Hoàng thượng đã nhiều lần nhắc đến chuyện đó, nhưng lần nào hắn cũng khước từ. Hắn nói hắn vẫn còn yêu vị hôn thê cũ nên vẫn chưa muốn thành thân. Do đó, cuộc hôn nhân của hắn đã bị trì hoãn đến tận bây giờ.
Liệu lần này Nhã Quý phi có tuyển Chính phi cho Dịch Vương gia không?
Sau khi trầm tư suy nghĩ, Trữ Tuyết Yến cho rằng ý kiến này thật nực cười. Dịch Vương gia là ai? Hắn đã ở một vị trí cao như vậy. Nhã Quý phi không có quyền can thiệp vào chuyện hôn nhân đại sự của hắn.
Trữ Tuyết Yến vừa nghĩ vừa đứng dậy.
"Ngũ tiểu thư, người chỉ mới khỏe lại. Cơ thể người sẽ yếu trở lại nếu người dậy vào lúc này. Tốt hơn là người nên nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa!" Lan Trữ nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của nàng, lo lắng nói.
"Ta nghe nói Trữ Ngọc Linh sắp đến đây." Trữ Tuyết Yến nhàn nhạt nói, giữ tay Thanh Ngư đứng lên. Nàng vẫn còn yếu nên khi đứng lên có chút choáng váng phải đứng một lúc sau mới đỡ hơn.
Nàng phải khoẻ lại nhanh hơn. Lão Thái phu nhân đã sai người gửi rất nhiều loại dược quý cho nàng trong vài ngày qua. Bà tử đưa thuốc đến nhiều lần dặn dò nàng phải chăm sóc thân thể, nói rằng nếu nàng không khoẻ mạnh sẽ không nhận được mối hôn sự tốt và thậm chí có thể sẽ trở thành tiểu thϊếp của người khác.
Thêm đó, bà tử còn khen ngợi vẻ đẹp của Trữ Tuyết Yến. Trữ Tuyết Yến tin rằng bà tử này sẽ không dám nói những điều đó với nàng nếu không có mệnh lệnh của lão Thái phu nhân.
Nàng sẽ là một tiểu thϊếp nếu nàng không thể trở thành một chính thê là có ý gì?
Lần này, Nhã Quý phi sẽ tìm Chính phi cho các Hoàng tử. Tại sao lão Thái phu nhân lại đề cập đến tiểu thϊếp?
Đây là một lời đe dọa, nhưng cũng là một lời cảnh báo, hoặc thậm chí là một thông báo!
Nếu nàng không thể trở thành chính thê, rất có thể lão Thái phu nhân sẽ để nàng làm tiểu thϊếp của người khác. Theo quan điểm của lão Thái phu nhân, nàng phải có ích cho phủ Hộ quốc tướng quân, nếu không vẻ đẹp của nàng sẽ bị lãng phí.
Trữ Tuyết Yến đã bị bắt nạt trong phủ Hộ quốc tướng quân rất nhiều năm. Đến nỗi nàng thậm chí còn không dám bước chân ra khỏi Minh Sương Viên. Lão Thái phu nhân chưa bao giờ đá động đến nàng trong những năm qua. Nhưng, hiện tại thấy Trữ Tuyết Yến xinh đẹp, bà lại muốn gả nàng cho người khác làm thϊếp. Nghĩ đến điều này, Trữ Tuyết Yến tràn đầy hận ý.
"Vận trang cho ta, chúng ta sẽ đi đến rừng trúc sau núi." Trữ Tuyết Yến nghiến răng, sự lạnh lùng hiện lên trong mắt.
Dứt lời, nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm. Thấy nàng đã kiên quyết, hai nha hoàn bắt đầu vận y phục cho nàng. Khi nàng đang vận trang, một bà tử do lão Thái phu nhân phái đến thấy Trữ Tuyết Yến đã đứng dậy được, vui vẻ nói rằng nàng sẽ quay về bẩm báo lại chuyện này với lão Thái phu nhân.
Trữ Tuyết Yến nói rằng nàng vẫn đang bị bệnh, không muốn lây nhiễm cho lão Thái phu nhân nên không thể tới thỉnh an bà, kêu bà tử giúp nàng cáo lỗi với lão Thái phu nhân.
Bà tử hứa hẹn, thăm dò kỹ lưỡng Trữ Tuyết Yến một lúc lâu, sau đó quay lại bẩm báo với lão Thái phu nhân. Bà từng cho rằng Nhị tiểu thư là nữ tử xinh đẹp nhất, nhưng không ngờ Ngũ tiểu thư đã không rời khỏi Minh Sương Viên bốn, năm năm mới đích thực là một mỹ nhân. Hiện tại dù bị ốm nhưng nàng vẫn xinh đẹp câu hồn đoạt phách. Bà nghĩ rằng mong ước của lão Thái phu nhân sẽ sớm được thành hiện thực.
Sau khi vận y phục, Trữ Tuyết Yến ăn một ít cháo, cảm thấy dễ chịu hơn. Nàng ra ngoài với Thanh Ngư. Thanh Ngư mang theo một cây đàn tranh cổ do Minh phu nhân để lại. Minh phu nhân từng dùng nó để dạy Trữ Tuyết Yến cách đánh đàn tranh. Lần này Trữ Tuyết Yến mang theo nó đến Hàn San Tự.
Rừng trúc toạ tại ngay dưới chân phía sau núi, nơi không có hoa cúc. Chỉ có thể nhìn thấy hoa cúc nếu đi tiếp lên phía trên. Lúc này lá trúc bị gió thổi bay lay động, tạo ra một khung cảnh hơi nhuốm chút sầu thảm. Giờ này sẽ chẳng ai đi ngắm hoa cúc nở rộ nhưng lại tìm đến rừng trúc tĩnh lặng này.
Nắm lấy tay Thanh Ngư, Trữ Tuyết Yến vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vật trước mắt. Mặt trời lúc này đang toả nhiệt, đứng sừng sững trên cao nên không hề lạnh. Trữ Tuyết Yến đã bị ốm mấy ngày nay nên bây giờ nàng rất yếu, không chút sức lực. Mặc dù rừng trúc không quá xa, nhưng nàng phải dừng lại nghỉ ngơi vài lần, làm nàng mất nhiều thời gian hơn bình thường.
Có một con đường lên núi khác nhưng dốc đứng và không thể đi qua được. Đó là một trong những nơi nguy hiểm nhất. Có một sân viện nhỏ toạ lạc trên đó, cửa sân đóng chặt. Một nửa sân nối liền với hòn núi đá bên hông. Nhìn từ dưới, nửa sân viện như đang lơ lửng giữa không trung. Trên các lâu trong sân, Ngao Thần Nghĩa đang đọc một bản mật báo. Đột nhiên hắn nổi giận, ném mạnh xuống sàn.
Khiến hai thủ vệ ở cửa sợ hãi, lập tức quỳ xuống.
"Bắt Tả Chí Binh lại, chặt đầu thị chúng. Áp giải tất cả nam nhân trong gia tộc đến biên cương, nử tử thì đưa đến quân kỹ!” Ngao Thần Nghĩa nở một nụ cười lạnh lẽo, khiến đám thị vệ hoảng sợ.
Nếu người có nhận thức về triều chính, nhất định sẽ rất kinh hãi. Tả Chí Binh là ai? Hắn là quan tam phẩm trong triều. Nhưng, Dịch Vương gia không điều tra mà trực tiếp ra lệnh chặt đầu hắn, trừng phạt toàn bộ gia quyến.
"Điện hạ, Lỡ như… như Hoàng thượng hỏi về chuyện này…? ”Một trong những thị vệ sợ hãi hỏi.