Chương 17: Độc Ác; Mỹ Nhân Tuý Đào Hoa

"Thái y đại nhân, tiểu thư chúng tôi thế nào rồi?"

Thái y không trả lời. Hắn đổi tay bắt mạch của Trữ Tuyết Yến và cau mày càng thêm sâu.

Ánh mắt rơi vào tách trà đặt gần nàng. Hắn với lấy chiếc tách, đặt nó gần mũi và ngửi. Hắn hỏi Thanh Ngư, "Tiểu thư nhà ngươi uống cái này phải không?"

"Ân. Trù phòng chuẩn bị và đưa qua. Nó có vấn đề gì sao?" Thanh Ngư lo lắng hỏi.

"Tiểu nữ đã không chạm vào trà khi họ đưa qua vào chiều nay. Nhưng tiểu nữ thấy khát trước đó và nhấp một, hai ngụm. Tất cả mọi người đều uống trà do trù phòng chuẩn bị; làm sao nó có vấn đề được chứ?" Trữ Tuyết Yến yếu ớt diễn giải.

Sắc mặt nàng tái nhợt như thây ma.

Lời nói của nàng khiến Trữ Hiên không còn nghi vấn.

Vị thái y rút từ trong ngực ra một cây kim bạc và nhúng vào trong tách trà. Kim quang bạc trắng như tuyết giờ đã bị nhuộm bởi một lớp đen mờ!

"Có Tuý Nhân Đào bên trong tách trà. Loại dược này thuộc tính hàn, mang dư vị thơm dịu và ngọt tự nhiên. Nó cũng là độc dược và người dùng nó thường xuyên sẽ chết vì ngộ độc. Phán đoán từ thần sắc của vị tiểu thư này, tại hạ nghĩ đây không phải là lần đầu tiên người dùng nó. Sợ rằng thân thể của tiểu thư đã bị tổn hại trầm trọng và cần được điều dưỡng kỹ lưỡng nếu không tính mạng sẽ khó bảo toàn."

Vị thái y lắc đầu khi đưa ra lời giải thích cặn kẽ. Nội vụ của một gia tộc quyền quý không dính dáng gì đến hắn nhưng khi nhận được lệnh của chủ tử, điều đó có nghĩa rằng họ sẽ nhúng tay vào sự tình này. Đương nhiên, hắn sẽ phải bọc bạch hết những phát hiện của mình mà không dấu diếm. Sau khi suy nghĩ, hắn quyết định tiết lộ rằng đây không phải là lần đầu tiên vị tiểu thư này uống độc dược.

Tuý Nhân Đào – toàn danh là Mỹ Nhân Tuý Đào Hoa - có một cái tên mỹ miều nhưng đủ để gây chết người, cướp đi sinh mạng kẻ khác. Nó đặc biệt hiểm ác bởi mùi hương mờ nhạt khó mà phát hiện ra.



"Không ... Không thể nào. Đây là căn bệnh cũ của tiểu nữ; nương của tiểu nữ cũng bị tương tự như vậy. Đó không thể là độc dược được. Nương và tiểu nữ thỉnh thoảng cũng trải qua những triệu chứng như thế này. Làm sao nó có thể là độc được? Ngài…có nhầm lẫn gì không? ”

Trữ Tuyết Yến nắm chặt tay áo của vị thái y khi nàng hỏi hắn ta.

Điều kỵ huý lớn nhất đối với một thầy thuốc chính là bị nghi ngờ về y thuật của mình. Khi thấy Trữ Tuyết Yến không tin mình, hắn tức giận đến mức dựng cả râu lên!

"Tại hạ làm thầy thuốc tới từng tuổi này và chưa bao giờ mắc sai lầm! Nhưng đây là lần đầu tiên có người hồ nghi y thuật của mình. Tiểu thư thực sự đã trúng độc Tuý Nhân Đào, nhưng người vẫn còn sống vì liều lượng mỗi lần dùng không đáng kể. Vị Phu nhân này của phủ Hộ quốc tướng quân cũng chết vì ngộ độc Tuý Nhân Đào. Nếu không, sẽ không có hương thơm lưu lại trên cơ thể nàng vào ngày thứ hai sau khi nàng chết. Nếu không tin, người có thể lại gần quan tài ngửi, mùi hương sẽ rõ ràng hơn”.

‘Đúng như dự liệu, nhân bước vào phủ Hộ quốc tướng quân sẽ thấy mình như đang đi vào một thâm hải. Vũng nước bên trong phủ Hộ quốc tướng quân đúng là rất sâu!’

Ánh mắt khó dò của Dịch Vương gia dán chặt vào nử tử đang nghiêng mình sang một bên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trêu chọc.

Sắc mặt Hầu tước Hộ quốc tướng quân lập tức thay đổi. Đường gân trên trán hắn nổi lên khi quay lại và quát lên "Đi điều tra! Điều tra xem chính xác chuyện gì đang xảy ra! Nếu không có lệnh của ta, không một kẻ nào được phép rời khỏi phủ đệ!"

Hắn hiếm khi đưa ra những mệnh lệnh nghiêm ngặt như vậy, điều đó chứng tỏ hắn đã tức giận đến mức nào.

Làm sao hắn có thể không tức giận khi phát hiện ra một chuyện như thế này, thậm chí gây ra cái chết của Minh phu nhân, trước mặt một Vương tử?

Hắn không bao giờ dự tính được điều đáng xấu hổ này sẽ xảy ra trong phủ, và thậm chí gây ra cái chết cho một người! Trước mặt người ngoài, hành động! Trữ Hiên càng phẫn nộ hơn. Hắn có linh cảm Lăng phu nhân chắc chắn có dính líu đến chuyện này. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng Lăng phu nhân lại dám làm chuyện như thế này và khiến hắn điên tiết đến mức run người.

Đám hạ nhân dời một chiếc ghế lớn vào bên trong và Dịch Vương gia toạ vị ở đó. Một thái độ nhàn nhã, hắn nói, "Hầu tước Hộ quốc tướng quân, cứ tự nhiên nếu ngươi có việc cần giải quyết. Ta không ngại ở lại đây lâu hơn một chút."

"Ân. Mời an toạ, Vương gia. Hạ quan sẽ trở lại ngay!"



Vương gia trông như thể sắp được xem kịch hay. Cho dù Trữ Hiên nhận thấy sự thích thú của hắn không thoả đáng lắm, nhưng cũng không lên tiếng về điều này.

Người nam nhân này hỉ nộ vô thường. Lúc này đây hắn có thể trông rất vui vẻ nhưng ai biết được liệu hắn có chuyển ý và đánh chết ai đó chỉ vì một điều gì đó nhỏ nhặt?

"Đi đi!" Dịch Vương gia xua tay. Ánh mắt hắn đang tập trung vào Trữ Tuyết Yến, mang theo một tia hứng thú.

Trữ Tuyết Yến lẽ ra phải cảm thấy ngượng ngùng dưới cái nhìn chăm chú của một vị Vương tử tôn quý và anh tuấn như vậy, nhưng nàng lại cảm thấy như thể tóc mình dựng đứng lên. Ánh nhìn của hắn giống như ánh mắt tập trung nhìn mồi của một con rắn độc, lạnh lùng và đáng sợ.

Ngay cả khi không dòm hắn, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn nàng. Đó là một cái nhìn chăm chú khiến nàng cảm thấy như thể chìm vào trong bóng tối vô hạn!

Chỉ sau một lúc lâu, khi mồ hôi lạnh đã chảy ra trên lưng Trữ Tuyết Yến, Dịch Vương gia mới lộ ra nụ cười hờ hững trên khuôn mặt. Hắn nghiêng người qua một bên trên chiếc ghế rộng rãi, chống khuỷu tay lên tay ghế, nhàn nhạt hỏi: "Ngũ tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân, đúng không? Ta có nên nhờ thái y kê một đơn thuốc cho ngươi không?"

"Đa tạ người, Vương gia, ân điển của người đã cứu mạng tiểu nữ." Với sự giúp sức của Thanh Ngư, Trữ Tuyết Yến đứng dậy và hành lễ thật sâu.

Thay vì xác nhận hay phủ nhận điều đó, Dịch Vương gia đáp trả, "Ồ. Ta không nhớ rằng khi nào thì ta đã làm một chuyện như cứu mạng ngươi."

Như thể nàng không thể che giấu được bất cứ điều gì trước mặt người này. Đôi mắt băng lãnh của hắn rơi trên người nàng thật rét lạnh và mang một chút tà khí. Trữ Tuyết Yến nghiến răng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói "Đa tạ sự giúp đỡ của người, Vương gia."

Nàng đã lên kế hoạch trôi chảy và để sự việc tiếp diễn dưới vỏ bọc nhờ ơn huệ của Vương gia đã cứu nàng. Tuy nhiên, vị vương tử trước mặt nàng rõ ràng đã nhìn thấu được mưu kế của nàng.

"Ngươi dám tính kế ta?" Mặc dù cái khịt mũi của hắn không có hơi ấm, nhưng giọng điệu của hắn đã thiếu đi hàn khí khiến người khác phải lạnh sống lưng khi nãy.