- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Đích Nữ Dòng Bên
- Chương 12: Phong quang
Đích Nữ Dòng Bên
Chương 12: Phong quang
Người xưa thường nói "Hướng vì nông dân lang, mộ lên trời tử đường" để hình dung các cử tử đậu tiến sĩ, hôm nay Mật nhi xem như thấy được, cha nàng đây vẫn chỉ là cái tú tài đã nhận truy phủng như thế.
Tổ phụ Nguyễn lão gia hồng quang đầy mặt, tổ mẫu Dư thị càng là khó có được vui vẻ ra mặt, trước kia hai người này đối với Định nhị nãi nãi cùng tôn nữ này muốn bao nhiêu coi thường liền có bấy nhiêu coi thường, ánh mắt nhìn mẫu nữ các nàng như nhìn chó hoang, hiện tại Dư thị mở miệng một tiếng cháu gái Ngoan làm Mật nhi nổi da gà.
Ngay cả cô cô Nguyễn Bình Nhi cũng nơi này mở miệng một tiếng tẩu tử, gọi một tiếng nồng nhiệt.
Mật nhi nhìn cũng cảm thấy thổn thức không thôi, thiên hạ rộn ràng đều là lợi lai, câu nói này quả thật không sai.
Định nhị nãi nãi vuốt bụng, bà bây giờ gặp chuyện vui cả người tinh thần thoải mái, trượng phu có tiền đồ, nữ nhi nghe lời, trong bụng còn có bảo bảo khoẻ mạnh, hết thảy đều đang phát triển ở phương hướng tốt.
"Thê tử Gia Định, ngươi thật đúng là thoát khỏi nghèo khổ, ta thật vì ngươi cao hứng." Có vị phụ nhân từ đáy lòng nói.
Mật nhi hướng bà ấy nhìn lại, bà rất mập, mặc áo choàng ngắn màu xanh hơi cũ, lông mày thưa thớt, bờ môi rất dày, cả người cũng lộ ra mười phần đôn hậu.
Vị này cũng là một bàng chi của Nguyễn gia - bá mẫu Liêu thị, để nói thân duyên còn có quan hệ gần vô cùng, một chi trưởng bối này xem thái gia gia Mật nhi như thứ huynh, thái gia gia Mật nhi làm quan tri huyện, có tiếng là thanh chính, trước kia ở trong tộc còn rất có lời nói, khi đó quan hệ hai nhà thân như một nhà, về sau Nguyễn lão gia làm người thật sự là quá kém cho nên mới bị thân tộc xa lánh.
Duy chỉ có vị Liêu thị này ngược lại là từ trước đến nay đều cùng Định nhị nãi nãi có qua lại.
Nhưng Mật nhi biết nhà các nàng cũng sống rất khổ, nếu nói nhà Mật nhi là bị Nguyễn lão gia đánh bạc mà bị hủy thì Liêu thị nhà bọn họ lại là bởi vì sinh nhiều con, thế hệ trước có tới bốn năm cái nhi tử, đời này cũng ba con trai, ngay cả chính Liêu thị cũng có thể sinh, sinh tới năm con trai.
Nhiều tử nhiều phúc cố nhiên tốt, nhưng bởi bì sinh quá nhiều, tiền đồ trong nhà bất quá là trông cậy vào trong ruộng đất, toàn gia chen chúc trong một gian nhỏ trong viện, nhiều người thì nhiều chân đều không có đủ chỗ đặt chân.
Gia kế gian nan không đáng sợ, đáng sợ nhất là không có hi vọng.
Nghe nói trượng phu Liêu thị, Mật nhi còn phải gọi một tiếng tam bá phụ, rất là bình thường, quản vài mẫu ruộng cũng quản đến rối tinh rối mù, cuộc sống của bọn họ cũng thảm không nỡ nhìn.
Không giống cha nàng Nguyễn Gia Định, mặc dù về sau sống không như ý, nhưng thuở thiếu thời có tổ phụ làm quan, mời danh sư dạy bảo, chính ông cũng có tài, Định nhị nãi nãi mặc dù sống qua vất vả nhưng lại rất có hi vọng.
Mật nhi đối với bà ấy có mấy phần đồng tình, tục ngữ nói “nam sợ nhập sai đi, nữ sợ gả sai lang” gả cho nam nhân không có tiền đồ chính là chuyện cả đời. Đương nhiên nếu như nhi tử có tiền đồ cũng có thể mẫu bằng tử quý, đáng tiếc người bình thường muốn thay đổi địa vị vẫn là quá khó khăn.
Hôm nay trong nhà mời không ít người tới ăn mừng, hiện tại nhà các nàng mặc dù không tính là đại phú đại quý gì, nhưng thu nhập lại đột nhiên tăng.
Đầu tiên là trong tộc cho hai mươi lượng, tri huyện Giang Lăng đưa tới hai mươi lượng, phủ học bốn lượng, lại có thư viện Nguyễn Gia Định cũng đưa tới mười lượng, càng chưa đề cập đến trong tộc tặng hai mươi mẫu đất, rừng trúc rừng cùng rừng cây.
Những thứ này mới chỉ là trúng án thủ liền có thể có, nếu ngày sau trúng cử nhân, càng phi thường hơn nữa. Cũng khó trách người người đều muốn đọc sách.
Ngay tại thời điểm Mật nhi xuất thần, Định nhị nãi nãi đã tìm được cớ tặng đồ cho Liêu thị: "Tam tẩu, ta mấy ngày nay nôn oẹ, dính mùi cá là không được, ngày hôm nay nhà mẹ ta đưa đến mấy sọt cá, tam tẩu cầm một sọt về đi."
"Cái này. . . Này làm sao có thể xấu hổi như vậy?" Liêu thị hiển nhiên là cảm động.
Thượng tứ nãi nãi biết được tình huống của Liêu thị, không để lại dấu vết cười nói: "Có cái gì mà ngượng ngùng, ta cũng cầm mấy đầu về. Chúng ta hôm nay là đến ăn hôi."
Liêu thị nghe nói Thượng tứ nãi nãi cũng cầm, lúc này mới yên tâm, cũng cảm kích đối với Định nhị nãi nãi cười một tiếng.
Mọi người còn nói thêm mấy chuyện khác, Định nhị nãi nãi cũng nghe một số kinh nghiệm dưỡng thai, cũng có người khen Mật nhi nói nàng càng ngày càng nghe lời hiểu chuyện.
Lúc này Thượng tứ nãi nãi cũng hỏi: "Ta nghe nói các ngươi muốn đưa Mật nhi đi nữ học? Tìm xong rồi sao?"
Nữ học? Liêu thị hâm mộ nhìn Mật nương, một tiểu nha đầu cũng muốn đi học, năm đứa bé kia nhà bà không có một người có tiền để đi tư thục.
Định nhị nãi nãi nhìn Mật nương một chút, trên mặt mang theo mấy phần ý mừng: "Tìm xong rồi, vừa lúc ở phố Sùng Văn bên kia, nữ tiên sinh là từ phủ Hàng Châu bên kia tới."
"Vậy thì tốt, này Mật nhi từ nhỏ đã thông minh, vào nữ học học mấy năm, sau trở ra không hề kém so với những cái thiên kim tiểu thư kia." Thượng tứ nãi nãi cười nói.
Liêu thị nghe đến líu lưỡi, đến mức lúc sau đẩy cửa ra về vẫn còn nghĩ tới nữ học thì hao phí bao nhiêu tiền, Định nhị gia quả nhiên là có tiền đồ.
Trước kia Định nhị nãi nãi xanh xao vàng vọt, có đồ ăn ngon cũng lưu lại cho nha đầu kia ăn. Nha đầu mập kia ở nơi này cũng nổi danh, khí lực lớn, tính tình xấu, cha mẹ không cho nàng mua đồ ăn thì nàng liền trở tay đánh cha nàng, suốt ngày còn bắt nương nàng phải ôm nàng, một chút cũng không hiểu chuyện.
Nhưng nha đầu như vậy, cũng bởi vì cha có tiền đồ, chỉ là một cái tiểu nha đầu cũng có thể đi nữ học.
Trong nhà không có hạ nhân, cũng thuê không nổi hạ nhân, nhưng hôm nay cả nhà các nàng đều đi ăn mừng, cũng không cần thiết an bài thế nào, bà ấy ở trong phòng bếp dùng thùng nước đem cả một cái sọt cá đặt ở trong chum nước.
Này trước kia chưa từng nghe nói Lục thị nhà mẹ đẻ tới cửa, hiện tại nàng nam nhân được vụ án đặc biệt thủ, này nhà mẹ đẻ liền tặng đồ tới cửa.
Nàng từng nghe nói qua, nhà mẹ Lục thị kỳ thật không tính là nghèo, người lại, trong nhà còn rất giàu có, nhưng cha mẹ Lục thị chết sớm phải ăn nhờ ở đậu, chịu nhiều đau khổ. Cái này cũng rất bình thường, người ta có thể cho ngươi một miếng cơm ăn cũng không tệ.
Bà ấy đang nghĩ ngợi, bên ngoài có người gõ cửa, Liêu thị mở cửa xem xét, lại là dì của bà ấy.
Vị này khoác một chiệc áo làm bằng vải mỏng, trên đầu cắm kim trâm cài tóc, trông giống như thực phú quý. Mẫu thân Liêu thị cũng giống như bà ấy cuộc sống trôi qua cũng không tính tốt, nhưng vị này trước kia được nhận làm con thừa tự, về sau lại gả vào một nhà rất tốt, cả một đời chưa ăn qua thiệt thòi gì lớn, cả người nhìn so với nương nàng còn trẻ hơn mười tuổi cũng không ít.
"Dì, ngài đây là tới có chuyện gì sao?" Liêu thị hỏi.
Bà ấy cười nói: "Ta là tới thu tô tử mới xuống nông thôn, vừa vặn nghe nói nơi này của các ngươi có người trúng án thủ, thập phần náo nhiệt, lại nghĩ tới ngươi ở phụ cận, liền tới nhìn một chút."
Liêu thị rót một chén trà nước đưa cho dì, bà ấy cũng không ghét bỏ, bưng lên đến uống một ngụm, lông mày cũng không có nhíu một cái.
Hai người trò chuyện mấy việc trong nhà, Liêu thị mới đầu bất quá chỉ là thuận miệng phàn nàn vài câu, về sau lại ủy khuất mà khóc.
Nhà bà từ trên xuống dưới có năm đứa trẻ to xác, nhiều mồm ăn như vậy, trượng phu lại không biết cố gắng, thời gian sau cũng không biết làm sao sống qua ngày.
"Ai, cửa hàng nhà ta còn thiếu tiểu nhị, ngươi nếu không chê, đến lúc đó để lão đại nhà ngươi lại lớn hơn một chút thì tới nơi đó của ta làm đi." Trên mặt người dì không đành lòng.
Liêu thị lại ấp a ấp úng nói: "Dì, ta. . . Ta nghĩ Phi nhi có thể đọc sách, hắn rất thích đọc sách."
Đọc sách mới có thể thay đổi đổi môn đình, hôm nay nhìn Nguyễn Gia Định liền biết.
Huống hồ, nhi tử lần trước đi ngang qua một nhà tư thục, nhìn không dời nổi bước chân, nhớ tới đây liền khiến trong long Liêu thị chua xót.
Sắc mặt dì lại là biến đổi: "Việc đọc sách cần phải tốn rất nhiều tiền, ta đây cũng không có cách nào khác."
"Vâng, ta cũng biết, bất quá là si tâm vọng tưởng thôi." Liêu thị cười khổ.
Dì liền nhỏ giọng nói: "Trong tộc các ngươi có hay không nhà nào gia cảnh giàu có một chút, lại không có nhi tử, nếu là có, ngươi để cho người ta nhận làm con thừa tự chẳng phải là được sao?"
Nói xong, dì lại chỉ mình nói: "Ngươi nhìn ta, nếu là cùng đồng dạng với nương ngươi, năm đó còn ở trong thôn trang, không chừng cũng là quay lưng lại với đất vàng mà sống hết đời, mặc dù rời xa chính cha mẹ thân sinh, nhưng là ta có tiền đồ, người trong nhà còn không phải đi theo hưởng phúc."
Những lời dì nói cũng là sự thật, bà hàng năm sai người mang tiền bạc ăn uống vải vóc trở về làm cho ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu cao hứng không kìm được, rõ ràng người hầu hạ ngoại tổ phụ bọn hắn không kể ngày đêm đều là nương của bà, nhưng lại không nhận được một lời tốt đẹp gì.
Nhưng Liêu thị nhớ tới con của mình muốn bị nhận làm con thừa tự thì lòng như đao cắt, bà chịu đựng khổ sở nói: "Trong tộc ngược lại là có hai nhà không có nhi tử, một cái là lão nhị nhà tộc trưởng chúng ta, nhưng cùng chúng ta quan hệ rất xa, đã sớm ra ngũ phục. Còn có một vị —— "
Bà trầm ngâm một chút: "Chính là tú tài trong tộc hôm nay của chúng ta, lấy vị trí Kinh châu phủ đầu danh."
"Ta nhớ được nhà kia cùng các ngươi vẫn là cùng một cái tằng tổ đâu."
"Cũng không phải."
"Cái kia. . ."
"Phu nhân nhà hắn vừa mới có thai."
Dì tiếc nuối một hồi lâu: "Đứa nhỏ này của nàng ấy nếu là đến sau một chút thì tốt rồi. Vị này sau khi thi hương thi trúng cử nhân lại càng có nhiều cơ hội hơn, kém một chút, chỉ thiếu một chút thôi thì Phi ca nhi nhà ngươi chính là có xuất thân nhà quan gia."
Liêu thị ngốc lăng, không biết suy nghĩ cái gì, ngay cả khi dì đi bà đều không có phát hiện.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Đích Nữ Dòng Bên
- Chương 12: Phong quang