Chương 3: : Đại Biến Đổi Của Trữ Tuyết Yến

"Vân ma ma, nghe bảo rằng hôm nay ngươi phụ trách trù phòng. Vì sao chủ nhân còn chưa ăn tối, nhưng hạ nhân thì đều đã ăn rồi?" Trữ Tuyết Yến vươn tay chỉ vào khóe miệng dính mỡ của Hàn ma ma, cười mỉa mai.

"Ngũ tiểu thư, người là nữ nhi của trắc thất Hộ quốc tướng quân. Sẽ là sự sỉ nhục cho người nếu tranh cãi với chúng nô tì. Tốt nhất người nên quay về trước, khi nào chúng nô tì rảnh sẽ mang đồ ăn qua cho người." Vân ma ma vô cùng kinh ngạc khi thấy Trữ Tuyết Yến gay gắt như hôm nay. Nhưng khi nhớ lại mệnh lệnh của phu nhân là bỏ mặc Ngũ tiểu thư hèn nhát, yếu đuối, bà lại làm qua loa đại khái.

Không đợi Trữ Tuyết Yến đáp lại, Vân ma ma liền hướng về phía hai nha hoàn đi theo sau bà, nói: "Tới, đưa Ngũ tiểu thư trở về!"

Vân ma ma là người hầu thân tín của Lăng phu nhân, bà biết rằng bà phải ngăn cản Trữ Tuyết Yến đi đến tiền viện. Vì vậy, Vân ma ma đã ra lệnh mang Trữ Tuyết Yến đi, bà không thể để nàng ấy phá hỏng buổi lễ thành hôn được.

"Ai dám động vào ta!" Nhìn hai nha hoàn đang sáp lại gần với vẻ uy hϊếp, Trữ Tuyết Yến bất chợt nhếch mép và sắc bén lên tiếng.

Hai nha hoàn bị doạ sợ bởi nét mặt phẫn nộ của Trữ Tuyết Yến, không dám lại gần. Vân ma ma cảm thấy bị bẽ mặt liền quát hai nha hoàn, "Các ngươi mau đưa Ngũ tiểu thư quay về."

Trữ Tuyết Yến âm thầm chế nhạo. Đám thuộc hạ của Lăng phu nhân dám can đảm bắt nạt chủ nhân trong phủ để, nhưng đây mới chính là thứ nàng cần. Nàng đẩy Hàn ma ma đang bảo vệ mình sang một bên, bước tới và tát vào mặt Vân ma ma. "Ta là chủ nhân trong phủ, ngươi dám ức hϊếp ta!"

Nàng tát mạnh vào mặt Vân ma ma với tất cả sự hận thù.

Không ai ngờ rằng Ngũ tiểu thư hèn nhát lại có thể tát vào mặt nha hoàn thϊếp thân của Đại phu nhân!

Vân ma ma chưa bao giờ bị đối xử như vậy trong phủ. Bà che mặt theo bản năng và rống lên với vẻ mặt hung tợn "Ngươi dám tát ta!"

Bà bị chóng mặt và chỉ cảm thấy tiếng vo ve bên tai. Bà cảm thấy mình thật mất mặt khi nhìn thấy mấy nha hoàn và bà tử đứng một bên đang cười lén lút.

Bà ta quên rằng Trữ Tuyết Yến cũng là chủ nhân trong phủ đệ, bị khıêυ khí©h đến nổi điên, bà xông vào Trữ Tuyết Yến và định đánh nàng!

‘Đủ khẳng định, mụ ta là một tên nô bộc gian ác, dám đánh cả chủ nhân,’ Trữ Tuyết Yến thầm nghĩ với ánh mắt nhạo báng. Nàng tránh sang một bên, nhưng giả vờ loạng choạng và ngã xuống. Trước khi ngã xuống, nàng đã âm thầm duỗi một chân ra và làm Vân ma ma vấp phải, té nhào bên cạnh Trữ Tuyết Yến.



Nhìn Vân ma ma ngã tới bên mình, Trữ Tuyết Yến vươn tay từ một góc khuất, véo mạnh vào ngực Vân ma ma. Sau đó nàng ngã đè lên người Vân ma ma, nhìn như thể chính Vân ma ma là người đã kéo nàng xuống.

Vân ma ma hét lên trong đau đớn khi bị Trữ Tuyết Yến véo mạnh. Bà hoàn toàn quên mất rằng Trữ Tuyết Yến cũng là chủ nhân trong phủ Hộ quốc tướng quân, bà ta mắng mỏ khi sắp lao vào đánh Trữ Tuyết Yến. "Tiện nhân! Sao ngươi dám đánh ta! Hôm nay ta sẽ gϊếŧ ngươi."

Nha hoàn và bà tử xung quanh lúc này mới định thần lại, lập tức chạy đến để ngăn cản Vân ma ma. Hàn ma ma nhanh chóng phản ứng và bảo vệ Trữ Tuyết Yến bằng thân thể của mình, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn.

"Ngừng tay! Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Thanh âm phẫn nộ phát ra từ phía trên đầu họ. Lăng phu nhân vội vã chạy tới, gần như phát điên khi nhìn thấy cảnh tượng đó! Bà dữ tợn nhìn chằm chằm Vân ma ma. Vân ma ma hoảng sợ, vội buông tay Trữ Tuyết Yến ra, gấp gáp thanh minh.

"Bẩm Phu nhân, Ngũ tiểu thư tát vào mặt nô tì. Người nhìn xem, mặt nô tì sưng lên hết cả rồi." Vân ma ma cáo trạng với Lăng phu nhân, chỉ vào khuôn mặt sưng phồng của bà. Nó đã bắt đầu hoá đỏ và phình ra, có thể nhận ra rằng bà ta đã bị tát.

"Ngũ tiểu thư, chuyện gì vậy? Ngươi không ở yên trong Minh Sương Viên. Sao lại chạy tới đây đánh hạ nhân?" Lăng phu nhân cau mày nhìn Trữ Tuyết Yến, người đang được Hàn ma ma che chở.

Trữ Tuyết Yến giữ tay Hàn ma ma khó khăn đứng dậy. Mặt nàng trông nhợt nhạt. Nàng chỉ vào Vân ma ma: "Bà ta không chỉ mắng con mà còn cắn con nữa. Mẫu thân, xin hãy chủ trì công đạo cho con".

"Á!"

Tất cả mọi người đều la lên, ánh mắt rơi vào tay áo của Trữ Tuyết Yến, có một vệt máu lớn và máu vẫn còn chảy ra từ tay áo nàng. Mọi người đều nhận ra rằng sắc mặt tái nhợt của Trữ Tuyết Yến là do mất máu quá nhiều gây ra.

Ngoại trừ Trữ Tuyết Yến, đám đông đều bị ngạc nhiên bởi sự biến đổi đột ngột này! Nàng ẩn giấu tất cả sự thù hận trên khuôn mặt của mình. Bởi sắc mặt tái nhợt và vết thương đang chảy máu, nàng trông càng đáng thương hơn trong mắt những người xung quanh.

"Bẩm Phu nhân, nô tì không cắn tiểu thư!" Vân ma ma cũng sửng sốt, vội vàng minh oan. Cho dù Trữ Tuyết Yến không được sủng ái nhưng dù gì nàng vẫn là chủ nhân trong phủ đệ.

"Ý của ngươi là ta tự cắn chính mình?" Trữ Tuyết Yến đứng không vững, một tay che đầu. Nhìn như sắp ngất tới nơi, nhưng nàng vẫn buộc mình phải đối diện với Lăng phu nhân. "Mẫu thân, xin người hãy chủ trì công đạo cho nữ nhi."

Nàng cường điều từ "nữ nhi" khi cầu xin, và ngã ra sau sau khi nói xong câu đó. Hàn ma ma vội đưa tay ra đỡ lấy nàng. Trước khi ngất đi, Trữ Tuyết Yến nhỏ giọng nói điều gì đó bên tai Hàn ma ma.