Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đích Nữ Hữu Độc

Chương 27: Họ Vĩnh Viễn Mất Đi Hạnh Phúc Của Chính Mình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nữ tử bước đi "bình thường" hướng tới, quỳ gối đập đầu xuống đất rồi sợ sệt ngẩng đầu lên. Nàng không quá mỹ lệ nhưng điềm đạm đáng yêu trông rất đáng thương. Nước mắt tuôn rơi trên má như thể vừa bị bắt nạt. "Người hiểu lầm rồi, thiếu phu nhân. Hạ thiếu gia đã cứu tiểu nữ, an bài cho tiểu nữ ở đây, còn giúp tiểu nữ liên lạc với gia quyến. Hạ thiếu gia và tiểu nữ thực sự không có quan hệ gì. Xin người tin tưởng, thiếu phu nhân. Để…để tiểu nữ chết đi, chứng minh sự trong sạch của mình."

Vừa dứt lời, nàng đứng dậy, hành động như sắp tông vào cái cột gần đó và chết.

Hạ Vũ Hàng hoảng sợ đưa tay ra ngăn cản. Cơ thể mảnh mai của nữ tử rơi vào vòng tay của hắn, nàng khóc càng dữ dội hơn. "Hạ thiếu gia, người đã cứu tiểu nữ. Làm sao tiểu nữ có thể để người khác hiểu lầm người được? Tiểu nữ ... Tiểu nữ chẳng qua chỉ là một đám lục bình phiêu dạt trên ao hồ. Tiểu nữ không bận tâm đến việc bị nhầm lẫn là một nữ tử từ kỹ viện, nhưng… làm sao tiểu nữ có thể hủy hoại thanh danh của người? Tiểu nữ…”

Nàng khóc thảm thiết đến mức những lời nói ra bị tắt nghẹn!

Thà chết chứ không làm hỏng thanh danh của Hạ Vũ Hàng.

Nàng đang trả đũa Trữ Tử Nghiên việc gọi nàng là kỹ nữ! Nàng có vẻ khá ranh mãnh. Khoảnh khắc vừa xuất hiện, nàng đã cuỗm đi vai diễn là một người mong manh, dịu dàng mà Trữ Tử Nghiên vẫn hay khoác lên người. Nhưng bánh xe vận mệnh vẫn luôn quay, mọi thứ đang dần trở nên thú vị.

Trữ Tuyết Yến lùi lại, đứng ngoài cuộc xem diễn. Trữ Tử Nghiên tin rằng gϊếŧ chết nàng là đã giành được Hạ Vũ Hàng. Nàng muốn nhìn thấy Trữ Tử Nghiên cũng nếm trải nỗi oán hận thâm sâu mà nàng đã trải qua khi đó.

"Tử Nghiên, sao nàng có thể nói ra những lời đáng hổ thẹn như vậy? Nàng ấy vô tội. Bản thân nàng là tiểu thư quyền quý của phủ Hộ quốc tướng quân. Sao lại có thể nói những lời bẩn thỉu như vậy?" Nhìn mỹ nhân trong lòng khóc đứt tâm can, Hạ Vũ Hàng nghiêm mặt, không vui quở trách thê tử mình.

‘Vô tội?’ Trữ Tử Nghiên lửa giận sắp bùng nổ. Hai người đang đứng ôm chặt lấy nhau trước mặt nàng mà vô tội? Vì nữ tử này, hắn thậm chí còn nói nàng không xứng là tiểu thư quyền quý của phủ Hộ quốc tướng quân. Từ góc độ này, nàng có thể nhìn thấy vẻ tự mãn không thể kiềm chế trên khuôn mặt nữ tử. Nàng sắp vò nát chiếc khăn trên tay thành mảnh vụn.

Nàng đã không tiếc công sức giành lấy nam nhân này và cuộc hôn nhân viên mãn của họ. Bây giờ, một nữ tử khác đang cản đường nàng. Nàng không bao giờ chấp nhận chuyện này. Hơn nữa, Trữ Tuyết Yến đang ở đây, trông nàng ta như đang xem trò hay, rõ ràng không thể kìm lại nụ cười chế giễu trên khuôn mặt.

"Đại tỷ, nếu tỷ phu và vị cô nương này đều trong sạch, không cần phải che đậy mối quan hệ của họ. Nếu không, mọi người lại nghĩ huynh ấy bỏ mặc tân nương tử của mình, vui đùa với tình nhân. Điều này sẽ làm tổn hại đến xuân khuê của huynh ấy", Trữ Tuyết Yến dịu dàng nói, cố gắng xoa dịu Trữ Tử Nghiên. Ánh mắt thâm sâu khó lường của nàng dừng trên người nữ tử đang đứng trong góc, sự vui cười trong mắt càng thêm đậm.

Nàng đang nhắc Trữ Tử Nghiên đây là Hàn San Tự. Nếu làm ầm ĩ ở đây sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của nàng. Nếu tin tức nàng cãi nhau với một nữ tử khác bị truyền ra trước khi chuyện bát quái về phủ Hộ quốc tướng quân chưa lắng xuống, thanh danh của nàng sẽ không bao giờ lấy lại được.

"Vũ Hàng, Ngũ muội nói đúng. Nếu giữa hai người đã không có gì, thϊếp sẽ an bài cho nàng ấy một chỗ trong hậu viện của chúng ta. Nàng có thể trở về khi gia quyến đến đón nàng. Nó tốt hơn nàng ở lại đây một mình. Mặc dù tự miếu này yên tĩnh, nhưng ở đây chỉ toàn nam nhân. Nói ra thì dễ nhưng sẽ rất khó nghe!"

Trữ Tử Nghiên lúc này đã bình tĩnh lại, rõ ràng đã kiềm chế được lửa giận của mình. Căm ghét thoáng hiện trong mắt, nhưng lại tỏ vẻ như đang hết lòng vì Hạ Vũ Hàng. Nàng còn cố ý đề cập rằng chỉ toàn nam nhân trong Hàn San Tự. Suy cho cùng hoà thượng cũng là nam nhân.

Một khi nữ tử này bước vào phủ của họ, nàng sẽ phải phục tùng nàng (TTN). Hạ phu nhân không thích nàng, chỉ vì tang lễ ở phủ Hộ quốc tướng quân đối lập với lễ thành hôn của nàng khiến Hạ phu nhân cảm thấy như hài nhi mình đã cưới một thê tử xui xẻo. Đó là nguyên do khiến Hạ phu nhân không hài lòng với nàng. Song, người nữ tử này có bối cảnh đầy nghi vấn, không biết xuất thân từ đâu sẽ kéo danh tiếng của hài nhi bà xuống bùn. Hạ phu nhân cũng sẽ không bao giờ thích nàng ta.



Khi điều đó xảy ra, Hạ phu nhân sẽ không thèm quan tâm nếu nàng có chà đạp lên người nữ tử này!

Trữ Tử Nghiên sẽ dày vò khiến nàng phải cầu xin được chết!

"Hạ thiếu gia, tiểu nữ sợ. Tiểu ... tiểu nữ không muốn đi ..." Nữ tử hoảng sợ ngay khi nghe mình sẽ đến Hạ phủ, không thân phận cũng không địa vị. Nàng đáng thương kéo mạnh ống tay áo của Hạ Vũ Hàng, mỏng manh đến mức như sắp ngất đi. Cứ như thể nàng sẽ không chịu đựng được nếu bị kích động dù chỉ một chút. Nàng đáng thường và âu yếm nhìn Hạ Vũ Hàng.

Trữ Tử Nghiên không giống một nữ nhân ngu xuẩn. Nàng biết Trữ Tử Nghiên không dễ đối phó. Nếu nàng thật sự đi theo đến Hạ phủ, nàng sẽ chết rất thảm thiết!

Hạ Vũ Hàng do dự. Một bên là người hồng nhan tri kỉ, một bên là chính thê của hắn. Hắn cau mày, thật khó để lựa chọn. Hắn dự định sau một khoảng thời gian nữa sẽ nói với Trữ Tử Nghiên về chuyện này vì họ vẫn là tân hôn phu phụ nhưng mối quan hệ lại bị phát hiện vào lúc này. Vô luận thế nào, hắn cũng bất lợi.

Nếu Trữ Tử Nghiên thật sự muốn làm lớn chuyện, hắn vẫn là bên vô lý. Vả lại, điều này sẽ ảnh hưởng đến đường công danh sau này của hắn.

Nhìn thấy sự lưỡng lự của Hạ Vũ Hàng, Trữ Tuyết Yến có lòng tốt nhắc nhở hắn. “Tỷ phu, xuân khuê của huynh…” Khi nàng nói còn cố ý nhìn về phía sau, thấy một vài vị phu nhân bị nàng thu hút đi theo sau nàng. Họ cũng tình cờ chứng kiến chuyện tình này. Dù giữ khoảng cách nhưng họ cũng không bỏ đi. Đám phu nhân hiếu kì nhìn chằm chằm còn chỉ tay về phía họ.

"Trần cô nương, thỉnh theo Tử Nghiên đến Thượng thư phủ. Sẽ không hợp quy củ cho một nam nhân như ta luôn trông chừng ngươi. Nếu tìm được gia quyến của cô nương, ta nhất định sẽ đưa ngươi về quí sở." Trong nháy mắt, Hạ Vũ Hàng hạ quyết tâm buông bỏ nữ tử này. Hắn thậm chí còn lùi lại phía sau, tạo khoảng cách giữa họ.

Nó sẽ là xuân khuê năm sau. Khoa cử khảo thí ba năm một lần sẽ diễn ra sau đó. Hạ Vũ Hàng đã đợi ba năm cho xuân kỳ đó, hắn không cho phép một nữ tử làm hỏng kế hoạch của mình. Ngay cả khi hắn thích nàng, hắn cũng sẽ không bao giờ đánh cược công danh của mình vào! Những người có tiếng xấu sẽ không thể bước vào được Thánh Tâm bất kể có thông minh và hiếu học đến đâu. Đừng nói đến việc đạt được một trong ba thứ hạng, hắn nhất định sẽ không đạt hạng hai hoặc hạng ba!

Vả lại, Trữ Tử Nghiên có phủ Hộ quốc tướng quân là chỗ dựa. Nàng cũng không phải là người dễ bị lừa.

Hiểu được điều này, hắn đương nhiên muốn tẩy sạch quan hệ với Trần Hạc Tường.

Trần Hạc Tường chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ đẩy nàng ra. Nàng đứng lặng người với đôi mắt rưng rưng. Bất cứ khi nào nàng biểu cảm như vậy, hắn sẽ chiều theo mọi ý thích của nàng. Không ngờ được hôm nay hắn lại quay mặt làm ngơ. Nàng đáng thương gọi hắn, "Hạ thiếu gia!" Nàng không biết làm sao có thể tiếp tục nói.

Hạ Vũ Hàng liếc nhìn Trữ Tử Nghiên không thể ngăn bản thân nhắc nhở nàng. "Tử Nghiên, Trần cô nương là khách. Bảo hạ nhân sắp xếp cho nàng một hảo viện. Đừng để người khác nghĩ rằng phủ chúng ta không có tình người. Nếu ta đã cứu nàng ấy, ta nhất định phải giúp nàng ấy đến cùng." Lời nói của hắn khiến Trữ Tử Nghiên tức giận đến bốc lửa trên đầu.

‘Hắn sợ ta sẽ hành hạ ả tiện nhân này!’

"An tâm đi, Vũ Hàng. Ta sẽ lệnh cho hạ nhân hầu hạ tốt Trần cô nương." Trữ Tử Nghiên bước tới, ấm áp nắm lấy tay Trần Hạc Tường. Thậm chí, nàng còn dùng khăn tay lau nước mắt cho nàng, cười nói: "Đừng khóc nữa, Trần cô nương. Nếu người cứ khóc như vậy, mọi người sẽ thực sự nghĩ ta đang ức hϊếp tình nhân của Vũ Hàng đấy!"

"Đa tạ, thiếu phu nhân." Dựa trên cuộc trò chuyện, Trần Hạc Tường biết nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi cùng Trữ Tử Nghiên. Nàng phải hạ thấp bản thân, hành lễ với Trữ Tử Nghiên, bày ra vẻ biết ơn.



"Có gì mà đa tạ? Người thật khả ái và hiểu chuyện, Trần cô nương. Đừng lo lắng nếu không thể tìm thấy thân thích của mình, Vũ Hàng và ta nhất định sẽ tìm cho người một phu quân tốt." Trữ Tử Nghiên ngày càng nhập tâm vào vai diễn của mình. Nàng khen ngợi trong khi kéo tay Trần Hạc Tường. Sau đó, quay sang Hạ Vũ Hàng hỏi, "Đúng vậy không, Vũ Hàng?"

Nhăn mày, Hạ Vũ Hàng không kiên nhẫn nói: "Hừ. Hồi phủ sau khi giúp nàng ấy thu dọn đồ đạc." Hắn quay người sải bước dài rời đi. Làm hắn thấy không thoải mái là đám phu nhân vẫn đang tò mò quan sát họ. Làm hắn khó chịu hơn cả là đôi mắt kiều diễm đen như mực vừa trong sáng vừa thâm sâu khó lường. Nàng lặng lẽ liếc nhìn hắn khiến hắn cảm thấy như có thể bị nàng nhìn thấu.

‘Ngũ tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân? Không phải được xem là nữ nhi nhu nhược và bất tài nhất của tướng phủ sao?’

Hắn đột nhiên cảm thấy một làn sóng thất vọng, thậm chí có cảm giác tội lỗi không giải thích được.

Đám nha hoàn và bà tử nhanh chóng hành động, thu dọn đồ đạc của Trần Hạc Tường ngay lập tức. Khi Trữ Tuyết Yến nhìn thấy đám hạ nhân mang ra một tấm bình phong được trang hoàng bằng một bức hoạ mỹ nhân kiều mị, chạm khắc ngọc bích và pha lê đen, lửa giận của nàng dâng lên. Tấm bình phong đó là di vật mà nương để lại cho nàng. Nàng đã luôn giữ nó trong khuê phòng của mình. Nhưng có một lần, Hạ Vũ Hàng vào khuê phòng nàng và tán thưởng tấm bình phong này.

Khi đó, nàng tin rằng cuối cùng mình cũng sẽ thành hôn với Hạ Vũ Hàng. Thấy Hạ Vũ Hàng rất thích tấm bình phong này, nàng đã tặng nó cho hắn. Ai biết được hắn sẽ đem nó cho người nữ nhân suýt gϊếŧ chết nàng? Nàng không ngờ hắn lại triệt để chà đạp lên tấm lòng thành của nàng. Nàng phải trả giá không chỉ tâm tư mà còn cả sinh mệnh của mình…

Thế nhưng, nàng sẽ đòi lại tất cả từng thứ một! Cũng giống như thiếu nợ trả tiền, nợ máu phải trả bằng máu. Hai người họ đã lấy đi mọi thứ của nàng! Sự giễu cợt dần biến mất dưới cái nhìn sắc bén của nàng. Thần sắc của nàng dần dần trở lại bình thường.

Trữ Tuyết Yến bước tới mỉm cười với Trữ Tử Nghiên đang tức giận nhìn đám hạ nhân thu dọn đồ đạc cho Trần Hạc Tường. "Đại tỷ, Sao tỷ không cùng hồi phủ? Tỷ không cần phải bồi bạn với muội. Dù sao thì muội vẫn ổn, muội chỉ định đọc kinh niệm phật ở đây. Nhưng tỷ tỷ, tỷ vẫn là tân nương tử, tỷ phu thì cần học tập. Trên hết, hậu viện của huynh ấy cần được yên ổn”.

Nàng lôi Trữ Tử Nghiên đến đây chỉ để xem trò diễn trước đó. Bây giờ mưu kế của nàng đã đạt được, nàng muốn tiễn nàng ta đi.

Nàng chưa muốn gϊếŧ Trữ Tử Nghiên. Nàng muốn nhìn thấy Hạ Vũ Hàng và Trữ Tử Nghiên từ từ đối địch với nhau đến khi họ trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Họ đã hủy hoại hạnh phúc và cuộc sống của nàng, do đó, họ sẽ phải vĩnh viễn mất đi hạnh phúc của chính mình!

Khi Hạ Vũ Hàng rời đi, Trần Hạc Tường cũng bình tĩnh lại. Ngồi xuống gần đó, nàng lén lấy khăn tay chấm nước mắt che đi nửa khuôn mặt của mình. Trữ Tuyết Yến không biết nước mắt của nàng có thật hay không. Trần Hạc Tường vẫn đang nhìn Trữ Tử Nghiên với ánh mắt lấp lánh. Nàng đang suy tính xem mình nên làm gì để Hạ Vũ Hàng đứng về phía mình. Nữ nhân này thực sự là tân nương tử của Hạ Vũ Hàng?

Tại sao không phải là vị nữ tử lúc trước?

Mặc dù Trữ Tử Nghiên trông không giống một đối thủ dễ xơi, nhưng Trần Hạc Tường biết rằng nàng vẫn có cơ hội từ thái độ mà Hạ Vũ Hàng đối xử với vị nữ tử trước kia. Hạ Vũ Hàng dường như không quan tâm quá nhiều đến Trữ Tử Nghiên, đối lập hoàn toàn với cách hắn đối xử với vị hôn thê trước đây của mình. Song, tại sao vị hôn thê của hắn cuối cùng lại thay đổi?

Trước đây nàng cho rằng mình sẽ không bao giờ thắng được vị nữ tử ngu xuẩn kia!
« Chương TrướcChương Tiếp »