Ban đêm mưa gió như nổi bão, ban ngày nắng vẫn chói chang, buổi tối mây đen kéo đến trên đầu, đến chạng vạng thì buông xuống, mưa lớn đập vào khung cửa sổ, Định nhị nãi nãi đứng lên đem cửa sổ một lần nữa khóa chặt lại một chút, mới lên giường đi ngủ cùng với nữ nhi.
Mật nhi ban ngày ngủ nhiều, lúc này chính là ngủ không được, nàng mở mắt nhìn quanh bốn phía một phen, căn phòng này thập phần đơn sơ, ngoài sách ra còn có một chiếc giường và mấy chiếc hộp gỗ gụ cũ kỹ.
Kỳ thật trước kia nhà các nàng không hề như vậy, đặc biệt là ở thế hệ thái gia gia, tuy xuất thân là thường dân nhưng gia cảnh cũng coi như là giàu có, lúc trước thái gia gia còn được nâng lên vì cống nạp cho quốc khố, về sau ở Đại Danh phủ đảm nhiệm qua chức tri huyện. Trong nhà ngoại trừ tổ trạch này, tổ nghiệp còn có rừng cây, ruộng cát màu mỡ ở bên ngoài, nghe tổ mẫu nói, lúc bà vừa gả tới, tôi tớ trong nhà có tới năm mươi, sáu mươi người.
Nhưng về sau tổ phụ đọc sách không thành, lại mê đánh bạc xóa bài, gia nghiệp liền bại không sai biệt lắm.
Đến thế hệ này của đại bá phụ cùng cha, sau khi đại bá phụ vượt qua thi huyện, đến thi phủ thất bại đến ba lần, còn bệnh nặng một trận, trong nhà thật sự là bất lực cung cấp tiền đọc sách, về sau ngược lại chuyển sang làm ăn buôn bán, ở trong huyện Giang Lăng làm chút ít mua bán nhỏ, quanh năm vắng nhà.
Cha nàng - Nguyễn Gia Định so với đại bá phụ thì con đường học tập có tương lai hơn. Lúc mười lăm tuổi đã vượt qua kì thi huyện thi đỗ kì thi phủ trở thành đồng sinh, chỉ là bởi vì bị phụ thân liên lụy, lấy một trăm mẫu ruộng lão thái gia phân cho hắn để chuộc về tổ trạch, ruộng cũng bán đi, trong nhà thật sự là nghèo rớt mồng tơi, cũng vô lực cung cấp bạc nuôi một người đọc sách, cho nên đành từ bỏ việc học, đi trường xã dạy trẻ nhỏ.
Đương nhiên, cũng chính là ở chỗ đó, cha và nương quen nhau, nghe nói trong nhà nương phụ mẫu đều mất, đi theo bá phụ bá mẫu sống qua ngày, thường xuyên bị bọn họ không phải đánh thì mắng, ăn nhờ ở đậu, dệt vải ở hạ điền không biết ngày đêm, cuộc sống trải qua phi thường không tốt.
Ngay cả cuộc hôn nhân tốt duy nhất mà cha mẹ bà khi còn sống sắp xếp cũng bị đường tỷ thay thế gả qua, nương nàng chính là không có đồ cưới cũng không có gia thế, càng không có bất luận cái gì gọi là huynh đệ tỷ muội, chính là bé gái mồ côi, được người trong thôn đồng tình.
Một tay công việc bếp núc của mẫu thân rất tốt, Bảo Giáp chính là lập tức muốn cùng bà đi trường xã vì đám trẻ con nấu cơm.
Một người thì nghèo túng, một người xinh đẹp lại cực khổ, hai người cứ như vậy mà kết hợp với nhau.
Nguyễn Gia Định không thèm để ý mẫu thân Lục thị có đồ cưới hay không, chỉ cảm thấy bà tâm địa thiện lương, hiền lành, đảm đang việc nhà, bản tính mềm mại, lại rất xinh đẹp, Lục thị thì ngưỡng mộ Nguyễn Gia Định nhân phẩm tài hoa.
Tuy nhiên, rõ ràng là Nguyễn Gia Định là người đọc sách, lại cự tuyệt kết thân với phú thương mà cưới cô gái mồ côi Lục thị, chuyện đọc sách là phải bỏ tiền, Lục thị lại không có bất kỳ của hồi môn gì nên thời gian qua hai người sống vô cùng chật vật.
Nhất là sau khi Nguyễn Gia Định đi thư viện đọc sách, thiếu đi một phần thu nhập ở trường xã, trong nhà toàn bộ nhờ vào Định nhị nãi nãi thêu thùa kiếm tiền thì càng nghèo.
"Nương, cha khi nào thì trở về?"
Định nhị nãi nãi nghe được giọng trẻ con bên người vang lên, cũng muốn đi đến chỗ thư viện nơi trượng phu đang học, trên mặt bà lộ ra được ý cười khó có được: "Cha ngươi ăn tết liền sẽ trở về. Làm sao vậy, nhớ cha rồi sao?"
Mật nhi còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Định nhị nãi nãi cười: "Ngươi khẳng định là nhớ mứt quả của cha ngươi đúng không?"
"Nương." Đáng ghét, khi còn bé nàng có thể tham ăn như thế sao? Tại sao mỗi một câu mà nương nói đều là nói mình tham ăn.
Nhưng mà, rất nhanh Định nhị nãi nãi lại nói: "Ngày mai nương đi ra ngoài một chuyến, không cần chờ đến khi cha ngươi trở về, nương liền có thể thay ngươi mua mứt quả, tiểu Mật nhà ta muốn ăn ngọt như vậy thì nhất định lúc nào cũng phải thật ngọt ngào và vô tư."
Mật nhi thật vất vả trùng sinh trở về, thật sự chính là nửa khắc cũng không muốn rời xa nương, nàng không chút nghĩ ngợi liền nói: "Không được, nữ nhi muốn đi theo nương, nương muốn đi chỗ nào, nữ nhi liền đi chỗ đó."
"Tốt tốt tốt." Định nhị nãi nãi ngoài miệng đáp ứng, kỳ thật đáy lòng nghĩ đến, sáng ngày mai tiểu mập heo này ngủ say cũng không tỉnh, bởi vậy trên mặt cũng là lấy lệ cho qua, kỳ thật không có ý định mang nữ nhi ra ngoài.
Nhưng không nghĩ tới, buổi sáng khi bà vừa khẽ động, tiểu mập nha đầu liền từ trên giường ngồi dậy, lôi kéo mình không thả, còn nũng nịu: "Nương, nương tốt của ta, người liền mang ta đi đi."
Bị quấn lấy không có biện pháp trốn đi, Định nhị nãi nãi đành phải đáp ứng: "Tốt, nương dẫn ngươi đi, chỉ là ngươi không thể ồn ào."
Mật nhi tranh thủ thời gian cam đoan: "Ta rất ngoan ngoãn, đảm bảo không chạy."
Hai mẹ con sửa soạn một phen mới lặng lẽ khép cửa ra ngoài.
Lúc này, chỉ có tốt bà canh giữ ở cửa, thấy là mẹ con các nàng, vội vàng đi tới nhỏ giọng nói: "Nhị nãi nãi, lão gia và lão thái thái hôm qua thức tới nửa đêm, buổi sáng chưa dậy. Bất quá, ngài vẫn là phải đi nhanh về nhanh."
Định nhị nãi nãi nhỏ giọng nói đa tạ, còn nói: "Trở về ta có đồ tốt cho ngài."
"Vậy trước tiên đa tạ nhị nãi nãi." Tốt bà cười.
Trong nhà, lão thái thái trong tay có tiền nhưng xưa nay không bao giờ lấy ra, lão thái gia thì quen luồn cúi, thỉnh thoảng đi tới mấy nhà trong tộc hoặc là tìm mấy lão thái gia ngày xưa quan có hệ không tệ để cọ tiền tiêu, hai người này đều là vắt chày ra nước.
Lưu tại Nguyễn gia ba cái người hầu này đều là không có nhà để về, chỉ cần có cái ăn, đến lúc đó có thể dưỡng lão, về phần tiền tháng là chưa từng có, đương nhiên nếu không phải như thế, những người này cũng đã sớm chạy.
Mật nhi cùng Định nhị nãi nãi cùng nhau đi ra ngoài, hai mẹ con đi bộ ra bến đò, nơi này đã đông đúc những người bán xách gánh hàng rong, còn có không ít người đi đường muốn sang sông, cái này khiến Mật nhi cảm thấy rất mới mẻ.
"Nương, kia là cá." Nàng chỉ vào sọt cá của tiểu thương phía trước.
Trong giỏ tràn đầy cá, hẳn là cầm vào trong trong thành bán, vẫn còn sống và nhảy tưng tưng.
Định nhị nãi nãi liền cười: "Chờ cha ngươi trở về, để hắn bắt cá cho ngươi ăn."
"Cha còn biết bắt cá sao?" Mật nhi rất là khó hiểu.
Trong ấn tượng của mình, cha nàng chính là một người đọc sách phi thường tiêu chuẩn. Bộ dạng hành xử như một người quân tử, tránh xa việc bếp núc, loại chuyện bắt cá này thế mà cũng biết.
Định nhị nãi nãi rất là tự hào nói: "Khoan hãy nói về việc bắt cá, cha ngươi nha, Long Vương cũng không bắt được hắn."
Nói xong câu này, Định nhị nãi nãi thấy đò ngang đi tới, vội vàng ôm lấy nữ nhi chiếm trước một vị trí, bởi vì không có mang hàng hóa, nhà đò thu hai người các nàng hai văn tiền.
Mật nhi không biết nương đi vào trong thành làm cái gì, chẳng lẽ là đi thêu phường sao?
Nhưng mà trong nhà còn có thêu phẩm chưa có thêu xong đâu!
Nương nàng chủ yếu quay vải vào ngày thường, thêu thùa không phải là việc người bình thường có thể làm được, nhất là các thêu phường lớn đều có rất nhiều tú nướng, làm sao có thể luôn dùng tú nương ở nơi khác.
Trong lúc nhà đò đang chèo thuyền bên trong, Mật nhi bởi vì dậy quá sớm nên buồn ngủ, mãi cho đến khi tỉnh lại, mới phát hiện đã đến Giang Lăng huyện thành.
Trong huyện thành, tiếng người huyên náo. Định nhị nãi nãi sửa sang lại một chút búi tóc, có chút không đành lòng nói: "Mật nhi, nương hiện tại dắt tay ngươi đi, chờ thời điểm khi trở về lại ôm ngươi có được hay không?"
Mật nhi rất là thẹn thùng, nàng không nghĩ tới nương đang xoắn xuýt chuyện ôm hay không ôm nàng. Nàng là cái tiểu bạch mập mạp, bình thường Định nhị nãi nãi rất thương nàng, rõ ràng là gầy yếu đến như vậy, còn muốn ôm nữ nhi.
"Nương, Mật nhi muốn tự mình đi đường, Mật nhi là đại hài tử, không cần ôm."
Định nhị nãi nãi xoa đầu nữ, trìu mến nói: "Trở về, nương sẽ ôm ngươi."
Chỉ thấy Định nhị nãi nãi quen đường quen nẻo đi đển cửa sau một tửu phường liền gõ cửa một cái, người đến là một nam nhân trung niên, vừa thấy là Định nhị nãi nãi thì miệng cong lên: "Lại là tìm thiếu phu nhân nhà chúng ta sao?"
"Phải, làm phiền ngài, nói là đồng hương Quế Hoa tìm nàng có việc."
Quế Hoa? Mật nương cảm thấy hiếu kì, vì sao nương lại nói mình gọi là Quế Hoa, rõ ràng nương nàng tên là Lục Thư Quân mà, nghe nói ngoại công đã qua đời của nàng còn từng là tú tài đấy, chỉ là đi quá sớm, ngoại tổ mẫu liền trở về nhà mẹ đẻ, về sau nghe nói là đã tái giá hay cũng đã qua đời thì không biết.
Nam bộc kia nghe xong liền trực tiếp đóng cửa.
Định nhị nãi nãi mang nàng đến trong một hẻm nhỏ, thấy nơi đó có một đống củi, cho nên nói: "Mật nhi, nương cùng ngươi chơi bịt mắt trốn tìm có được hay không? Đợi lát nữa sẽ có người tới tìm chúng ta, Mật nhi không được phép lên tiếng được không?"
Nếu là tuổi còn nhỏ, Mật nhi thật sự nghĩ rằng mẫu thân muốn cùng nàng chơi đùa, nhưng bây giờ nàng rõ ràng nương muốn tìm vị thiếu phu nhân của tửu phường này nói gì đó.
Nàng giả bộ như không biết và đồng ý, lặng lẽ trốn sau đống củi.
Thấy cửa sau tửu phường mở, đi ra một vị nữ tử trẻ tuổi khoác áo bông, lại còn bó lấy chân nhỏ, trên chóp mũi có một nốt ruồi, xương gò má có chút cao, nhìn thấy Định nhị nãi nãi thì lên tiếng: "Sao ngươi lại tới đây? Ngươi tới đây làm cái gì?"
Định nhị nãi nãi cười bồi nói: "Đại tỷ, ta đến đấy cũng là không còn cách nào khác. Cha Mật tỷ nhi đi thư viện đọc sách, thời gian này ta cùng Mật không vượt qua nổi, đành trông cậy vào đại tỷ ngươi tiếp tế một chút."
Đại tỷ?
Mật nhi nhìn vị phụ nhân trẻ tuổi này, thầm nghĩ, nguyên lai chính bà ta là vị đoạt đi hôn sự kia của nương.
Nhìn bà ta mặc trên người một bộ vải bông, da mịn thịt mềm, nhìn là biết sống trong an nhàn sung sướиɠ, không cần phải làm việc gì cả.
Ngô thiếu phu nhân cười lạnh nói: "Ngươi nha ngươi nha, năm đó cũng là nói cho ngươi đi làm thϊếp của vị địa chủ, ngươi lại hết lần này tới lần khác không đồng ý, nếu không hiện tại đã sớm ăn ngon uống say. Ngươi bây giờ còn tới đòi tiền, ta ở nơi nào có tiền chứ, ta từ nông thôn đến, mỗi ngày đều bị cái lão chủ kia hoành hành, nói đến chính là ta thay ngươi ăn phần khổ này."
Mật nhi cảm thấy người này thật không biết xấu hổ, rõ ràng là đoạt hôn sự của nương nàng, đến bây giờ còn trả đũa, nương thật đáng thương.
Lại không nghĩ rằng, nương nàng lúc này lại thay đổi sắc mặt nhu nhược, bỗng nhiên bóp lấy cổ Ngô thiếu phu nhân, giọng căm hận nói: "Ta không rảnh cùng ngươi nói nhảm, năm đó mẹ ta lưu lại cho ta một thỏi vàng, còn lưu lại thêm hai mươi mẫu đất cho ta, hoàn toàn cho bá mẫu làm của hồi môn cho ngươi. Việc hôn sự này bị ngươi đoạt thì cũng thôi đi, nếu là ngươi không sợ ta, ta chờ một lúc liền đi tìm Ngô lão gia, lão nhân gia ông ta lời hứa ngàn vàng, nếu biết ngươi là giả mạo, ngươi xem tại Ngô gia này ngươi nhưng trôi qua nổi sao?"
Ngô thiếu phu nhân tựa hồ bị dọa, bờ môi run rẩy không ngừng: "Muội muội, ta quay trở về lấy đồ đưa cho muội."
"Không được, liền hiện tại, ai biết ngươi có phải hay không ve sầu thoát xác." Định nhị nãi nãi hoàn toàn không có nhu hòa của ngày thường, ngược lại trên mặt lộ ra một vẻ ngoan lệ, tựa hồ thật muốn gϊếŧ bà ta.
"Cho, ta cho." Ngô thiếu phu nhân run rẩy từ trong ví tìm ra mấy văn tiền.
Định nhị nãi nãi cười lạnh hai tiếng, dùng tay mò vào, ở bên trong tiểu y tìm ra một khối bạc vụn, hừ một tiếng.
Ngô thiếu phu nhân tức giận dậm chân, nhưng lại nghe ở phía cửa sau có người nói chuyện liền tranh thủ thời gian chạy đi.
Lúc này, Định nhị nãi nãi mới từ bên trong đống củi ôm Mật nhi ra, hài lòng mà nói: "Hôm nay nương mang tiểu Mật nhi của ta đi ăn bánh bao nha, có được hay không nào?"