Trữ Tuyết Yến lại gặp ác mộng! Nàng nâng chăn bông lên, cười khổ đứng dậy. Nàng đi về phía trác tử, cầm một tách trà đã nguội lạnh, đổ vào miệng. Uống quá nhanh cùng với việc nàng quá yếu không thể nuốt nổi nước lạnh khiến nàng phải ôm ngực ho nhẹ. Mặc dù đã cố gắng vận động hàng ngày nhưng nàng vẫn không khá hơn.
Trữ Tuyết Yến đứng trước cửa sổ, chìm trong suy nghĩ. Nàng cau mày nhìn ánh sáng hé mở lúc rạng đông.
Nàng đã ở Hàn San Tự được nửa tháng. Mấy ngày trước, Hàn ma ma đã viết thư báo cho nàng biết cữu phụ của nàng sắp đến kinh thành và hôm nay là ngày hắn đến. Trữ Tuyết Yến chưa bao giờ gặp vị cữu phụ này trước đây, nhưng Hàn ma ma cam đoan với nàng rằng vị cữu phụ này sẽ bảo hộ nàng.
Do đó, Trữ Tuyết Yến đã dự định gặp vị cữu phụ ấy hôm nay, để kiểm chứng xem lời Hàn ma ma nói có thật hay không. Vả lại, nếu nàng không đến gặp hắn, cữu phụ sẽ hỏi phủ Hộ quốc tướng quân về nàng, điều này sẽ tốn nhiều thời gian không cần thiết. Ngoài ra, nàng cũng có chuyện cần phải đích thân nói với hắn.
Nàng phải gặp hắn trước Lăng phu nhân, đảm bảo rằng nàng và cữu phụ đứng trên cùng một con thuyền.
Vẫn còn khá sớm nên nàng quay trở lại giường. Song, nàng lại không thể ngủ được. Trữ Tuyết Yến quanh quẫn cảnh nàng chết trong tâm trí mà không rõ lý do. Máu, nghẹt thở, vùng vẫy, đau đớn ... Nàng nằm trên giường, bất động, mắt nhắm nghiền, nhưng nàng vẫn cảm nhận được mùi vị sợ hãi và tuyệt vọng do cái chết gây ra.
Nắm chặt chăn bông, Trữ Tuyết Yến hít một hơi thật sâu để thư giãn. Nhưng ngay cả hơi thở của nàng cũng có mùi máu tanh. Nàng lại ngồi bật dậy, cố gắng nhớ lại những thứ khác để chuyển hướng suy nghĩ của mình. Nàng chợt nghĩ về của hồi môn của mình đã được gửi đến Thượng Thư phủ ngay từ đầu.
Có cái gì đó không đúng!
Nhìn lại kiếp trước, phụ thân nàng đã tử nạn trong một nhiệm vụ còn nương nàng cũng đi theo sau ông sau khi lâm bệnh ba năm. Nương nàng bảo nàng tới nương tựa Trữ Hiên, tộc trưởng của gia tộc. Nàng đến kinh thành mang theo tất cả đồ đạc của mình cùng lão quản gia. Sau khi nàng chuyển vào phủ Hộ quốc tướng quân, Hạ Thượng thư đã đến thăm nàng, Hạ phu nhân đến an ủi nàng cùng với Hạ Vũ Hàng.
Trữ gia và Hạ gia đã quyết định hôn ước của nàng rồi, nó sẽ diễn ra khi nàng đủ 16 tuổi.
Họ đã được đính hôn khi còn nhỏ. Nàng biết Hạ Vũ Hàng. Hắn thường xuyên đích thân tặng lễ vật cho phụ thân nàng khi ông vào kinh thành. Hạ gia dường như không định thất hứa. Ngay khi Trữ Tử Anh đến kinh thành, Hạ Vũ Hàng và Hạ phu nhân đã lập tức đến gặp nàng.
Quan sát tất cả phương diện, Hạ Vũ Hàng đều tỏ ra rất yêu thích nàng. Điều đó có thể nói lên từ nụ cười rạng rỡ của hắn.
Hắn bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Trữ Tuyết Yến đầu óc đầy nghi hoặc. Vào một, hai năm trước, thậm chí sớm hơn, có thể là lúc nàng đến đây... Nhưng nàng không thể nhớ mình đã làm gì phật lòng hắn. Điều duy nhất nàng nhớ là gia quyến nàng đã gửi lên một số đồ vật khi Hạ Vũ Hàng và Trữ Tử Nghiên ở chỗ nàng. Họ đã vội vã rời đi sau khi nhìn thấy những đồ vật đó.
Trữ Tuyết Yến cũng truy vấn về lời đồn trong những ngày này. Câu chuyện Hạ Vũ Hàng và Trữ Tử Nghiên đính hôn khi còn nhỏ, bắt đầu lan truyền từ đó.
Nếu Lăng phu nhân và Trữ Tử Nghiên đã muốn thay thế nàng từ lâu, tại sao họ lại giữ nàng sống đến đêm trước lễ thành hôn? Có khác biệt nào không?
Họ thực sự giữ nàng sống vì của hồi môn? Nhưng Trữ Tử Anh chỉ có một mình, hoàn toàn không có ai trong gia quyến bên cạnh, sống nương tựa trong phủ Hộ quốc tướng quân, nếu nàng chết sớm, tướng phủ sẽ có tất cả tài sản của nàng. Lăng phu nhân và Trữ Tử Nghiên không cần phải đợi, vậy chân tướng đằng sau nó là gì? Trữ Tử Nghiên nghi ngờ có điều gì đó đã được che giấu.
Nàng có lẽ đã quá đắm chìm vào suy nghĩ mà quên đi nỗi sợ hãi về cái chết. Cuối cùng nàng cũng ngủ thϊếp đi.
Khi Lan Trữ đến đánh thức Trữ Tử Nghiên dậy, Thanh Ngư đã chuẩn bị tốt bữa sáng. Vì nàng phải ra ngoài hôm nay nên Trữ Tuyết Yến không leo núi. Nàng cầm lấy bộ y phục kiểu mẫu của nghĩa bộc (đầy tớ nam) từ tay của Lan Trữ. Bộ y phục hoàn hảo vừa vặn với nàng. Thanh Ngư và Lan Trữ đã làm nó theo kích thước của nàng.
"Tiểu thư, người thật sự muốn đi một mình sao?" Lan Trữ là một nữ tử trưởng thành và luôn lo lắng cho nàng. Nói cho cùng, tiểu thư của nàng chưa bao giờ ra khỏi Minh Sương Viên trước đây.
"Không sao, ta biết đường." Trữ Tuyết Yến chỉnh lại y phục, nói: "Nếu hôm nay có người trong phủ muốn đến gặp ta, hãy nói với họ rằng ta bị ốm, không thể diện kiến họ."
Kể từ lần trước nàng nói giúp Trữ Tử Nghiên trước nhiều người, mặc dù điều đó không thể loại bỏ sự nghi ngờ của Lăng phu nhân, nhưng nàng cũng đã thể hiện tình tỷ muội hoàn mỹ trước mặt mọi người. Chuyện này tạm thời có thể ngăn Lăng phu nhân tìm cách tính kế nàng, nàng sẽ có thời gian để chuẩn bị cho những thứ khác. Điều này rất quan trọng đối với nàng.
Lão Thái phu nhân thỉnh thoảng cử người đến hỏi thăm nàng. Để thể hiện sự quan tâm của bà đối với Trữ Tuyết Yến. Kể từ thời điểm đó, Trữ Tuyết Yến đã không còn là Ngũ tiểu thư trầm lặng nữa. Thay vào đó, nàng đã trở thành người có thể bảo hộ cho tôn nghiêm của phủ Hộ quốc tướng quân. Tất nhiên, lão Thái phu nhân cần phải thể hiện sự xem trọng nàng.
"Ân, nô tì biết. Nhưng xin người hãy cẩn thận, tiểu thư." Lan Trữ gật đầu nói.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Trữ Tuyết Yến không chút chậm trễ đi ra khỏi phòng. Hàn San Tự là khu vực ngoại thành, không xa Thập Lí Các. Bất cứ ai đến từ hướng đó, phải đi qua Thập Lí Các nếu họ muốn đến kinh thành. Nàng sẽ gặp cữu phụ ở đó.
Nàng vất vả leo núi vận động mỗi ngày. Chẳng những thân thể mà làn da của nàng cũng cải thiện hơn. Không khó để nàng đi bộ một lúc khi xuống núi.
Vội vàng bước ra khỏi sân viện dành cho khách hành hương rồi đi qua vài sảnh đường, Trữ Tuyết Yến đã nhìn thấy cửa tự miếu, đội vệ binh đang đứng ở đó. Nàng hơi cau mày nhận thấy một loạt rất nhiều mã xa xếp thành hàng dài, đặc biệt có một khoan đại mã xa đứng ngay cổng vào. Phương trượng của Hàn San Tự đã đợi sẵn ở cửa. Trữ Tuyết Yến nhận thức được rằng một đại nhân vật sắp xuất hiện.
Ai sẽ đến Hàn San Tự vào lúc này?
Thủ hạ của đại nhân vật bước đi có trật tự, xếp thành hàng. Tất cả các hoà thượng đều ra ngoài nghênh đón và họ đều trọc đầu, nếu Trữ Tuyết Yến bước ra ngoài lúc này sẽ rất nổi bật. Nàng biết mình là nữ phẫn nam trang nên nàng rất sợ bị bắt gặp, luôn phải cẩn thận mọi hướng. Nàng ngẫm nghĩ rồi nhìn ra cửa hông. Các hoà thượng đều đi ra đại môn, chỉ có một số còn ở cửa hông. Mặc dù cửa đóng nhưng nàng vẫn có thể đi qua được.
Quan trọng hơn cả, sẽ không ai để ý đến nàng.
Đi nhanh vài bước, Trữ Tuyết Yến đi về phía cửa hông. Cơ thể của nàng nhỏ nhắn thêm với ở cách xa đại môn nên không ai có thể nhìn thấy nàng.
Quả nhiên, cửa hông hơi đóng và không ai để ý đến nàng.
Thế nhưng, một tiểu hoà thượng đứng sau phương trượng đã nhìn thấy nàng. Hắn ra hiệu với nàng. Trữ Tuyết Yến lúc này cũng không nghĩ thông suốt. Nàng không nhìn thấy gì bên ngoài trong tầm mắt của mình. Cho nên nàng nghĩ tiểu hoà thượng đang cố hỏi tại sao nàng lại đi ra ngoài. Nàng giơ tay chỉ vào cửa hông, rồi chỉ vào mình, nàng muốn hắn biết rằng nằng sắp đi ra ngoài.
Vị tiểu hoà thượng này có vẻ hơi lo lắng khi liên tục dùng tay ra hiệu mạnh mẽ với nàng, nhưng Trữ Tuyết Yến vẫn không hiểu.
Nàng mặc kệ hắn vì thời gian đang trôi qua.
Nàng nghe thấy tiếng quát ngay khi mở cửa ra. Có người hét lên, "Là ai? Bắt hắn lại!". Nàng cảm nhận được sự lạnh lẽo của nam tử đó.
Nhìn lưỡi dao sắc bén trước mặt, rồi nhìn lại vị tiểu hoà thượng lúc này đang hoảng sợ. Trữ Tuyết Yến ý thức được rằng vị tiểu hoà thượng đang cố gắng cảnh báo nàng về người nam tử ngoài cửa. Nhưng vừa rồi nàng không thấy gì nên hiểu lầm hắn. Cuối cùng nàng đã bị bắt.
Những vệ binh uy nghiêm với khôi giáp canh giữ ở những nơi ẩn khuất. Họ vây quanh khoan đại mã xa.
Và đó lại chính là hướng đi của nàng.
"Ngươi là ai? Sao ngươi dám chạy tới trước mặt Dịch Vương gia? Quỳ xuống, nhanh!"
Dịch Vương gia? Trữ Tuyết Yến biến sắc, thực sự sợ hãi. Dân chúng Chu quốc có thể không biết gì về hoàng thượng, nhưng chắc chắn biết Ngao Thần Nghĩa, Dịch Vương gia. Hắn không chỉ là Dịch Vương gia mà còn là hoàng đệ của đương kim thánh thượng, điều đó có nghĩa là hắn hoàn toàn có thể kế vị ngai vàng của hoàng huynh mình.
Hoàng đệ sẽ kế thừa ngai vàng, đây là thánh ý của tiên hoàng.
Trữ Tuyết Yến nghe nói rằng Ngao Thần Nghĩa đã sát cánh chiến đấu cùng tiên hoàng trên chiến trường, là chiến thần hiển hách trên sa trường. Hắn đã chiến đấu đạp lên những cuộc chém gϊếŧ để thoát ra. Hắn lãnh huyết, không quan tâm đến sinh mạng của người khác.
Quần chúng trong kinh thành đều biết Dịch Vương gia là một kẻ tàn nhẫn, đã gϊếŧ mười quan nhất phẩm chỉ trong một đêm, không một ai trong gia quyến họ sống sót. Nó khiến cho văn võ bá quan và dân chúng đều sốc nặng, tất cả mọi người trong thiên hạ đều sợ hãi hắn. Bên cạnh đó, hắn còn kiểm soát Binh bộ và Hình bộ. Thậm chí một số tổ chức tình báo và Khu Mật sứ của Triều đình cũng do Ngao Thần Nghĩa chưởng quản.
Chỉ cần là sự vụ do Khu Mật sứ của Triều đình bẩm báo lên, sẽ trực tiếp đưa thẳng đến pháp đình của Hình bộ, tội danh gì cũng có thể xảy ra. Những gì họ đã luận tội, không ai có thể thoát được.
Do đó, mặc dù một số quan đại thần muốn ủng hộ các hoàng tử kế thừa vương vị, nhưng họ cũng không dám hó hé nữa lời.
Ngao Thần Nghĩa chân chính là người thống trị của triều đại này, dưới một người trên vạn người. Hắn hiển nhiên là vị hoàng đế kế tiếp trong tương lai, cũng là người máu lạnh, không ai dám chống lại hắn trừ khi thấy mình sống đủ lâu.
Trữ Tuyết Yến nghĩ một người như hắn sẽ không đến đây. Đức Phật nhân từ cũng sẽ bị choáng váng trước lãnh huyết của hắn.
Chạm mặt Ngao Thần Nghĩa ở đây, Trữ Tuyết Yến không thể bình tĩnh nổi. Hôm nay nàng vội vàng đi ra ngoài không ngờ lại gặp phải chuyện này. Nhìn màn trướng của xa giá hắc sắc được trang hoàng bằng vàng rồng, nàng quỳ xuống ngay lập tức thanh minh cho bản thân, "Tiểu dân theo mệnh lệnh chủ nhân đi làm phận sự bên ngoài tự miếu. Thỉnh Vương gia tha cho tiểu dân."
Cơ thể nàng nhỏ nhắn, cùng với chiếc mũ của bộ y phục rất lớn giúp nàng che giấu khuôn mặt của mình khi nàng cúi đầu xuống. Không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của nàng khiến vệ binh nghĩ rằng nàng có vấn đề.
"Ngươi đang cố che giấu điều gì. Bỏ mũ ra!" Vệ binh vừa nói vừa dùng lưỡi dao chọc về phía mũ của nàng. Lưỡi dao sắc bén khiến Trữ Tuyết Yến sợ hãi nhưng nàng vẫn ở không nhúc nhích, giải trình, "Bẩm Vương gia, tiểu dân không cố ý mạo phạm. Nếu ngài không tin, tiểu dân có thể lập tức quay trở lại, đợi đến khi ngài rời đi, rồi mới ra ngoài phận sự của mình."
Nàng không thể bỏ chiếc mũ ra, nếu không, họ sẽ phát hiện ra nàng là nữ nhi.