Trữ Tuyết Yến thầm mỉa mai khi nhận thấy mảnh vải màu đỏ mà Thanh Thuỵ để lộ ra.
Thử nghĩ xem chỉ là một nha hoàn lại dám mặc bộ y phục loè loẹt bên dưới bộ tang phục trong khi chủ tử còn không dám làm vậy. Quá rành mạch về sự tệ bạc mà họ đối xử với Minh phu nhân và Trữ Tuyết Yến. Mỗi một hạ nhân trong phủ đệ này đều có gan để bắt nạt nàng. Người bên ngoài đều chỉ biết đến Trưởng nữ và nhị nữ nhi của chính thê trong phủ Hộ quốc tướng quân chứ hoàn toàn không biết đến ngũ nữ nhi do Minh phu nhân sanh ra.
Hai nử tữ đi tới, đặt ấm trà và giỏ thức ăn xuống. Bà tử rót một tách trà và đưa cho Thanh Thuỵ, nàng ngồi xổm xuống và đưa cho Trữ Tuyết Yến. Trữ Tuyết Yến là một hiếu nữ. Nàng đã quỳ cả buổi sáng và thậm chí không có lấy một ngụm nước. Nhưng nhìn thấy tách trà nguội lạnh được dâng lên nàng lại thấy không có khẩu vị.
"Chắc người đói rồi, tiểu thư. Hãy trấn tĩnh trước và uống một chút nước trước khi ăn. Như vậy sẽ tốt hơn cho thân thể người." Có người ngoài xung quanh, Thanh Thuỵ sẽ biểu hiện thái độ tôn trọng đối với thân phận của Trữ Tuyết Yến. Lời nói của nàng nghe có vẻ ấm áp nhưng lộ rõ sự chế nhạo khi chú ý đến tách trà không còn bốc hơi
mà nàng dâng lên.
Trữ Tuyết Yến không nhận lấy tách trà, lạnh lùng nhìn nàng. Sau đó, nàng quay sang nhìn thức ăn không có một chút hơi ấm mà bà tử đã chuẩn bị. Nở một nụ cười nhạt, nàng hỏi: "Có phải vì suy xét đến sức khỏe của ta nên ngươi cố tình đợi mọi thứ nguội lạnh rồi mới mang vào không?"
Cuối thu se lạnh và bầu trời cũng âm u vào hôm nay. Tứ chi của Trữ Tuyết Yến đã rét cóng sau khi đứng bất động tại chỗ quá lâu. Nếu nàng uống thêm tách trà "ấm" đó, nàng cho rằng lục phủ ngũ tạng của mình cũng sẽ bị đông cứng lại. Nàng luôn yếu ớt và dễ bệnh. Ngay cả khi nàng khỏe mạnh, ăn đồ lạnh thường xuyên như vậy cuối cùng rồi cũng sẽ khiến nàng sinh bệnh.
Thanh Thuỵ sững sờ, không ngờ Ngũ tiểu thư hèn nhát lại dám đáp trả. Nàng ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi đồng tử đen tuyền của Trữ Tuyết Yến, như là một biển hồ yên ả không đáy. Vô duyên vô cớ, nàng bắt đầu cảm thấy hơi sợ. Nàng ngay tức khắc thể hiện thái độ và cười khúc khích. "Hôm nay người bị sao vậy, Tiểu thư? Sao lại nổi giận như vậy? Sức khỏe của người rất yếu và đại phu nói rằng người không được phép ăn đồ quá nóng. Đừng nói với nô tì là người đã quên chuyện này rồi, Tiểu thư!”.
‘Ta không được phép ăn thức ăn quá nóng, nhưng cho ta ăn đồ thừa nguội lạnh cũng không sao sao?! Đám người các ngươi là một lũ hạ nhân chỉ biết nói suông và tự tư tự lời!’
Trữ Tuyết Yến cau mày, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống!"
Lần này, Thanh Thuỵ bị doạ sợ. Nhưng nàng không hề biểu lộ ra ngoài và thậm chí còn càn gỡ đến mức không muốn quỳ gối. Nàng bắt đầu lớn tiếng phàn nàn. "Có chuyện gì vậy, Ngũ tiểu thư? Nô tì biết người rất đau buồn khi Nhị phu nhân ra đi. Nhưng người cũng không thể trút hết lên người nha hoàn thấp bé này. Nếu người cư xử như vậy, bọn chúng nô tì làm sao có dũng khí hầu hạ người? "
Bà tử đi sau Thanh Thuỵ lập tức kêu lên, "Thiên ơi!" Bà chỉ vào ba đĩa thức ăn và một bát súp bên cạnh. "Chắc hôm nay tâm trạng của người rất tệ, Tiểu thư. Sức khỏe của người không cho phép người ăn thức ăn nóng. Không phải chúng nô tì đang cố tình xem nhẹ người đâu."
Hai người họ người một lời ta một lời, khăng khăng rằng Trữ Tuyết Yến đang cố tình gây sự.
Họ gây ra ồn ào đến mức thu hút sự chú ý của Trữ Lăng Vân, người đang ngồi cạnh cửa. Nàng đặt chén đũa trên tay xuống và tỏ vẻ không tán thành. Nàng ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ bằng gỗ và xem diễn với một nụ cười toe toét.
Trữ Tuyết Yến nhìn quanh và thấy những nha hoàn, bà tử khác như đang đợi xem kịch hay. Không một ai bước tới để giúp đỡ nàng. Trên thực tế, họ thậm chí còn khinh thường nhìn nàng. Chẳng trách không có ai phiền muộn dù Minh phu nhân đã qua đời. Không một ai trong phủ đệ này, từ đám hạ nhân ti tiện đến chủ nhân trong phủ, thực sự xem họ là chủ tử.
Tuy nhiên, nàng đã không còn là Trữ Tuyết Yến của lúc trước mặc cho người khác sỉ nhục nữa!
Một tia âm lãnh xẹt qua đồng tử nàng. Không nói thêm lời nào, nàng giơ tay và giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Thanh Thuỵ. Nàng nha hoàn bị sốc đến mức không kịp phản ứng và ngã xuống đất. Hoàn toàn không thốt nên lời.
Với vẻ mặt lạnh băng, Trữ Tuyết Yến nghiêm khắc quở trách, "Ta tự hỏi không biết ai là người đã ra mệnh lệnh cho chủ tử ăn thức ăn lạnh tồi tệ này!"
Phong thái oai vệ của nàng khiến Thanh Thuỵ khϊếp sợ đến mức run lên. Trữ Tuyết Yến trước mắt nàng đang tỏa ra khí thế áp bức khó tả. Một tay che mặt, Thanh Thuỵ trợn trừng mắt nhìn Trữ Tuyết Yến. Trong một khoảnh khắc, nàng không thể thoát ra khỏi khí thế đó.
“Quay trở lại với thức ăn mới. Và tự mình đi nhận 10 đại bản!" Trữ Tuyết Yến chau mày nói.
Mất một lúc sau Thanh Thuỵ mới hồi phục lại ý thức của mình. Nàng lấy lại hết can đảm khi nhớ ra rằng mình là thuộc hạ của Đại phu nhân. Nàng đứng dậy khỏi địa bản (nền nhà) và vểnh cổ. "Tiểu thư, người dám tự ý hành động, chẳng những thay đổi thức ăn mà còn đánh người! Nô tì hèn mọn này muốn biết hôm nay người có ăn nhầm gì rồi sao. Sao người lại dễ nổi nóng như đả hoả vậy? Nhị phu nhân vừa mới chết mà người đã hành hạ nô tì như thế này rồi. Ngay cả khi người muốn nô tì chết, người cũng nên cho nô tì biết mình đã phạm phải lỗi gì.”
Việc nàng sử dụng ngôn từ "chết" là hoàn toàn bất chấp không đếm xỉa đến điều cấm kỵ với Minh phu nhân đang nằm bên trong linh đường. Trước mặt Trữ Tuyết Yến, người vẫn đang đau thương vì mất nương, điều này là một sự vô lễ không thể chấp nhận.
Thanh Thuỵ vừa dứt câu thì một tiếng rống vang lên từ cửa. "Cái gì mà chết? Người tới! Kéo tên hạ nhân ti tiện này ra, tát ả ta 20 cái."
Mọi người quay lại và thấy lão Thái phu nhân đang đứng ở cửa sảnh, vẻ mặt tức giận đến tím tái. Thanh Thuỵ không ngờ rằng bà sẽ xuất hiện vào lúc này. Nàng kinh hãi đến mức run rẩy, tay chân bủn rủn. Với một tiếng uỵch lớn, nàng ngã quỳ xuống sàn.
Trữ Tuyết Yến cười lạnh.