Sau khi bái tế trước linh cữu của Minh phu nhân, Dịch Vương gia rời đi cùng với đám thuộc hạ của mình mà không đợi Trữ Hiên quay lại. Mãi cho đến khi hắn ta rời đi, Trữ Lăng Vân mới dám đi ra từ phòng bên.
Trữ Hiên đã đến cùng với những người khác khi nàng đang trốn trong phòng bên. Hai tên lính canh mặt vô cảm đứng ngay lối ra vào, khiến nàng và nha hoàn của mình không thể quay trở lại sảnh tang lễ. Vì thế, nàng không biết được chuyện gì đã xảy ra bên trong sảnh.
Nàng vội vàng đi ra để dò la ngay khi nhìn thấy đám người bên ngoài đã rời đi.
Khi nàng nhìn thấy Thanh Ngư đang giúp Trữ Tuyết Yến uống dược hoàn, nàng nghĩ rằng Trữ Tuyết Yến bị kinh sợ đến nỗi bệnh tái phát. Nàng khinh bỉ liếc nhìn Trữ Tuyết Yến trong khi ngầm chế nhạo nàng đúng là đồ vô dụng. Nàng đã quên mất rằng mình đã trốn trong phòng bên như thế nào trước đó, sợ đến mức không dám cử động chân tay.
Không có người ngoài xung quanh, Trữ Lăng Vân ghét bỏ xưng Trữ Tuyết Yến là muội muội mình. Hếch cằm lên, nàng thô lỗ hỏi: "Ngươi, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Tại sao phụ thân đến rồi lại đi?"
“Một vị quý nhân đến để bái tế nương ta,” Trữ Tuyết Yến tuỳ tiện đáp. Nàng đã bảo Thanh Ngư cất đi lọ thuốc chưa dùng hết mà thái y đã đưa cho nàng trước đó. Hắn nói rằng dược hoàn này có thể trung hoà với độc dược trong lưu huyết của nàng nhưng liệu nó có thể triệt tiêu căn nguyên của bệnh tật hay không vẫn chưa thể xác định. Chỉ có thể đợi cho đến khi nàng uống hết lọ thuốc này.
"Một vị quý nhân đến bái tế nương ngươi?!" Trữ Lăng Vân sững sờ nhìn quan tài nằm giữa sảnh tang lễ mà nhếch môi. Nàng chua ngoa nói: "Ngươi bịa chuyện à? Ngươi không biết nương ngươi có thân phận như thế nào sao? Loại quý nhân nào lại đến và đích thân bái tế chứ? Đã đáng tán dương lắm rồi nếu hắn cử một quản gia đến thay! Ngươi nghĩ rằng nương ngươi là chính thê của phủ Hộ quốc tướng quân sao?"
"Khi phụ thân và tổ mẫu đến, ta sẽ nói với họ rằng ngươi không cần phải canh giữ ở đây nữa. Nương ta không cần một người giả nhân giả nghĩa đến chăm sóc bệ thờ của bà" Trữ Tuyết Yến lạnh lùng nói.
Nàng liếc nhìn Trữ Lăng Vân với vẻ mặt u ám. Nguyên do tại sao nữ nhi của một tiểu thϊếp như Trữ Lăng Vân lại dám lợi dụng nàng vì nàng rất dễ bị bắt nạt!
Trữ Lăng Vân không ngờ rằng Trữ Tuyết Yến lại dám phản bác nàng.
Ánh nhìn của Trữ Tuyết Yến càng làm nàng thêm điên tiết. Nàng lao đến Trữ Tuyết Yến, chỉ vào mặt nàng, và bắt đầu mắng mỏ!
"Trữ Tuyết Yến, ngươi nghĩ mình là ai? Sao ngươi dám ở chỗ này ra lệnh cho ta! Ngươi tưởng mình là đích nữ của tướng phủ này sao?! Ngươi chỉ là một nữ nhi không được sủng ái và là hỗn huyết nhi được sanh ra trong tướng phủ này! Sao ngươi dám thể hiện ra cung cách của một đích nữ chứ! ”
Hỗn huyết nhi? Không được sủng ái? (con lai – tại sao gọi nàng là con lai, về sau các bạn sẽ rõ)
Lời nói của Trữ Lăng Vân khiến Trữ Tuyết Yến nổi giận. Ánh mắt của nàng lập tức phi thường sắc bén khiến Trữ Lăng Vân kinh hãi. Sự phô trương hiên ngang của nàng lúc nãy mắng mỏ Trữ Tuyết Yến ngay tức khắc suy yếu.
Trữ Lăng Vân trông thật lố bịch khi dựng lên một bình phong ngay sau khi cơn giận của nàng rõ ràng đã bị dập tắt. Thấy vậy, Trữ Tuyết Yến cười nhạo. Nàng giơ tay lên và gạt đi ngón tay trỏ của Trữ Lăng Vân.
"Nương ta là dòng chính thất trong tướng phủ. Địa vị của nàng cũng tương đồng với Lăng phu nhân. Đám thiếu gia và tiểu thư của tướng phủ này đều phải gọi nàng một tiếng mẫu thân. Ngươi dám nói những ngôn từ đồϊ ҍạϊ như vậy trong linh đường của mẫu thân thật là một hành động bất hiếu!"
Nghe lời nói của nàng, Trữ Lăng Vân biến sắc. Vừa muốn mở miệng phản bác lại, nàng đã nghe Trữ Tuyết Yến nói tiếp, "Vị thế của những người bình thê trong một gia tộc đã được công nhận từ rất lâu khi Tiên hoàng khai quốc: "Bình thê cũng được xem như mẫu thân của các hài tử trong gia quyến". Lời nói của ngươi trước đó chẳng những phủ nhận thân phận Mẫu thân của nương ta, mà còn xúc phạm thánh ý của Tiên hoàng. Đây là tội bất trung với vương triều! "
Sắc mặt Trữ Lăng Vân đã tái mét vào thời điểm Trữ Tuyết Yến bắt đầu nói.
Đám hạ nhân ở gần đó đều bất đồng biểu cảm.
Ngay cả nam nhi trai tráng cũng phải khϊếp sợ khi bị buộc tội bất trung, bất hiếu chứ đừng nói đến một nử tử chưa lập gia như nàng !
Nhận thấy sự biến đổi trong biểu cảm của Trữ Lăng Vân, Trữ Tuyết Yến thầm chế nhạo. Nàng không cần phải tốn nhiều sức lực để đối phó với một ngốc nữ như nàng, người nói mà không suy nghĩ. Nàng chậm rãi ngồi xuống và tiếp tục nói, "Hơn nữa, thân mẫu của ngươi cũng là một nha hoàn của Lăng phu nhân. Tứ tỷ tỷ, tỷ sinh ra là nhi nữ của tiểu thϊếp mà lại kiêu căng như vậy trước mặt nữ nhi của dòng chính thất. Tỷ thật giúp muội đại khai nhãn giới hôm nay. "
Trữ Lăng Vân luôn coi Trữ Tuyết Yến là một kẻ nhu nhược và dễ bị bắt nạt. Sau khi nghe nàng nhắc đến thân mẫu của nàng không hơn gì một tiểu thϊếp với thân thế của một nha hoàn, nàng bị bẽ mặt đến mức phát cáu. Nàng liền la mắng: "Thân mẫu của ta là một nha hoàn thì sao? Bà ấy vẫn tốt hơn một nữ nhi của kẻ tạo phản như nương ngươi! Ai biết được nếu một ngày nào đó, bí mật được tiết lộ và ngươi bị vạch trần như một đứa con hoang!"
"Đó là cách mà một người mẫu thân có thân phận tiểu thϊếp dạy dỗ ngươi sao?! Sao ngươi dám nói ra những lời như vậy!" Thanh âm hùng hồn, uy nghiêm vang lên từ phía sau họ. Trữ Hiên đứng trong góc tối cạnh cửa với vẻ mặt u ám. Hắn lạnh lùng nhìn Trữ Lăng Vân. Không ai biết hắn ta đến khi nào. Khoảnh khắc Trữ Lăng Vân nhìn thấy hắn, nàng sợ tới mức mặt trắng bệch.
Trữ Tuyết Yến từ từ hạ tầm mắt xuống để che giấu xúc cảm. Tất nhiên, nàng biết Trữ Hiên sẽ không trừng phạt Lăng phu nhân lần này. Không khó để điều tra ra một chuyện như thế này. Lăng phu nhân là người chưởng quản hậu viện và an bài Thanh Thuỵ và những hạ nhân khác đến Minh Sương Viên. Nếu có ai đó trong tướng phủ hận Minh phu nhân đến mức đủ để gϊếŧ nàng, thì đó phải là Lăng phu nhân.
Nàng vẫn nuôi một chút hy vọng Trữ Hiên sẽ tìm ra chân tướng của sự việc này. Nếu người phụ thân vô dụng này của nàng thực sự quan tâm đến Minh phu nhân, hắn sẽ không hoàn toàn không biết gì về vụ việc này.
Thế nhưng, hiện tại sự thật Minh phu nhân chết vì bị đầu độc đã được phơi bày. Nó như trở thành một cái gai trong tâm của Trữ Hiên.
Có lẽ, bây giờ cái gai đó vẫn còn nhỏ và không đủ để khiến hắn ghét bỏ Lăng phu nhân. Nhưng, một khi sự nghi hoặc còn tồn tại, lòng tin của hắn dành cho bà ta sẽ dần suy giảm.
Trữ Tuyết Yến khẽ ho vài cái để che đi nụ cười tự mãn của mình. Kể từ bây giờ, có thêm một người nữa sẽ để mắt đến Lăng phu nhân. Lăng phu nhân sẽ phải tính toán thật kỹ trước khi muốn làm bất cứ điều gì với nàng.