Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đích Nữ Hữu Độc

Chương 2: : Trữ Tuyết Yến Tại Tang Lễ

« Chương TrướcChương Tiếp »
‘Ta đang ở đâu?’

Nhìn bộ bạch phục trên người và một tang lễ được sắp xếp đơn sơ trong viện, Trữ Tuyết Yến đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, rất nhiều ký ức xa lạ ùa vào trong đầu nàng.

Trữ Tuyết Yến là ngũ tiểu thư hèn nhát của phủ Hộ quốc tướng quân. Thân mẫu của nàng là trắc thất không được sủng ái của Hộ quốc tướng quân, Minh phu nhân, người đã qua đời một ngày trước. Trữ Tuyết Yến vì quá thương tâm và yếu ớt nên đã chết ngay tại tang lễ của thân mẫu nàng.

Và Trữ Tử Anh đã trọng sinh trong thân thể của Trữ Tuyết Yến. Nàng không còn là Trữ Tử Anh, người đến phủ Hộ quốc tướng quân để tìm nơi nương tựa nữa.

Sự hân hoan và tiếng cười nói vui vẻ ở tiền viện khiến nàng cảm thấy như là một giấc mơ...

Theo hồi ức của Trữ Tuyết Yến, lễ thành hôn của Hạ Vũ Hàng và Trữ Tử Nghiên đang được diễn ra.

Họ cho rằng Trữ Tử Anh đã chết!

Mỗi con chó đều có ngày của nó.( Every dog has its day: đây là thành ngữ TA, search trên mạng bạn sẽ tìm thấy) Bây giờ nàng đã không còn như ngày xưa nữa. Lần này sẽ đến lượt nàng đưa bọn họ xuống địa ngục ...

"Ngũ tiểu thư, ngũ tiểu thư." Giọng Hàn ma ma tryền vào từ cửa.

"Hàn ma ma, ta ở đây." Một âm trầm khàn được phát ra cổ họng của nàng. Nàng đã bất tỉnh và nhịn đói trong cả một ngày. Thật may mắn khi nàng còn có thể phát ra âm thanh vào lúc này.

Nghe thấy giọng nói của Trữ Tuyết Yến, Hàn ma ma vội vàng chạy tới : "Ngũ tiểu thư, nô tỳ mang cho người ít nước. Người uống một chút rồi nghỉ ngơi chốc lát."



"Hàn ma ma, Phu nhân vẫn chưa an bài hạ nhân mang thức ăn cho ta sao?" Sau khi uống một ít nước, Trữ Tuyết Yến không còn cảm thấy rát cổ họng nữa. Thanh âm nguyên lai của nàng đã khôi phục được một chút và ánh mắt của nàng trở nên sắc bén. Lúc này, theo như tiếng ồn ào bên ngoài, tân nương đã được rước đi nhưng khách khứa thì vẫn còn. ‘Mọi người sẽ chứng kiến nếu bây giờ nàng đi ra ngoài và gây ra một trận huyên náo’ Trữ Tuyết Yến nghĩ.

"Nô tì đã hỏi đám hạ nhân, nhưng họ nói ..." Hàn ma ma khó khăn nuốt nước bọt khi nhìn Trữ Tuyết Yến "Họ bảo rằng Đại phu nhân sẽ sớm cử người đưa đồ ăn cho người."

"Hàn ma ma, chúng ta sẽ tự mình đi lấy!" Trữ Tuyết Yến đột nhiên đứng dậy với nụ cười chế giễu. Nếu nàng nhớ không lầm, ngoài lão Thái phu nhân, người rất coi trọng thể diện, còn có Lưu Thái phu nhân ở phủ Hộ quốc tướng quân, và cả hai đều cực kỳ tuân theo lễ nghĩa.

Lưu Thái phu nhân là A di (dì) của Trữ Hiên, Hộ quốc tướng quân. Trượng phu của bà là một danh sư ở vùng phía nam Dương Tử Giang và bà chỉ có một ái nữ. Sau khi phu quân mất và nữ nhi đã thành gia, bà sống một mình trong Trang viên. Vì vậy, Trữ Hiên đã đến Trang viên và đón bà về phủ Hộ quốc tướng quân để tiện chăm sóc. Lúc đó, tất cả người dân trong kinh thành đều truyền nhau rằng Trữ Hiên là một người rất có đạo hiếu.

"Cái gì? Chúng ta ... chúng ta sẽ tự mình đi lấy?" Hàn ma ma tròn mắt kinh ngạc ngờ vực nhìn Ngũ tiểu thư, người luôn nhu nhược và luôn được bà che chở.

"Phải, tự chúng ta sẽ đi lấy. Bọn chúng nói rằng nương ta đã mất và ta là một đứa xúi quẩy, nên không cho phép ta ra tiền viện. Ta sẽ đi!"

Trữ Tuyết Yến lạnh lùng nói, với hận ý sâu trong ánh mắt!

‘Trữ Tử Nghiên, đừng nghĩ mọi thứ đều viên mãn miễn là ngươi vào được Hạ phủ. Tôi sẽ khuấy đảo mọi thứ. Thêm nữa, phủ Hộ quốc tướng quân cũng sẽ không bao giờ được yên bình nữa.’

"Ngũ tiểu thư, người không thể đi. LãoTthái phu nhân và Đại phu nhân sẽ trách phạt người nếu bị họ phát hiện." Hàn ma ma bị kinh hãi bởi quyết định đột ngột của Trữ Tuyết Yến. Bà túm chặt lấy tay áo Trữ Tuyết Yến vì sợ rằng nàng sẽ lỗ mãng xông ra ngoài.

"Hàn ma ma, đừng lo lắng. Ta sẽ không liều lĩnh ." Đôi mắt Trữ Tuyết Yến thâm sâu không thể tả.

Nhận thấy sự cố chấp của Ngũ tiểu thư, Hàn ma ma chỉ có thể cầm đèn l*иg trên mặt đất lên và đỡ Trữ Tuyết Yến với tay còn lại.



Trữ Tuyết Yến đi về phía tiền viện náo nhiệt. Mọi thứ đều tràn đầy sự vui mừng, và bộ bạch phục bằng vải lanh này của nàng còn chói mắt hơn bộ y phục của những người khác.

Hầu hết hạ nhân trong phủ đều không biết rằng có người đã qua đời. Vì nhu nhược và hèn nhát, Trữ Tuyết Yến đã rất nhiều năm không ra khỏi Minh Sương Viên của nàng. Những hạ nhân mới vào phủ không biết nàng là ai, thầm suy đoán thân phận của nàng.

"Nàng ấy là ai? Sao nàng ấy lại ăn mặc như thế? Trông như thể ai đó đã chết."

"Đó là Ngũ tiểu thư. Nhìn cô ta xem, trông cô ta không giống một tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân gì hết."

"Cô ta thật không có phép tắc. Hôm nay là hôn lễ của Đại tiểu thư mà cô ta lại ăn mặc như thế này. Cô ta muốn làm gì chứ?"

Đột nhiên, một bà tử lao ra khỏi đám đông và đưa tay ngăn nàng lại, thô lỗ nói: "Ngũ tiểu thư, sao người lại đến đây? Người sức khỏe không tốt, không cần phải ra ngoài. Đại phu nhân kêu người quay trở lại viện nghỉ ngơi.”

Người trong phủ Hộ quốc tướng quân gọi Lăng phu nhân là "Đại phu nhân" còn gọi trắc thất - Minh phu nhân là "Nhị phu nhân". Người đến là Vân ma ma – Thân tín của Lăng phu nhân. Trữ Tuyết Yến nhận ra rằng bà ta là một trong những kẻ hung ác đã dìm chết Trữ Tử Anh vào đêm hôm trước. Nàng không khỏi nhìn bà ta với vẻ căm hận tột cùng.

"Vân ma ma, Ngũ tiểu thư đã một ngày không ăn. Sao vẫn chưa có hạ nhân mang đồ ăn cho tiểu thư?" Hàn ma ma hỏi.

"Tất cả hạ nhân đều đang bận rộn phục vụ cho khách nhân. Phu nhân và lão Thái phu nhân còn chưa ăn cơm. Sao người lại vội vàng như vậy? Khi mọi việc xong xuôi, chúng nô tì sẽ mang đồ ăn cho Ngũ tiểu thư." Vân ma ma mất kiên nhẫn nói.

"Mọi việc xong xuôi? Đến khi nào? Mẫu thân và tổ mẫu cũng đã một ngày chưa ăn sao?" Ẩn nhẫn sự hận thù trong mắt, Trữ Tuyết Yến nâng đầu lên và hỏi trong sự ngạc nhiên.

Ngũ tiểu thư, người luôn nhát gan và hiếm khi dám lớn tiếng, hôm nay đã phản bác lại Vân ma ma, khiến Vân ma ma ngỡ ngàng. Bà ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt âm lãnh của Trữ Tuyết Yến mà cảm thấy sợ hãi.
« Chương TrướcChương Tiếp »