Dàn chào nhà Quế đại nãi nãi đã sớm được dựng tốt, Định nhị nãi nãi nhìn đỏ rực một mảnh, ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ, bà một tay nắm Mật nhi đi tới, một bên lại nói chuyện với Thượng tứ nãi nãi.
Thượng tứ nãi nãi thực sự vì Định nhị nãi nãi mà cao hứng, bà còn chỉ điểm cho Định nhị nãi nãi: "Ngươi nhìn bên trong mấy người hôm nay tới, ngoại trừ mấy người trong tộc chúng ta, còn có mấy nhân vật có mặt mũi trong phủ. Ngươi ngày thường chân không bước ra khỏi nhà, nhưng cũng phải vì Mật nhi dự định một phen chứ."
"Dự định?" Định nhị nãi nãi không khỏi lắc đầu: "Nàng còn quá nhỏ."
Mặc dù biết Thượng tứ nãi nãi có ý tốt, là người Nguyễn gia khó được đối với bà không có tâm tư gì, nhưng Định nhị nãi nãi không cho là vậy. Năm đó lúc cha mẹ bà còn tại thế, trong nhà cũng là trăm mẫu ruộng tốt, phụ thân cũng là tú tài có công danh, nhưng khi phụ thân vừa đi, mẫu thân không biết đi đâu, ruộng trong nhà bị tộc nhân cùng bá phụ chia cắt không đề cập tới. Thậm chí việc hôn nhân cũng bị đường tỷ đoạt đi, chẳng lẽ Ngô gia thật không biết đường tỷ giả mạo sao? Kỳ thật trong lòng Định nhị nãi nãi rất rõ ràng, bất quá là Ngô gia muốn thanh danh tốt cũng muốn nàng dâu tốt thôi. So với bà là một bé gái mồ côi, đồ cưới đường tỷ tám nhấc, cha mẹ huynh đệ đều tại, không nói tới bà ấy bó chân, còn nhận biết mấy chữ, so với bà nơi nào cũng hơn. Cho nên, thật đúng là không nhất thiết phải thế.
Thượng tứ nãi nãi nghe bà nói kiểu này, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi nha ngươi nha, để ngươi cho hài tử sớm bó chân thì không chịu, hiện tại để ngươi vì hài tử tìm một mối hôn sự cũng không chịu, thật không biết ngươi nghĩ như thế nào."
Định nhị nãi nãi xin lỗi nói: "Tứ tẩu tốt của ta, biết ngươi một mực vì ta suy nghĩ, nhưng là Mật nhi không chịu bó chân, ta cũng không có cách nào. Ta cũng chỉ có một nữ nhi này, cái tốt đều không cách nào cho nàng, còn làm nàng đi theo ta chịu khổ, cho nên luôn muốn có thể làm cho nàng vui vẻ được một ngày là một ngày đi."
Mật nhi ở bên nghe thấy đáy lòng rất cảm động, nương xem như làm vậy là vì tốt cho nàng. Nữ tử đương thời, nhất là người trong nhà quan lại, đều vì đẹp mà bó chân giống như bánh chưng.
Cho nên trên làm dưới theo, có vài nhà nữ tử nông hộ muốn gả cho người trong sạch cũng bó chân, thậm chí trung cung Nguyễn hoàng hậu cũng bó chân.
Đây còn không phải là chiêu số mà những nam tử kia không thích nữ tử đi ra ngoài muốn đem nữ tử vây khốn ở phía sau trạch sao.
Nhưng có thật là bó chân mới lấy chồng được chồng tốt sao?
Vậy cũng chưa chắc, thật tình Mật nhi từng nghe nói tiểu nữ nhi Tể phụ Lưu Chiêu sinh ra đã tàn tật, còn không phải vẫn có nhiều người muốn cưới sao. Vì sao? Chỉ cần cưới vị Lưu tiểu thư này, liền có thể leo lên đấy.
Cho nên cái gì mà bó chân nhỏ, cái gì mà nữ tử không tài chính là đức, đều là đạo đức giả.
Nam tử hi vọng thê tử không tài, lại nguyện ý đi Tần lâu sở quán hồng tụ thêm hương. Ngược lại phàn nàn phụ nữ trong nhà, cũng thật sự là buồn cười đến cực điểm.
Điều này nói rõ, nam nhân thuần túy là sợ bị thê tử vượt qua, mới cố ý nói cái gì mà chân nhỏ vì đẹp, nữ tử không tài chính là đức. Nhưng khi đối mặt với quyền quý, bọn hắn cũng sẽ không nhìn cái gì chân nhỏ chân to, sẽ chỉ nhìn cha cô nương quan chức như thế nào, đồ cưới như thế nào, hai thứ này so với chân nhỏ có lực hấp dẫn càng lớn.
Nghĩ như vậy, Mật nhi đã được Định nhị nãi nãi đưa đến chỗ Quế đại nãi nãi.
Quế đại nãi nãi hôm nay bận bịu đến chân không chạm đất, nhìn thấy Mật nhi thì hết sức kinh ngạc. Lúc đầu bà cho là tiểu cô nương gọi Chu Phúc Nhu gương mặt tròn trịa đã đủ đáng yêu, chưa từng nghĩ đến, khi nhìn thấy Mật nhi mới biết được vì sao Thập Nhất lang nhà mình nhất định phải để Mật nhi làm đồng tử lăn giường.
Ngày thường Quế đại nãi nãi nhìn thấy Mật nhi đại đa số thời điểm đều là được Định nhị nãi nãi ôm, nếu không thì chạy tán loạn với những đứa trẻ cùng tuổi, khí lực nàng còn rất lớn, có thể ôm lên mấy đứa trẻ có cùng chiều cao, đến mức hài tử cùng lứa cũng không dám khi dễ nàng.
Hôm nay gặp Mật nhi, lại cảm thấy tiểu cô nương này thục nữ không ít, bộ trang phục này càng lộ ra phi thường nổi bật, đặc biệt là đôi mắt đen như quả nho khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải kinh ngạc.
"Mau tới chỗ đại bá mẫu. Ai nha, vợ Gia Định này, tiểu Mật chúng ta dáng dấp thật sự là đẹp mắt."
Định nhị nãi nãi tự hào cười một tiếng.
Ngay sau đó Mật nhi liền được đưa vào tân phòng.
Bên trong tân phòng có chiếc giường Giang Nam lưu hành một thời, nghe nói tức phụ nhi Thập Nhất ca gia cảnh cũng rất giàu có, cả ba cửa hàng đều là của hồi môn, ở tỉnh thành Võ Xương lại có của hồi môn là trạch viện, ở Giang Lăng cũng có một cái trang tử, bởi vậy Quế đại nãi nãi cũng vô cùng tôn trọng con dâu lớn.
Từ cách bố trí bên ngoài dàn chào, cùng thịt rượu phong phú, thậm chí đến lựa chọn đồng tử lăn giường, mọi chi tiết đều thể hiện lễ ngộ đối với tân nương tử.
Bên trên hỉ giường cũng thả lạc, hạt sen ngụ ý sớm sinh quý tử.
Chỉ chốc lát sau, lại có một đám người đi đến, chỉ thấy một thiếu phụ trẻ tuổi nắm tay một bé trai tiến vào. Đuôi lông mày và khóe mắt thiếu phụ kia đều lộ ra hai chữ kiêu căng nhưng đi sau lưng Quế đại nãi nãi lại có vẻ mặt a dua nịnh nọt.
Mật nương rất là kinh ngạc. Quế đại nãi nãi ỷ vào có quan hệ không tệ với bản gia nên ở Kinh Châu phủ vẫn rất có mặt mũi, bà bà của bà ấy mừng thọ, tri phủ đại nhân cũng tới cửa chúc mừng, đương nhiên, điều này cũng là nhìn ở quan hệ giữa Bột Hải công cùng Hoàng hậu nương nương.
Nhưng lại nghe Quế đại nãi nãi cười nói: "Công tử Tuần án phu nhân thật sự là phấn điêu ngọc trác giống như tiểu kim đồng ngồi dưới Quan Âm nương nương."
Vị Tuần án phu nhân này thân mang một bộ váy rất lưu hành một thời - nhũ kim loại mã diện váy. Bên ngoài là màu hoa anh túc đỏ tươi, vải gấm sáng màu, phần viền rìa màu hồng tím với vạt áo dài đến tận đế giày, lông mày vẽ kiểu núi xa, trên mặt đánh phấn hồng khi đến gần vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa, mọi thứ thật tinh tế.
Lúc tiểu nha đầu ôm công tử của Tuần án phu nhân lên giường, Quế đại nãi nãi cười tủm tỉm, không dám nhắc đến chuyện để nam oa oa bên người Mật nhi lăn giường.
"Mật nhi, các ngươi cùng lăn giường đi."
Mật nương cười tủm tỉm, không có chút nào không nguyện ý, lăn mấy vòng, liền được đưa cho cái hồng bao đỏ chót, còn có điểm tâm cùng đường đỏ táo đỏ từ Quế đại nãi nãi tặng.
Nam đồng kia cơ bản là ngồi ngay tại trên giường một chút liền được vị Tuần án Trương phu nhân ôm đi, Quế đại nãi nãi còn thiên ân vạn tạ.
Mật nhi nhờ nam đồng cũng xem như có được những chỗ tốt này, nàng lặng lẽ mở phong bao ra nhìn một chút, Quế đại nãi nãi xuất thủ bất phàm, bên trong lại có tới những một trăm đồng tiền lớn.
Lại nghe bọn nha hoàn canh trong phòng hâm mộ nói: "Trương phu nhân này tuổi còn trẻ, trượng phu xuất thân có hai năm tiến sĩ, còn làm tuần án ngự sử, bảo sao lại kiêu ngạo như vậy”.
"Đó cũng là phủ thượng lão gia chúng ta có mặt mũi không phải sao. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tại sao nam đồng kia lăn cũng không có lăn liền ôm đi vậy?"
Bọn nha đầu đương nhiên thấy Mật nhi tuổi còn nhỏ, cũng không tị hiềm gì ngược lại cười nói: "Còn không phải coi mình là phu nhân nhà quan, gia tử nhà quan gia, ở một chỗ cùng chúng ta mấy cái nha đầu bình dân này cũng cảm thấy dơ bẩn."
Nói là bình dân nha đầu, kỳ thật lại nhìn về phía Mật nhi.
Mật nhi lơ đễnh, dù sao có thể giúp nương bồi bổ tốt thân thể là được, còn người khác coi thường nàng như thế nào nàng cũng không quan tâm.
Hôn sự này trong tộc làm có chút hoành tráng. Mật nhi đạt được đại khái chính là đường đỏ cùng một trăm đồng tiền. Những thứ này là nàng lấy được, đương nhiên sẽ không cho ông bà nội.
Sáng sớm tỉnh lại, Định nhị nãi nãi đã pha một chén lớn nước đường đỏ. Lúc đầu bà tính chuẩn bị để cho bản thân Mật nhi thường ngày có thể nếm được vị ngọt, nhưng đứa nhỏ này lại nghe ngoại nhân nói uống nó giúp bồi bổ thân thể để về sau sinh tiểu đệ đệ, Định nhị nãi nãi cũng động tâm.
Thân thể bà thường ngày khí huyết hao tổn, nhưng lại không có tiền mua thuốc uống, đương nhiên cho dù là có tiền cũng sẽ bị trộm đi. Một nhà đại bá thông minh, sớm đã ở trong thành buôn bán, đem người nhà đều đón đi, ở bên ngoài ăn ngon uống sướиɠ cũng không ai quản, chỉ còn lại mẫu nữ bọn họ không có cách, bà còn không có con trai nên cũng không thể thẳng lưng mà sống được.
Huống chi, sang năm trượng phu thi viện, nếu là thông qua, chính là tú tài.
Nghĩ tới đây, bà lại pha một bát nước táo đỏ, uống một hơi cạn sạch.
Cứ như vậy, sau khi dùng hết một túi đường đỏ cùng táo đỏ, khí sắc Định nhị nãi nãi cũng tốt hơn nhiều, sắc mặt bà không còn tái nhợt như trước nữa, bà đối với mình luôn luôn hà khắc nhưng sau khi bà quay vải, cũng vì chính mình mà mua một hũ táo đỏ đường đỏ để ở trong nhà.
Trong nhà thường xuyên không thấy bóng dáng Nguyễn lão gia cùng lão thái thái. Định nhị nãi nãi trước kia còn phải đến trước mặt lão thái thái hầu hạ, vì bà mẫu mà làm việc chăm chỉ, hiện tại bởi vì hôn sự của cô cô Nguyễn Bình Nhi chưa định, người trong tộc cũng bắt đầu bàn tán. Hơn nữa lão thái thái lại một mực gọi Định nhị nãi nãi đến, Mật nhi muốn đi tìm nương cũng náo loạn mấy lần. Ngoài ra, lại sắp tới Tết, phụ thân Nguyễn Gia Định sai người báo tin nói rằng cuối năm ông sẽ về. Lão thái thái ở bên ngoài đánh gà đuổi chó mắng mấy lần vẫn là không dám quá phận.
"Mật nhi, ngươi có phải hay không cố ý đi tìm nương về?" Vừa mới bắt đầu Định nhị nãi nãi cũng tưởng rằng nữ nhi không thể rời xa bà, nhưng trải qua mấy lần Mật nhi náo loạn như thế, bà cũng tỉnh táo.
Mật nhi vốn giả vờ làm một tiểu hài tử khờ dại, bây giờ ở trước mặt nương thân, nàng lại không còn giả vờ nữa, chỉ chọn gật đầu: "Ta biết tổ mẫu giày vò ngài."
Người làm nương là người trên đời này hiểu rõ nhất nữ nhi của chính mình, nhất là Định nhị nãi nãi vốn là người phi thường tỉ mỉ, cơ hồ là cùng Mật nhi sớm chiều ở chung.
Bà bị bà mẫu làm khó dễ cũng xem là chuyện thường xuyên xảy ra, Định nhị nãi nãi cũng không để ý, dù sao chờ tướng công có tú tài công danh, cuộc sống của bà liền sẽ tốt hơn rất nhiều. Không nghĩ tới nữ nhi thế mà lại đau lòng chính mình.
"Mật nhi, ngươi đã trưởng thành, biết đau lòng cho nương thân." Định nhị nãi nãi rất là cảm động.
"Cái kia nương thân còn trách hay không trách ta đây?"
"Không trách." Định nhị nãi nãi hòa ái nhìn Mật nhi, có chút xuất thần nói: "Làm nương, dù như thế nào cũng sẽ không trách nữ nhi, cũng sẽ không ghét bỏ nữ nhi."
"Nương, ngài nói cái gì đó?"
"A a, không có gì”
. . .
Giang Lăng rơi một trận tuyết. Buổi sáng, Định nhị nãi nãi giúp Mật nhi đội mũ cho nàng, còn buộc lại dây lưng, nhiều lần cường điệu nói: "Không cho phép lấy xuống nghe không, nếu là bị đông lạnh sẽ phải chịu khổ uống thuốc."
"Hì hì, ta mới không sợ đâu." Mật nương muốn đi tìm tỷ muội đồng tộc sát vách chơi, vội vã muốn ra cửa.
Người nhỏ lại, trong tâm cũng giống như biến thành tiểu hài nhi.
Định nhị nãi nãi cười sờ sờ cái mũi: "Đừng quá ham chơi, năm nay trong tộc phát bánh cá ngọt, nếu ngươi bỏ lỡ bữa trưa sẽ không còn."
"Biết được nha." Mật nhi chạy tới sát vách đánh một trận bóng tuyết, lúc đói bụng chịu không được liền nhanh chóng về nhà ăn cơm.
Nhưng khi về tới cửa, gặp một nam tử trẻ tuổi cõng sau lưng hộp sách đứng ngay ở cửa sau nhà nàng, Mật nhi tiến lên dò xét một hồi, cảm thấy có chút quen thuộc.
"Thúc thúc ngươi tìm ai?" Mật nương nhìn hắn.
Nam tử trẻ tuổi kia lại kinh ngạc: "Khuê nữ mập của ta, ngươi liền ngay cả cha cũng không nhận ra?"