Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 1.2

« Chương Trước
Vị Hi quỳ xuống trước mặt nữ thần Lạc Nguyệt.

“Tộc trưởng thứ 121 của tộc Lạc Nguyệt, Vị Hi tham kiến nữ thần.” Nói xong liền dập đầu trước nữ thần.

“Tộc Lạc Nguyệt lưu truyền ngàn năm, nhưng lúc này lại bị hủy hoại một cách nhanh chóng, Vị Hi thân là tộc trưởng, chẳng những không thể bảo vệ toàn tộc, còn dẫn sói vào nhà, khiến đại quân Nam Lăng vào thành, tàn sát tộc nhân, thiêu hủy toàn thành, đánh cắp đàn liễm, Vị Hi thẹn với tổ tông Lạc Nguyệt, tội nghiệt ngập trời, chết không đáng tiếc!” Nói xong Vị Hi dập đầu thật mạnh trước nữ thần Lạc Nguyệt.

“Tộc Lạc Nguyệt truyền thừa ngàn năm, hiện giờ bị hủy, tất cả đều là trách nhiệm của Vị Hi, Vị Hi nguyện gánh vác hết tất cả, sử dụng thuật Tế Hồn, dùng để khởi động cửu trận huyền thiên!”

Cửu trận huyền thiên nguyên bản là đại trận dùng để bảo vệ cổ thành Lạc Nguyệt, có trận pháp bảo hộ, người ngoài không thể tiến vào cổ thành Lạc Nguyệt. Cửu trận huyền thiên là nền móng của cổ thành Lạc Nguyệt, cửu trận một khi khởi động, cổ thành Lạc Nguyệt sẽ bị huỷ đi tất cả, chìm vào dưới lòng đất, bị chôn vùi hoàn toàn. Mà để khởi động cửu trận cần có sức mạnh của nữ thần. Muốn mượn sức mạnh của nữ thần, thì chỉ có dùng thuật Tế Hồn.

Thuật Tế Hồn, lấy sinh mệnh làm tế phẩm, tế điện nữ thần, mượn đến nữ thần chi lực. Khi sử dụng thuật Tế Hồn, con người sẽ ngủ say bảy năm để đúc lại hồn phách. Sau khi đúc lại, lấy hồn phách làm thân thể, lấy nguyên hồn làm trung tâm, dựa vào năng lượng của nguyên hồn nguyên, duy trì hồn phách ba năm không tiêu tan.

Vị Hi hít sâu một hơi, đứng dậy, xoay người về phía sau ngẩng đầu, nhìn bên ngoài miếu thần thật sâu, liếc mắt một cái mang theo tràn ngập quyết tuyệt.

Quay đầu lại, Vị Hi trong miệng mặc niệm chú ngữ, “Lấy hồn ta, tế lấy nữ thần…” Đồng thời vận nội công, đôi tay chuyển động, cùng với chú ngữ xuất hiện một vòng vầng sáng…

Cả tòa cổ thành Lạc Nguyệt bắt đầu lay động, trong thành, toàn đội quân đang tàn sát đều nghi hoặc nhìn lên. Không biết là ai đột nhiên cười ha hả: “Nguyền rủa buông xuống! Muốn hủy hoại thành Lạc Nguyệt, vậy thì các ngươi, ai cũng đừng hòng trốn thoát đi! Ha ha ha……”

Một quan quân nghe vậy nhíu mày, vung thanh đao, gϊếŧ người miệng nói lời ngông cuồng, bắn ra một bãi máu tươi. Tuy rằng người nọ đã chết, nhưng chính lúc này tộc nhân Lạc Nguyệt nghe vậy cũng sôi nổi bắt đầu kêu lên “Nguyền rủa buông xuống! Ai cũng trốn không thoát!”

“Câm miệng!” Đám quan quân thấy vậy liền hô lên.
« Chương Trước