Buổi trưa, Tưởng Nguyễn dậy rất sớm, ăn cháo Bạch Chỉ bưng tới. Bỗng thấy Thư Hương đứng ở cửa nhìn quanh, Liên Kiều thấy, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Nô tỳ bái kiến Đại tiểu thư.” Thư Hương cười nói: “Chỗ Nhị tiểu thư có vài cuộn gấm, nhị tiểu thư mời đại tiểu thư tới viện của người ngồi một chút, chọn hai khúc gấm mình thích.”
Liên Kiều nói: “Biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Đợi Thư Hương đi khỏi, Liên Kiều thuật lại lời của nàng cho Tưởng Nguyễn, cuối cùng hỏi: “Nhị tiểu thư đúng là kỳ lạ, hiện giờ nhị thiếu gia còn nằm trên gường, thế mà nàng ta lại có tâm trạng mời tiểu thư đến.”
Trong quá khứ, Tưởng Tố Tố sẽ không vô duyên vô cớ mà mời nàng đến, nhất là ngay thời điểm này. Nếu bọn họ đã muốn gài bẫy nàng, thì cứ ung dung đối phó thôi.
Lộ Châu trở về rất nhanh: “Tiểu thư, nô tỳ nghe ngóng từ miệng của mấy người trong viện, thì ra là hôm nay Lý Tể tướng sẽ đến.” Nàng nhìn sắc mặt Tưởng Nguyễn, bất an nói: “Nô tỳ cứ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, tiểu thư có muốn từ chối hay không ạ?”
“Không cần.” Không đợi Lộ Châu nói xong, Tưởng Nguyễn đã trả lời như vậy. Nàng kinh ngạc nhìn Tưởng Nguyễn, lại thấy Tưởng Nguyễn khẽ híp đôi mắt quyến rũ, cười nói: “Cố nhân này, ta đã sớm muốn thăm hỏi.” Giọng nói của nàng đầy vẻ vui thích, không biết tại sao, Lộ Châu lại cảm thấy lạnh lẽo cả người, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Tưởng Nguyễn, nàng chỉ cảm thấy như lọt vào sương mù.
Nghĩ một chút, Lộ Châu mới nói: “Đã vậy thì tiểu thư người có muốn tẳm rửa chải đầu không ạ?”
“Tất nhiên rồi.” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười: “Liên Kiều, Bạch Chỉ, hôm nay các ngươi ở trong viện thêu thùa, gọi Thư Hương vào đây.”
Trong Nghiên Hoa uyển, Tưởng Tố Tố đang trang điểm, đêm qua nàng từ miệng Hồ Điệp biết được chuyện Hạ Nghiên muốn làm mối cho Tưởng Nguyễn, trong lòng cảm thấy khó hiểu, tại sao Hạ Nghiên lại tìm một mối hôn sự tốt như vậy cho Tưởng Nguyễn. Lý Tể tướng cũng coi như là trọng thần trong triều đình, Lý An lại là thanh niên tài tuấn. Chỉ cần nghĩ tới Tưởng Nguyễn có thể nở mày nở mặt gả vào Lý gia, mà nàng thì lại mất hết danh tiếng, ngày sau không biết sẽ phải gả vào nhà thế nào thì Tưởng Tố Tố đã cảm thấy căm ghét trăm nghìn lần. Hôm nay nàng quyết tâm muốn trưng diện thật lộng lẫy, nàng chưa từng gặp Lý gia nhị công tử kia, nhưng nếu có thể khiến Lý nhị công tử cảm mến, có thể phá hủy hôn sự của Tưởng Nguyễn, nàng đã vô cùng vui sướиɠ rồi.
Hồ Điệp vừa vấn tóc cho Tưởng Tố Tố, vừa nói: “Tiểu thư không đi ra ngoài được không? Phu nhân đã dặn dò hôm nay tiểu thư phải ở trong phòng không được ra ngoài, nếu có chuyện xảy ra…”
“Ai cho phép ngươi nói chuyện với chủ tử như vậy hả?” Tưởng Tố Tố mất kiên nhẫn: “Chuyện của mình ta tự biết rõ, còn lắm miệng thì ta đánh chết ngươi.”
Tay Hồ Điệp sựng lại một chút, không nói thêm gì nữa.
Trong đại sảnh Tưởng phủ, phụ tử Lý Đống đang ngồi nói chuyện với Tưởng Quyền. Hạ Nghiên cũng ra nghênh tiếp, Lý Đống nhìn Hạ Nghiên từ trên xuống dưới, ý tứ không rõ nói: “Tưởng đại nhân thật có diễm phúc, có được một kiều thê thế này.”
Hạ Nghiên ngẩn người, cười gượng. Tưởng Quyền giận dữ, nhưng Lý Đống là loại người phóng đãng, Tưởng Quyền cũng không thể làm gì lão. Chỉ nín nhịn nói: “Là ta lỗ mãng, đã làm đồng liêu với Lý đại nhân nhiều năm, thế mà chưa từng lui tới, quả thực đáng tiếc.”
“Được rồi.” Lý Đống dựa lưng vào ghế, đôi mắt ti hí trên khuôn mặt tròn vo nheo lại: “Chúng ta không nói chuyện vòng vo, Tưởng đại nhân hôm nay chắc là có chuyện muốn thương lượng. Không biết là chuyện gì?”
Tưởng Quyền không ngờ đối phương lại khó chơi như vậy, nói năng còn vô lễ. Ông ta sống tới giờ, chưa bao giờ gặp loại người như thế này, vậy mà còn không thể đắc tội, chỉ cảm thấy cục tức nằm ở ngực không thể nào khạc ra, nói không ra lời.
Hạ Nghiên thấy vậy, vội vàng tiến lên giảng hòa, cười nói: “Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là nghe nói quý công tử nhà Lý đại nhân tuấn tú lịch sự, là thanh niên tài tuấn, nhớ tới nữ tử trong phủ chúng ta giờ tuổi cũng không nhỏ, có lòng với cao, thật sự vô cùng trùng hợp.”
Hạ Nghiên nói thằng thừng ra, Tưởng Quyền nghe vậy nhìn bà ta một cái, không ngờ một nữ tử thanh khiết như hoa sen vậy mà có thể nói ra những lời lẽ không biết liêm sĩ nhường ấy, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Lý Dương ngồi bên cạnh nghe vậy toét miệng cười: “Nghe ý của phu nhân, là muốn chọn tướng công cho tiểu thư của quý phủ sao?”
Từ khi Hạ Nghiên nói ra câu đó, Tưởng Quyền biết Tưởng phủ đã không còn mặt mũi nào trước phụ tử Lý gia, dứt khoát im lặng, không muốn nói nữa. Hạ Nghiên nhìn ông ta một cái, cười nói: “Đúng vậy!”
Lý Dương cũng cười: “Không biết người phu nhân nhìn trúng là ta, hay là nhị đệ của ta?”
“Lý nhị công tử thanh niên tài tuấn. Lý đại công tử cũng quý khí hơn người, tất nhiên đều tốt.” Hạ Nghiên cười vén tóc ra sau tai: “Có điều hôm nay là Lý đại công tử tới thì chính là có duyên với Lý đại công tử.”
Lý Đống nhìn Hạ Nghiên chăm chú, nói: “Phu nhân mồm miệng khéo léo, lại biết nói chuyện. Không biết tiểu thư của quý phủ có xinh đẹp như hoa giống phu nhân hay không?”
Lời này ý tứ thâm sâu, Hạ Nghiên đờ người, Tưởng Quyền đã không kiềm chế được nữa, đang muốn nổi giận, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi thanh thúy: “Mẫu thân!”
Mắt Lý Dương sáng lên, quay đầu nhìn về phía cửa. Chỉ nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đứng trước cửa, làn da trắng hồng như trứng ngỗng, người mặc bộ y phục màu vàng sơn trà cổ chéo, làn váy thêu hoa kéo lê trên đất, áo khoác lụa mỏng thêu hoa mai. Mái tóc dài như suối được búi kiểu hồ lô cố định bằng cây trâm ngọc được trạm hình hồ điệp ở đầu trâm, tay đeo một cái vòng tay san hô, chiếc eo nhỏ xinh, bên hông đeo một cái hà bao, dáng vẻ như tiên nữ, xinh đẹp vô song.
Nàng hình như vừa phát hiện trong đại sảnh còn có người ngoài, có chút mắc cỡ cúi đầu, suy nghĩ một chút, vẫn tiến lên phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực. Tới gần, mới nhìn thấy dưới đuôi mắt trong suốt đơn thuần kia còn có một nốt ruồi son, thật sự là xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm.
“Phụ thân, mẫu thân…” Nàng dừng một chút: “Tố nhi không biết là có khách tới.”
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Tưởng Tố Tố cả người Hạ Nghiên cương cứng tại chỗ, bà ta đờ đẫn quay lại nhìn phụ tử Lý gia. Quả nhiên bắt gặp ánh mắt tham lam của chúng đang nhìn Tưởng Tố Tố, đôi mắt như sói đói đó khiến Hạ Nghiên rùng mình. Bà ta quyết định thật nhanh, lập tức nói: “Ai dạy ngươi phép tắc kiểu này, trở về viện đi!”
Thái độ của Hạ Nghiên quá nghiêm khắc, Tưởng Tố Tố sợ hãi, đôi mắt lập tức ngập nước, nàng ta lúng túng nhìn về phía Lý Dương. Lý Dương bị nhìn như vậy thì hồn đã rơi mất một nửa, lập tức nói: “Tưởng tiểu thư không cố ý, phu nhân không cần trách phạt nàng. Hơn nữa ta với phụ thân cũng không phải người ngoài.”
Lời hắn nói quá suồng sã, trong lòng Hạ Nghiên lại vô cùng nóng vội. Tưởng Tố Tố nhíu mày, lại nghe Lý Đống nói: “Chỉ là một nữ hài thôi, phu nhân không cần quá lo lắng.”
Tưởng Tố Tố cảm giác có chỗ nào đó không đúng, lại nhìn ánh mắt của Tưởng Quyền và Hạ Nghiên, trong lòng bỗng sợ hãi, liền nói: “Nếu vậy, Tố nhi lui xuống trước.” Dứt lời thì không quan tâm ánh mắt của người sau lưng, vội vàng đi khỏi.
Đợi tới khi không còn nhìn thấy bóng lưng Tưởng Tố Tố nữa Lý Dương mới thu mắt, hỏi: “Đó chính là nhị tiểu thư của quý phủ sao, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.”
“Tố nhi tuổi còn quá nhỏ.” Tưởng Quyền nói: “Tạm thời không nghĩ đến chuyện đính hôn. Ta nói là Nguyễn nhi.”
Hạ Nghiên vội vàng nói giúp vào: “Đúng vậy, Tố nhi tính tình nghịch ngợm, thật ra thì tính tình và dung mạo của Nguyễn nhi đều rất tốt.”
Cha con Lý Đống nhìn nhau, Lý Dương nói: “Tạm thời không gấp, ta thấy Tưởng nhị tiểu thư đúng là một mỹ nhân hiếm có.”
Trong lòng Hạ Nghiên lo lắng không yên, nói chuyện với phụ tử Lý gia thêm vài câu, dùng xong cơm trưa, Tưởng Quyền với Lý Đống uống chút rượu bàn chuyện triều chính. Lý Dương cùng Hạ Nghiên đều đã ra ngoài, Lý Dương nói phải dạo hoa viên, tuy là không đúng quy tắc, nhưng nhà hắn quyền thế ngút trời, nên cũng đành mặc kệ. Hạ Nghiên gọi Lâm Lang: “Ngươi lập tức đi tìm Thư Hương, kêu nó dụ Tưởng Nguyễn ra ngoài.” Trong mắt Hạ Nghiên lóe lên tia sáng ác độc: “Vì Tố nhi của ta, ngươi cứ chịu tủi nhục cả đời đi.”
Tưởng Nguyễn mặc bộ y phục màu sơn trà thêu hoa cẩm chướng của Như Ý Lâu, Lộ Châu phủ thêm cho nàng áo ngoài đỏ thẫm thêu hoa. Tóc búi kiểu Lưu Tô, cài một cây trâm bạc hình hoa lài. Dùng chút son phấn đã xinh đẹp hơn người, Thư Hương đứng bên cạnh cười nói: “Tiểu thư thật đẹp, giống như tiên nữ trên trời vậy.”
“Tiên nữ?” Tưởng Nguyễn khẽ cười: “Ta không phải từ trên trời tới.” Nàng là ác quỷ, là ác quỷ trở về từ địa ngục, việc nàng cần làm, chính là hủy hoại tiên nữ trong mắt mọi người, sao nàng có thể là tiên nữ được đây?
Thư Hương mờ mịt, Lộ Châu nói: “Tiểu thư ăn mặc long trọng như vậy, chẳng lẽ hôm nay trong phủ có khách quý tới hay sao? Nhưng mà không phải chỉ là qua viện của nhị tiểu thư ngồi một chút thôi sao.”
Thư Hương giật mình, lén giương mắt nhìn Tưởng Nguyễn, thấy vẻ mặt Tưởng Nguyễn bình thường nói: “Chỉ là hôm nay thời tiết tốt, tâm trạng cũng tốt hơn. Khách quý tới phủ, cho dù là thật thì cũng không phải người là nữ nhi trong nhà có thể gặp.”
Đầu Thư Hương cúi thấp hơn, không biết vì sao, trong lòng luôn cảm thấy bất an. Tưởng Nguyễn nhìn Thư Hương, cười nói: “Ta với Lộ Châu chưa từng tới Tố Tâm uyển, ngươi thường đi nhiều nơi, chắc cũng biết phải đi thế nào.”
Tưởng phủ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, từ sau khi trở về phủ, Tưởng Nguyễn chưa từng tới viện của Tưởng Tố Tố lần nào. Thư Hương không hiểu Tưởng Nguyễn nói vậy là có ý gì, điềm tĩnh như nàng cũng cảm thấy nghi ngờ, im lặng một chút mới nói: “Nô tỳ từng đi qua một vài lần, vẫn còn ấn tượng ạ.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười: “Vậy phiền ngươi dẫn đường.”
Thư Hương kìm nén cảm giác kỳ quái trong lòng, vén áo hành lễ nói: “Xin tiểu thư đi theo nô nỳ.”
Dọc đường đều do Thư Hương đi trước dẫn đường, Tưởng Nguyễn và Lộ Châu đi phía sau. Lộ Châu đi sát bên cạnh Tưởng Nguyễn, cảnh giác nhìn chằm chằm bóng lưng Thư Hương. Tưởng Nguyễn thì vẫn bình chân như vại, môi hơi cong.
Khi đi tới cửa Tố Tâm uyển thì Thư Hương ngừng lại, nói: “Đây chính là Tố Tâm uyển ạ.”
Tưởng Nguyễn nhìn cửa viện, dù vẫn chưa bước vào, nhưng đã cảm thấy nơi này khác với Nguyễn Cư. Không nói đến việc Tố Tâm uyển rộng lớn hơn, mà cây cảnh hoa lá trong viện cũng được kỳ công bố trí, vừa nhìn đã thấy rực rỡ. Tưởng Quyền bên nặng bên nhẹ, so với Tố Tâm uyển của Tưởng Tố Tố, Nguyễn Cư thật sự không bằng một góc.
Tưởng Nguyễn đi theo Thư Hương tới trước một gian phòng, đẩy cửa ra nhìn, đây là một phòng khách nhỏ, trên bàn có trà, Hồ Điệp đứng đó, nói: “Nhị tiểu thư vừa đi ra ngoài, bây giờ vẫn chưa trở lại. Phiền đại tiểu thư đợi thêm một chút, chúng nô tỳ sẽ đi thúc giục tiểu thư.”
“Không phiền, ngươi đi đi.” Tưởng Nguyễn cười nói: “Thư Hương, Lộ Châu, các ngươi cũng không cần ở đây cùng ta, theo Hồ Điệp đi tìm nhị muội đi.”
Thư Hương ngẩn ra, có chút hoài nghi nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn cười nói: “Không cần sợ ta đi mất, yên tâm, ta ở đây.”
Trong lòng Thư Hương không yên, không hiểu tại sao, đứng trước mặt đại tiểu thư, nàng luôn cảm thấy sợ hãi, chỉ cần bị đôi mắt quyến rũ kia nhìn một cái, nàng cảm giác như mọi việc mình nghĩ đều bị đại tiểu thư biết hết, nó khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lộ Châu lo lắng nhìn Tưởng Nguyễn một cái, mới hành lễ rồi cùng Thư Hương, Hồ Điệp đi tìm người.
Đợi ba người họ đi rồi, Tưởng Nguyễn đứng lên, nụ cười trên môi biến mất, khẽ đẩy cửa phòng ra.
Tố Tâm uyển yên tĩnh, không có một người. Nàng vịn cây cột đỏ trước cửa phòng, cười nhạt, Hạ Nghiên kêu tất cả mọi người trong Tố Tâm uyển đi hết, thật sự muốn khiến nàng muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong sao?
Đáng tiếc, mùi vị tuyệt vọng không thể làm gì, nếm trãi một lần đã quá đủ rồi.
Nàng cười lạnh, xoay người đi vào một phòng khác.
Chỉ trong chốc lát, đã nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, tiếng bước chân vô lực, vừa nghe đã biết là người say rượu lảo đảo bước đi. Tưởng Nguyễn đẩy cửa phòng ra, im lặng đứng chờ.
Lý Dương nồng nặc mùi rượu, lúc đi dạo hoa viên hắn gặp được một nha hoàn mặt mũi không tệ, tật cũ không bỏ muốn vui chơi một chút, không ngờ nha hoàn kia lại tránh thoát, không biết là vô tình hay cố ý, ả ta dẫn hắn đến đây. Đợi đến trước cửa viện này, nha hoàn kia lại biến mất tăm.
Hắn đã có chút say, chỉ thấy mờ mờ mọi vật. Thấy viện này bố trí rất đẹp, trên cao còn viết ‘ Tố Tâm uyển’, lòng hắn rung động, tuy không biết đây là đâu, nhưng chắc chắn là khuê phòng của một tiểu thư nào đó, khóe miệng lập tức nhếch lên, lảo đảo đi về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, Lý Dương nhìn thấy một thiếu nữ mặc hồng y đứng trước cửa, thiếu nữ dáng người yểu điệu, đứng nghiêng, không thấy rõ mặt mũi, trực giác của Lý Dương cảm thấy đây là một thiếu nữ tuyệt sắc. Hắn lập tức mặc kệ mọi thứ, hét lên: “Tiểu mỹ nhân…” Thiếu nữ mặc hồng y xoay gót đi vào, sắc tâm của Lý Dương nổi lên, lập tức chạy theo, kêu lên: “Mỹ nhân đừng chạy!”
Hắn chạy vào phòng, ngửi được mùi thơm thì sửng sốt một chút, nhìn thấy khắp nơi đều là khói và màn che, không thấy rõ đồ vật, vội hét lên: “Mỹ nhân, nàng ở đâu?”
“Lý nhị thiếu gia, ngươi dọa Tố nhi rồi.” Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.
Lòng Lý Dương ngứa ngáy, trong đầu hiện lên dung nhan xinh đẹp của Tưởng Tố Tố, vội vàng xoay người ôm mỹ nhân vào lòng: “Tố nhi chủ động như vậy, thật khiến ta cảm động.”
Thiếu nữ áo đỏ lẳng lặng nhìn hắn, Lý Dương cố gắng mở to hai mắt, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy mờ mờ. Hắn quyết định mặc kệ, sau đó muốn hôn mỹ nhân. Không ngờ nàng lại đột nhiên mỉm cười: “Lý nhị thiếu gia, Tố nhi có vật muốn tặng ngươi.”
Lý Dương đã duyệt qua vố số người, chưa từng gặp được nữ tử nào thú vị như vậy. Rõ ràng nét đẹp như tiên nữ, ấy vậy mà lại chủ động làm ra những chuyện thế này. Hứng thú của hắn bị khơi dậy, nói: “Là thứ gì?”
Thiếu nữ khẽ nói: “Đó chính là—– ngươi đi chết đi!” Nói xong, cầm bình hoa giấu sau lưng đập tới tấp vào đầu Lý Dương, Lý Dương không ngờ mỹ nhân đột nhiên biến thành ác quỷ, không kịp đề phòng, máu trên đầu chảy xuống, cả người choáng váng, ngã xuống.
Tưởng Nguyễn nhìn Lý Dương nằm trên đất, nở nụ cười lạnh lẽo. Nàng ngồi xổm xuống, vuốt vuốt mảnh sứ vở vụn trong tay, cười khẽ.
Phụ tử Lý Đống, Lý Dương, đều là những tên khốn. Hai ngươi nuôi dưỡng nữ hài nam hài trong phủ tể tướng, cùng đùa giỡn đồng nam đồng nữ, cả triều đình đều biết. Đối phó với loại ti tiện như vậy, không cần quá để tâm tới danh tiếng.
Kiếp trước trước khi nàng chết, chỉ biết Lý Đống chơi đùa Phái nhi, chứ không biết đến tên Lý Dương này có tham gia một chân vào hay không. Cho dù không có, cha nợ con trả, không có gì sai cả.
Nàng cầm mảnh sứ vỡ kéo lê trên người Lý Dương: “Lý thiếu gia, ta tặng ngươi một món quà lớn như vậy có phải là ngươi cũng nên tặng lại ta một thứ hay không?”
Một lát sau, Tưởng Nguyễn đi ra khỏi đó. Đi về phía cửa Tố Tâm uyển, chợt nghe thấy tiếng của tên sai vặt: “Thiếu gia, thiếu gia ngài ở đâu?”
Chính là nô tài của Lý Dương, Tưởng Nguyễn ngừng bước, bây giờ không còn tránh kịp nữa rồi, nàng không ngừng suy nghĩ, còn chưa nghĩ ra cách, đã nghe thấy tiếng kêu của gã kia, sau đó không còn động tĩnh gì nữa. Trầm ngâm hồi lâu, Tưởng Nguyễn đi ra khỏi cửa viện, nhìn thấy đằng xa, gã sai vặt đang nằm đó, hình như bị hôn mê.
Tưởng Nguyễn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy gì, nàng vội đi vòng qua gã sai vặt, thản nhiên rời khỏi.
Trên cây, nam nhân hắc y vuốt viên đá trong tay, lông mi dài rũ xuống, che lại vẻ nghiền ngẫm trong mắt. Chỉ tới Tưởng phủ một chuyến tra về chuyện Tuyên Ly, lại thấy được cảnh tượng bất ngờ kia. Đích trưởng nữ Tưởng gia hình như có thù cũ với Lý nhị thiếu, xuống ta tàn nhẫn không chút do dự, thật sự khiến người khác giật mình.
Thư Hương ở trong vườn hoa chờ chốc lát, đoạn nhấc chân đi về phía Tố Tâm uyển. Mới đi được nửa đường, đã nhìn thấy Lộ Châu hốt hoảng chạy tới. Thư Hương vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì, sau ngươi có vẻ lo lắng quá vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không, không có gì.” Vẻ mặt Lộ Châu tránh né: “Ngươi về Nguyễn Cư trước, ta còn có việc.” Nói xong lại vội vàng chạy đi. Thấy dáng vẻ Lộ Châu như thế, Thư Hương cảm thấy chắc chắn chuyện đã thành, liền đi về hướng khác.
Tưởng Quyền cùng Lý Đống nói chuyện xong thì đi dạo quanh phủ, nhân tiện nói về đám hỏi giữa hai phủ. Mặc dù Lý Đống háo sắc, nhưng cũng là một con cáo già, từng câu nói đều vòng vo. Hạ Nghiên đi cùng đôi khi nói theo mấy câu, nhưng thái độ của Lý Đống lại mờ ám không rõ, chỉ nói phải xem ý của Lý Dương.
Ba người cách Tố Tâm uyển mỗi lúc một gần, nhưng đúng lúc này, một nha hoàn thanh tú bỗng nhiên đâm sầm tới, vẻ mặt rất căng thẳng, nhìn thấy Hạ Nghiên như gặp được cứu tinh, quỳ sụp xuống đất khóc lóc nói: “Cầu xin phu nhân cứu lấy đại tiểu thư của nô tỷ!” Nói xong, nàng ta ngẩng đầu, vẻ mặt trở nên sững sốt, như hiện tại mới phát hiện có mặt Lý Đống.
Hạ Nghiên kinh ngạc nhìn nha hoàn quỳ trước mặt, cau mày nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Nguyễn nhi thế nào?”
Nha hoàn kia giống như bị dọa sợ, ầm ừ không dám nói. Hạ Nghiên tỏ ra nóng nảy: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Vừa nói hết câu, bỗng nghe thấy tiếng hét của nữ tử truyền ra từ Tố Tâm uyển, tiếng hét vô cùng thê lương, làm người nghe thấy không khỏi rùng mình. Hạ Nghiên sững sốt, không nói thêm nữa, vội vã bước về phía viện của Tố Tâm uyển.