Chương 67: Bánh ú ngọt (Hơi H)

... Kể cả trước đây cũng chưa từng có.

Tim Tịch Đồng chợt nhảy lên một giây, cô ngơ ngác nhìn anh.

Cô nhai đi nhai lại ba bốn chữ này, cảm giác như đang đi thang máy vậy, bay lên rồi rơi xuống.

Cô không muốn làm bạn giường của anh nữa.

Nhưng anh cho rằng cô chính là bạn giường, còn cảnh cáo cô đừng vọng tưởng trở thành chính thức.

Đang run sợ thì một mùi khét xộc vào mũi. Tịch Đồng kinh hô một tiếng, Mạnh Dịch còn nhanh hơn so với cô, anh kịp thời tắt bếp, sợi mì cuộn trong nước súp màu nâu, lớp dưới dính chặt vào nồi.

"Anh ăn mì trước, ăn xong chúng ta lại nói chuyện."

Cô lấy giấy ăn lau mắt, định rút chân lại, mắt cá chân bị anh giữ lại, cô đá mấy cái nhưng vô dụng, lòng như tro tàn quay lại bếp ăn.

Quả thật Mạnh Dịch đói bụng, anh vùi đầu vào giữa hai chân cô, răng ngậm qυầи ɭóŧ bằng vải bông trong suốt kéo xuống, ăn cô.

Anh ăn xong cũng không muốn nói nữa, muốn ôm cô ngủ, để thanh trừ sạch sẽ những suy nghĩ kỳ lạ không thể tưởng tượng trong đầu cô.

Trên bàn ăn có mấy cái giỏ, cà chua đỏ tươi, lá tre xanh biếc, gạo nếp trắng như tuyết. Cô quần áo xốc xếch nằm ở giữa, bên cạnh là nồi thịt hầm thơm phức, bữa cơm này nhìn cực kỳ ngon miệng.

Bữa ăn nhanh chóng chuyển sang màu đỏ do nóng, màu sữa dâu lan từ giữa chân, vừa ngọt ngào vừa ấm áp, miệng lưỡi liếʍ rồi lại nhẹ nhàng cắn, hai miếng đồ ăn mềm ấm theo hai mảnh ấm nóng chui vào trong miệng.

Mạnh Dịch nhấm nháp vô cùng nồng nhiệt.

Tịch Đồng đang bị nướng trong lò, nóng đến nổ tung.

Cơn nóng bỏng choáng váng không biết kéo dài bao lâu, ngón tay cô ngẫu nhiên mò mẫm trên kệ bếp, vô tình đυ.ng phải nồi, âm thanh giống như mèo kêu: "Nóng..."

Mạnh Dịch đứng thẳng lên, khóe môi anh treo sợi chỉ bạc, ngậm ngón trỏ nóng đỏ của cô vào, lại nuốt chậm ăn một lần.

Tịch Đồng càng nóng, toàn thân đều đang cháy, bị anh để ở cửa vào là lại muốn hòa tan, co rúc một cái rồi nghênh đón.

Anh cúi người, môi mang theo mùi vị của cô hôn lên xương quai xanh, vén váy ngủ của cô lên che mắt cô lại, để lộ cặρ √υ" trắng nõn mềm mại đang run rẩy nhảy múa trong lòng bàn tay anh.

"Mạnh Dịch..." Giọng cô đột nhiên trở nên bén nhọn, hai chân không an phận không ngừng cử động, anh kéo váy cô xuống, đọc được vẻ căng thẳng trong mắt cô, mở ngăn kéo bên cạnh, xé một cái bαo ©αo sυ.

Hô hấp quấn quanh ở cần cổ, Tịch Đồng bị anh hôn đến choáng váng, chờ dưới người truyền tới cảm giác ê ẩm, anh đã ở bên trong.

Động tác đơn giản không ngờ.

Mạnh Dịch hôn lên trán cô.

Cô quay đầu đi, nhắm mắt tránh anh. Anh lẩm bẩm: "Ngoan một chút, tôi sẽ không làm em bị thương."

Trong thoáng chốc Tịch Đồng cảm thấy lời này quen tai, chờ anh chậm rãi động, từng tấc từng tấc lấp đầy cô, cô mới nhớ lại, lần đầu tiên anh cũng nói như vậy.

Đêm đó cô rất sợ, vừa tò mò, thêm chút tâm tư khác. Vẻ ngoài và khí chất của người đàn ông này chính là mẫu người mà phụ nữ mơ ước, khiến cho lần đầu tiên cô cái gì cũng không đoái hoài tới, mà đi xuyên qua đám đông để đến trước mặt anh.

Anh nói anh sẽ giúp cô, nhưng không giúp không. Anh đã gọi điện trước cho bác sĩ, ở trên giường không làm cô quá đau đớn, thậm chí còn mang lại cho cô kɧoáı ©ảʍ, sau chuyện này lại lấy thủ đoạn sấm chớp xử lý người bỏ thuốc cô.

Là anh yêu cầu, là anh muốn duy trì mối quan hệ với cô trong hai năm.

Cuối cùng cô vẫn đồng ý.

Tư tâm, là có.

Sau đó càng ngày càng lớn, không cách nào khống chế.

Khi anh hôn cô, cô không thể tự kiềm chế được.

Khi anh ôm cô ngủ, cô chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi anh đút cô ăn cơm, cô ăn đến ngon miệng.

Khi cô nửa tỉnh nửa mê thấy anh gấp váy đặt ở bên gối, đón ánh sáng ban mai mờ nhạt rũ mi mỉm cười với cô, khiến cô cho rằng đây là mộng đẹp.

Cô nghĩ, cô bị anh ngủ đến...

Nhưng là mộng không thể làm thực tế để sống qua ngày nha.

Phần lớn thời gian anh đều dịu dàng, khiến cô vui vẻ, nhưng sự dịu dàng này chỉ giới hạn trong vài giờ trước, trong và sau khi quan hệ, là theo thói quen.

Anh nói anh là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu sinh lý, cô rất thích hợp, nhưng đây không phải là quan hệ cô mong muốn. Anh nói trước giờ anh chưa từng có bạn giường, cô cảm thấy vui mừng, vừa buồn, cô lại đang vì một đoạn quan hệ không bình thường dương dương tự đắc.

Trong nhận thức của cô, quan hệ nam nữ bình thường là yêu đương danh chính ngôn thuận, kết hôn, sau đó sinh con. Bạn giường là gì chứ? Trưởng bối chưa bao giờ dạy cô, thầy cô giáo cũng không dạy cô.

Nhưng cô cam tâm tình nguyện ký hợp đồng với anh, ở lại bên anh gần nửa năm, vì anh và người phụ nữ khác tiếp xúc mà nóng nảy bất an.

... Mạnh Dịch, anh biết em vì anh mà vượt qua ranh giới cuối cùng của bản thân không?

Em trở nên yếu ớt, tham lam, dễ giận, hèn mọn.

Trong sách đều nói tình yêu khỏe mạnh sẽ giúp con người trở nên dũng cảm, tỏa sáng, xuất chúng, có tín ngưỡng như trọng sinh niết bàn.

Cho nên đây là không bình thường.

Cầm đuốc ngược gió, quay đầu lại là bờ.