- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đích Nữ Họa Phi
- Chương 69-2
Đích Nữ Họa Phi
Chương 69-2
Hồng Anh đang ở trong phòng thêu thùa, không ngờ Tưởng Nguyễn sẽ đến. Viện của nàng trừ Tưởng Quyền, trước giờ chưa từng có ai tới, nàng đứng lên, Tưởng Nguyễn cũng đang đi vào, thấy nàng thì cười nói: “Thì ra di nương đang thêu thùa, thêu thật đẹp.”
Hồng Anh theo ánh mắt nàng nhìn khuôn thêu trên bàn, đó là cái hà bao đang thêu cho Tưởng Quyền, phía trên thêu thanh vân bạch hạc, bạch hạc trông rất sống động, làm nổi bật ý cảnh cao xa, màu sắc cũng vô cùng bắt mắt.
“Chỉ là thêu chơi mà thôi.” Hồng Anh cười nói: “Nếu đại tiểu thư thích, hôm khác thϊếp sẽ thêu cho đại tiểu thư một cái.”
“Vậy thì đa tạ ngũ di nương.” Tưởng Nguyễn cười tiếp nhận, nhìn xung quanh, nói: “Tất cả mọi người đều nói phụ thân rất yêu thích Ngũ di nương, lúc đầu ta còn không tin, nhưng hôm nay nhìn thấy, thật sự là không tin cũng không được.”
Trong nhà bố trí tinh xảo, đồ đạc không có cái nào không quý trọng, chắc hẳn Tưởng Quyền đối với Hồng Anh cũng dùng mấy phần tâm tư.
Hồng Anh ngẩn ra, cười nói: “Lão gia tất nhiên là thương yêu phu nhân nhất, đại tiểu thư đừng nói đùa.”
“Ta không hề nói đùa.” Tưởng Nguyễn cười nói: “Hôm nay tới thăm ngũ di nương, thật ra thì cũng có chuyện.” Vẻ mặt nàng ôn hòa: “Nhiều ngày nay trong phủ cứ gặp chuyện, nhị muội và nhị ca liên tục gặp bất hạnh, giống như bị nguyền rủa vậy. Ta sợ không biết người kế tiếp, có phải là Nguyễn nương hay không.”
Hồng Anh nghe vậy, trong lòng hốt hoảng, nhìn Tưởng Nguyễn nói: “Sao đại tiểu thư lại nói như vậy?”
“Trực giác.” Tưởng Nguyễn cười cười: “Ta không có người thân cận, mẫu thân ruột thịt lại qua đời quá sớm. Mặc dù mẫu thân đối với ta không tệ, nhưng nếu so với hai người nhị ca và nhị muội…” Nàng hạ giọng: “Có vài lời, ta chỉ có thể nói với ngũ di nương. Nếu ngũ di nương là nữ chủ nhân Tưởng phủ thì thật tốt biết bao. Nếu là người hiền lành như ngũ di nương, nhất định sẽ khắp nơi che chở Nguyễn Nương, mà Nguyễn Nương nhất định cũng sẽ báo đáp ngũ di nương, để Tưởng phủ hòa thuận mỹ mãn, phát triển không ngừng.”
Hồng Anh mấp máy môi, không biết tại sao, trái tim nàng lại đập dữ dội. Nàng dò xét nhìn Tưởng Nguyễn, đôi mắt quyến rũ ấy đang đầy ý cười nhìn nàng, rõ ràng là dịu dàng như nước, nhưng lại cứ như hoa trong sương mù, không nhìn được cảm xúc. Nàng xuất thân thanh lâu, nhìn qua sắc mặt không ít người, luôn hiểu được lòng người, nhưng lại không thể nào nhìn thấu tiểu cô nương mười mấy tuổi trước mặt này.
“Đại tiểu thư thật sự cho rằng thϊếp có tư cách làm nữ chủ nhân Tưởng phủ?” Nàng nghe được giọng nói của mình hơi rung.
Tưởng Nguyễn bưng chun trà trước mặt lên, nhàn nhạt đáp: “Tại sao lại không?”
Hồng Anh nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười: “Đại tiểu thư nâng đỡ thϊếp như vậy, thϊếp thật sự không biết nói gì cho phải. Thật ra thì nếu hôm nay đại tiểu thư không tới tìm thϊếp, thϊếp cũng sẽ đến tìm đại tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn nàng, Hồng Anh lại nói: “Ngày hôm qua thϊếp và lão gia nói chuyện, lão gia nói tới chuyện phụ tử Lý gia. Đại tiểu thư cũng biết chuyện của Lý đại thiếu gia với nhị tiểu thư, bây giờ Lý đại thiếu gia thành ra như vậy, Lý Tể tướng chắc chắn sẽ không tha cho nhị tiểu thư, nhưng lão gia lại không muốn trở mặt với Lý Tể tướng, nên muốn để đại tiểu thư thế nhị tiểu thư gả vào Lý gia.” Nói xong, nàng tỷ mỹ dò xét biểu cảm của Tưởng Nguyễn, nhưng gương mặt xinh đẹp của Tưởng Nguyễn vẫn y như cũ, môi mang nụ cười, giống như đang đeo một chiếc mặt nạ hoàn mỹ vậy.
Tưởng Nguyễn khẽ thở dài: “Phụ thân thương yêu nhị muội như vậy, thật sự khiến ta vô cùng hâm mộ.”
Hồng Anh thấy vậy liền nói: “Trong lòng thϊếp cũng lo lắng, rõ ràng là do nhị tiểu thư gây chuyện, sao có thể để đại tiểu thư bồi tội. Lý đại thiếu gia kia bây giờ đã là phế nhân, nếu đại tiểu thư thật sự gả qua đó, vậy chắc chắn sẽ đau khổ suốt đời.”
Tưởng Nguyễn trầm ngâm chốc lát, nhìn Hồng Anh cười nói: “Đa tạ ngũ di nương thành thật khuyên bảo, nhưng quyết định của phụ thân ta khó mà nhúng tay vào, nếu người đã quyết như vậy, Nguyễn nương là nử tử Tưởng gia, cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Hồng Anh sững sốt: “Đại tiểu thư đồng ý gả qua đó sao?”
“Ta đồng ý, phụ thân đồng ý, nhưng không biết Lý đại nhân có đồng ý hay không?” Tưởng Nguyễn cười khẽ, đứng dậy: “Thời gian không còn sớm, ta phải trở về rồi.” Dừng một chút, nàng nhìn chiếc hà bao trên bàn, cười nói: “Phụ thân thương yêu ngũ di nương, ngũ di nương quan tâm phụ thân cũng là đều nên làm. Nhưng Nguyễn nương vẫn muốn nhắc nhở ngũ di nương một câu, nếu không có con cái, ngũ di nương và đại di nương, nhị di nương, đều giống nhau mà thôi.” Nàng cười nói tiếp: “Nếu có con cái, không có địa vị, thì số mạng của đứa nhỏ cũng sẽ giống như di nương mà thôi.”
Tưởng Nguyễn đi rồi, một lúc lâu sau Hồng Anh vẫn ngồi ngẫn người, nha hoàn bên cạnh nàng thấy vậy cẩn thận gọi: “Di nương?”
Hồng Anh khoát tay áo, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi, khẽ nói: “Rốt cuộc đại tiểu thư muốn làm gì đây.”
Phủ Cẩm Anh vương, Dạ Phong đứng trước thư án, nói: “Quan tướng quân truyền tin về, tháng sau sẽ khải hoàn hồi kinh.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Hôm nay trong lúc làm nhiệm vụ, thuộc hạ nghe người dưới nói gần đây trong kinh thành có người vơ vét dư lương, thuộc hạ sợ rằng có liên quan tới Bát điện hạ, nên có sai người điều tra, kết quả là do nha hoàn bên người đại tiểu thư Tưởng phủ gây nên.” Hắn nhíu mày: “Nhưng không biết là có mục đích gì.”
Tiêu Thiều xoay người, nhướn mi, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhuốm thêm vài phần nghiêm túc, nói: “Tiếp tục theo dõi. Chú ý động tĩnh của Lý Đống.”
“Lý Tể tướng?” Dạ Phong giật mình nói: “Chủ tử muốn đối phó hắn trước thời hạn sao?”
Tiêu Thiều lắc đầu: “Tính mạng của trưởng tử Lý gia hiện giờ như ngàn cân treo sợi tóc, chuyện này có liên quan với Tưởng gia, nếu Tưởng gia không muốn kết oán với Lý gia, theo ta đoán, Tưởng Quyền nên hành động rồi.”
Dạ Phong suy nghĩ rồi nói: “Phía sau Tưởng gia là Tiêu gia, hiện Tiêu gia cũng đứng bên phái Bát hoàng tử, có lẽ Bát hoàng tử sẽ ra mặt.” Dẫu sao Tiêu gia và Lý gia đều có thể lực, Tuyên Ly sẽ không nỡ bỏ. Hắn đột nhiên cười nói: “Không biết khi Bát hoàng tử biết thủ hạ của mình xung đột với nhau thì sẽ có tâm trạng gì, tóm lại trưởng tử Lý gia gặp chuyện hay Tưởng nhị tiểu thư gây chuyện đều tốt cả, Lý Dương bị thiến như vậy, Lý gia với Tưởng gia bất luận thế nào cũng sẽ nảy sinh hiềm khích.”
Tiêu Thiều không cải chính lời nói của Dạ Phong, nhớ tới cảnh hôm đó Tưởng Nguyễn mặt không đổi sắc cầm mảnh sứ cắt đứt đồ chơi của Lý Dương, rõ ràng là tiểu thư khuê các, thấy hạ thể của nam tử lại không hề xấu hổ, trong mắt chỉ có lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Lý Dương như đang nhìn một con heo chờ bị làm thịt.
Bắt đầu từ mười tuổi hắn đã tiếp nhận Cẩm y vệ, cũng từ lúc đó mà bước chân trên con đường máu, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn thật sự không tin một tiểu thư khuê các lại có ánh mắt lạnh lẽo y như sát thủthế kia.
Trưởng nữ này của Tưởng Quyền, rốt cuộc được nuôi lớn như thế nào?
Chốc lát sau, Tiêu Thiều ngừng suy nghĩ, nói: “Ta vào cung một chuyến.”
Phía Bắc kinh thành, một căn nhà ba cổng lớn đang đốt pháo tưng bừng, hai tượng sư tử đá đỏ thẳm đang giương vuốt, phía trên là bảng gỗ đỏ chói được khắc chữ vàng óng, hai chữ to: “Liễu phủ.”
Chính là phủ của quan trạng nguyên do Hoàng thượng ngự ban.
Liễu phu nhân chỉ mới chưa tới bốn mươi, ấy thế mà mặt mũi đều là dấu vết gió sương, tóc đã hai màu loang lỗ, nhìn như năm mươi. Cho dù như vậy, bà vẫn mặc một bộ trường bào màu xanh rêu thêu hoa sen, tóc được chải tỉ mỉ không có lấy một sợi rối, vẻ mặt tươi cười phát tiền thưởng cho mọi người.
Bốn nha hoàn hoàng thượng ban cho cũng mỉm cười đứng một bên, người nhận được tiền thưởng đều nói chúc mừng, trong đó cũng không thiếu hàng xóm cũ, Liễu Mẫn bây giờ chính là cá chép vượt Long Môn, Liễu gia từ đây đã có thể quang tông diệu tổ.
Phát tiền thưởng xong, Liễu phu nhân hỏi nha hoàn của mình: “Sao Mẫn nhi vẫn chưa đi ra?”
Nha hoàn liền cười nói: “Có lẽ là đang sắp xếp lại, nô tỳ sẽ đi thúc giục.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Trong thư phòng, Liễu Mẫn đang thất thần nhìn bức tranh treo trên tường.
Biệt viện hoàng thượng ban thưởng rất lộng lẫy, thư phòng lớn gấp đôi lúc trước, những quyển sắc trước kia chất đống của hắn đều đã được xếp lên kệ. Nhưng lúc này đây, lòng hẳn lại thấy hoảng hốt, tất cả những thứ này, thật sự là điều mà hắn mong muốn sao?
Trước đó vài ngày, học xá ở Quốc tử giám của hắn bị trộm ghé thăm, thư người thần bí gửi cho hắn đã bị lấy mất. Những phong thơ kia đều không cánh mà bay, tựa như trước giờ chưa từng xuất hiện. Liễu Mẫn có hỏi thư đồng, thư đồng cũng nói không biết, nhưng tại sao những thứ khác không mất mà chỉ mất thư người thần bí gửi, hắn không kiềm được mà hoài nghi rằng, thư từ đều bị người thần bí thu hồi.
Nếu không nhờ có bức tranh đom đóm và ánh trăng này, có lẽ cuộc sống của Liễu Mẫn bây giờ vẫn còn chìm trong ảo giác, người thần bí kia dù hắn nghĩ thế nào cũng không ra.
Hắn cẩn thận nhìn kỹ bức tranh trước mặt, nét vẻ tinh tế phóng khoáng, Liễu Mẫn không nhịn được mà nghĩ, rốt cuộc là một người như thế nào? Đã quen cùng người nọ bàn luận về các luận điểm trong sách vở, nay người nọ đột nhiên biến mất, thật sự khiến hắn cảm thấy cô độc.
“Thiếu gia, phu nhân hối ngài mau ra ngoài.” Nhìn gương mặt thanh tú nho nhã của Liễu Mẫn mặt nha hoàn truyền lời đỏ lên.
Liễu Mẫn nhìn bức tranh trước mặt một cái rồi nói: “Đi thôi.”
Hoa nỡ hai đó, mỗi cái một vẻ.
Trong phủ Bát hoàng tử, Tuyên Ly buông phong thơ trong tay xuống, nhăn mày.
Phụ tá đứng sau thấy vậy, hỏi: “Điện hạ, đã có chuyện gì xảy ra rồi sao ạ?”
Tuyên Ly nhìn phong thơ: “Hạ phủ truyền tin, xảy ra tranh chấp với Lý gia.” Trong lòng hắn khó nén kinh ngạc, trong thư Hạ Thành nói, Lý Dương ở Tưởng phủ bị người ta thiến, bây giờ Lý Đống khăng khăng muốn đòi công đạo cho Lý Dương, nếu không sẽ không bỏ qua cho ngoại tôn nữ Tưởng Tố Tố của Hạ Thành. Trong thơ Hạ Thành nói Tưởng Tố Tố bị người khác hãm hại, nhưng không nói hung thủ là ai.”
Tuyên Ly tóm gọn nội dung nói cho phụ tá nghe, phụ tá cau mày suy nghĩ một hồi: “Điện hạ, chuyện này e rằng là có người cố y gây ra, Lý đại thiếu gia xảy ra chuyện, Lý Tể tướng và Tưởng gia sinh hiềm khích, cũng là sinh hiềm khích với Hạ gia, đây là muốn thủ hạ của người tranh đấu nội bộ, thủ đoạn cực kỳ hiểm ác.”
“Tất nhiên ta biết.” Tuyên Ly nói: “Lý Đống biết rõ ta không thể rời bỏ hắn, Hạ gia ta cũng không muốn mất, huống chi hiện giờ thế lực trong triều của Tưởng thượng thư cũng không nhỏ, hai phe này xảy ra tranh chấp, đối với ta chỉ có hại.”
“Có phải là Ngũ hoàng tử hay không?” Phụ tá hỏi: “Gần đây tiếng nói trong triều của Ngũ hoàng tử dần cao, bệ hạ cũng rất tin cậy ngài ấy.”
“Tính tình của phụ hoàng ta rất rõ.” Tuyên Ly hừ lạnh: “Hiện giờ lão Ngũ trèo càng cao, sau này té sẽcàng đau. Ta không cho là lão Ngũ thông minh đến mức nghĩ ra được chuyện này.”
“Hay là Tứ hoàng tử?” Phụ tá hỏi.
“Bề ngoài lão Tứ không tranh giành cái gì, nhưng không thể không phòng. Sợ là sợ Thái tử.”
Phụ tá ngẩn ra: “Thái tử không đức, không có công cán gì trong triều. Lại ngu xuẩn, sao điện hạ lại lo âu?”
“Chỉ riêng Thái tử thì chẳng có gì phải đắng đo.” Tuyên Ly híp mắt: “Chỉ sợ đó là ý của phụ hoàng.”
“Mấy năm nay bệ hạ đã sớm muốn đổi thái tử, e rằng đã sớm sinh lòng chán ghét, sao có thể làm ra việc đó?” Phụ tá hỏi.
Tuyên Ly nói: “E rằng đó chỉ là cách che mắt mà thôi, nếu không đã nhiều năm như vậy, tại sao trong triều Thái tử thụ địch vô số, mà vẫn đứng vững tới ngày hôm nay, nếu không phải phụ hoàng âm thầm bày mưu tính kế, sợ là hắn đã sớm bị ăn đến xương cũng không còn.”
“Vậy…” Phụ tá chắp tay: “Thuộc hạ quả thực không đoán được lòng của bệ hạ.”
Tuyên Ly chán ghét nhìn phụ tá quỳ dưới đất, giọng vẫn ôn hòa như cũ: “Không thể trách ngươi, ngay cả ta chung sống cùng phụ hoàng nhiều năm như vậy cũng chưa từng thăm dò được suy nghĩ trong lòng người.”
Phụ tá suy nghĩ một hồi, nói: “Thật ra nếu điện hạ muốn củng cố thế lực, còn có một cách, không bằng liên hôn với Tưởng gia.”
“Tưởng gia?” Tuyên Ly nhướn mi.
Phụ tá chắp tay: “Hiện giờ điện hạ cần nhất không phải là thế lực của Hạ gia và Lý gia sao. Quan hệ của Hạ gia và Tưởng gia quá sâu, nếu ngài có mối quan hệ hữu nghị với Tưởng gia, vậy tương đương kéo được Hạ gia tới tay.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Huống hồ Tưởng tiểu thư hiện tại còn quá nhỏ, trước tiên có thể đính thân, sau này nếu có chuyện gì, chúng ta đổi ý cũng không muộn.”
Tuyên Ly nhíu mày, trước đó hắn đã nghe cả kinh thành đồn đãi Tưởng phu nhân bày mưu hãm hại đại tiểu thư nhưng lại rước họa vào thân nhị tiểu thư, cùng với chuyện Tưởng Siêu vung tiền như rác Tưởng Siêu ở Bách hoa lầu sau đó không có tiền trả, cuối cùng bị chặt mất một ngón tay, nghĩ vậy, hắn không vui nói: “Tưởng phủ đầy chướng khí, huống hồ thanh danh của Tưởng nhị tiểu thư cũng đã không tốt, sao ta có thể cưới nàng? Há chẳng phải sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ sao?”
“Điện hạ.” Phụ tá nói: “Không phải Tưởng phủ vẫn còn một đại tiểu thư sao? Mẹ đẻ của đại tiểu thư này chính là người của phủ Triệu tướng quân. Đằng nào cũng là người nhà, nếu điện hạ cưới đại tiểu thư, không chỉ tạo được quan hệ tốt với Tưởng phủ, Hạ phủ, có lẽ còn có thể kéo được Triệu phủ.”
“Lão thất phu Triệu Quang đó luôn đứng về phe thái tử, sẽ không dễ dàng đầu hàng.” Còn về Tưởng Nguyễn, trong đầu hắn xuất hiện nữ tử mặc y phục đỏ thẳm đứng trên thuyền nở nụ cười lãnh đạm trong đêm Hội Hoa Đăng. Trong lòng đột nhiên thắt lại, có một cảm giác vô cùng để tâm.
“Hiện giờ tính ra, liên hôn là cách tốt nhất.” Phụ tá còn đang đề nghị: “Nếu ngài đính hôn với Tưởng tiểu thư, bên Lý gia dù có tức giận cỡ nào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, điện hạ bán cho Tưởng gia một ân tình lớn như vậy, Tưởng gia và Hạ gia cũng sẽ hết sức phò tá điện hạ.”
“Ngươi nói không sai.” Tuyên Ly lại cầm phong thơ lên: “Có lẽ ta nên suy tính kỹ đề nghị của ngươi.” Trong thơ có mời Tuyên Ly đến Hạ Hầu phủ, hắn suy nghĩ rồi nói: “Người đâu, truyền lời ta đến Hạ Hầu gia, nói bái thϊếp của Hạ Hầu gia ta đã nhận, ba ngày sao sẽ đến phủ viếng thăm.”
Nói về Hạ Thành, sau khi nhận được hồi âm từ tùy tùng của Tuyên Ly, lão lập tức thở phào nhẹ nhõm, Hạ phu nhân bên cạnh vội hỏi: “Thế nào rồi? Bát hoàng tử có đồng ý không?”
“Đồng ý.” Hạ Thành nói: “Ngươi sai người đi truyền tin tới Tưởng phủ, kêu Nghiên nhi chuẩn bị dẫn Tố Tố và Siêu nhi đến đây.” Dừng một chút, lão nói: “Kêu nó dẫn cả Tưởng Nguyễn tới luôn.”
Hạ phu nhân gật đầu: “Tất nhiên rồi, dám hủy dung Tố Tố, Tưởng Nguyễn này thật sự quá to gan.”
Đôi mắt Hạ Thành tối lại: “Ta không nói chuyện này với Bát điện hạ, khiến Bát điện hạ cho rằng chuyện này là do Ngũ hoàng tử gây ra, có điều cố kỵ mới có thể lôi kéo quan hệ với Hạ phủ. Mặc dù vậy, Tưởng Nguyễn này không thể giữ lại, Nghiên nhi bị nàng ta xoay vòng nhiều lần như vậy, ta muốn xem thử nàng ta là yêu ma quỷ quái gì, tuổi còn nhỏ mà đã ác độc đến nhường này!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đích Nữ Họa Phi
- Chương 69-2