Nàng là tộc trưởng của Lạc Nguyệt tộc, tùy tâm tùy tính, thanh lãnh cao ngạo, chính trực phương hoa, gặp Nam Cung Liễm - Tam hoàng tử của Nam Lăng quốc.
Đúng là lưỡng tình tương duyệt, nhưng lúc hứa hẹn kết hôn, quân đội giày sắt bước vào Lạc Nguyệt, âm mưu trồi lên mặt nước, lửa lớn một hồi hừng hực, đốt sạch sự yêu thương say đắm trước kia, chỉ còn lại sự thù hận.
Ngọn lửa dần dần cắn nuốt bên trong cung điện, nàng nản lòng thoái chí: "Nam Cung Liễm, ngươi lừa gạt và phản bội, ta sẽ nhớ kỹ chuyện này. Hôm nay ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày nào đó chắc chắn ta sẽ đòi lại gấp mười lần!"
Đối mặt với sự lừa gạt và phản bội, nàng dứt khoát xoay người, lựa chọn con đường ngọc nát đá tan, không chết không ngừng.
Lúc nàng mở to mắt nhìn lại, nàng cũng không ngờ cái thế giới này sẽ có một phen thay đổi bất ngờ. Đời trước, nàng là tộc trưởng của Lạc Nguyệt, nhưng lúc này đây, nàng là Vân đại tiểu thư Vân Ngân Tâm.
Có được bí thuật cường đại của Lạc Nguyệt nhất tộc, Vân gia đại tiểu thư xuất hiện trước thế gian, phong hoa tuyết nguyệt, mê hoặc dụ người, tinh thông việc tính toán, nhưng là tính vào tâm của con người.
Hoa lê tan mất, một đời phồn hoa, hắn chỉ than nhẹ, hắn tiếc nuối rằng không thể gặp được nàng sớm hơn một chút.
Vân gia rời kinh đô bảy năm, bảy năm trước kinh thành Vân phủ sớm bị đương kim trưởng công chúa được sủng ái nhất thu vào trong tay.
Nhưng nghe gần đây, có một chiếc xe ngựa tiến đến phủ trạch kia, bên trong phủ, trưởng công chúa bị đuổi ra khỏi nhà, phủ trạch từ đây đổi chủ. Nghe nói đó là Vân đại tiểu thư...
Tại tiệc tối thượng, hoàng đế uyển chuyển mời, phi tần thức thời thoái lui. Cuối cùng, chỉ nghe kia thanh linh thanh âm nói: "Gần đây thân thể thần không khỏe, tốt nhất là không nên ở lại, chớ lây nhiễm cho Hoàng Thượng." Nói xong không đợi trả lời, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.
Nghe nói đó là Vân đại tiểu thư...
Ngón tay thon dài, trắng nõn của hắn nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt nàng, lau đi vết máu nhiễm trên mặt. Nhìn đôi mắt nàng nhu tình như nước, đau lòng không thôi.
Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng đặt trên trán nàng một nụ hôn.
"Ta thật sự không có cách nào để bắt được nàng." Hắn nhẹ nhàng thở dài: "Ta tiếc nuối, ta không thể gặp được nàng sớm hơn."
Nàng nhắm chặt hai mắt, không ngừng run rẩy.
"Ta tiếc nuối, vào thời điểm ta đẹp nhất, người ta gặp không phải là chàng."