Chương 41: Anh là nhất

Trong phòng riêng của Cửu Tôn, Tịch Đồng cảm thấy hôm nay Mạnh Dịch quá dễ nói chuyện rồi, nhất định là tối hôm qua làm quá thoải mái. Cô hỏi cái gì anh liền đáp cái đó, tỉ mỉ, ngoan đến bất thường, cách nói chuyện hoàn toàn khác với thường ngày, rất phù hợp với ống kính phim tài liệu. Giữa chừng, anh nói: "Thứ tự đặt câu hỏi của em hình như giống với thứ tự phỏng vấn Tiết Lĩnh." Cô thành thật thừa nhận, anh cũng không tức giận. Còn cười, cười phong độ nhẹ nhàng, mưa thuận gió hoà. Có lẽ anh bị lời nói của cô làm cho giác ngộ. Sớm phối hợp một chút không phải xong chuyện rồi sao? Nếu không cũng không phải thao thao bất tuyệt nói phải trái với anh. Tên đàn ông chó má. Nửa giờ trôi qua rất nhanh, đến ba giờ mười lăm, Mạnh Dịch còn có câu chuyện chưa kể xong. Anh xoay đồng hồ đeo tay, Tịch Đồng chưa thỏa mãn, thở ra một hơi: "Cảm ơn Mạnh tiên sinh phối hợp, thu hoạch hôm nay của tôi đã đủ chống đỡ cho một bản thảo hai chục ngàn chữ. Tôi tiễn anh?" Ba chữ cuối cùng được thốt ra hoàn toàn theo thói quen nghề nghiệp. Mạnh Dịch chống một chân dài lên chiếu tatami, tư thế chuẩn bị đứng dậy, Tịch Đồng tự nhiên cầm túi xách lên, di chuyển đầu gối đến mép ghế, bỗng nhiên một lực mạnh từ cánh tay phải truyền đến khiến cô mất đi thăng bằng và ngã sang một bên. "Ối..." Sau ót cô đập vào thứ gì đó vừa cứng vừa mềm, ngơ ngác nhìn vào ánh mắt hài hước của anh. Môi Mạnh Dịch khẽ cử động, nụ cười kia thật là hết sức quyến rũ, mấy đầu ngón tay dễ như trở bàn tay ấn xuống eo cô. Tịch Đồng muốn ngồi dậy liền bị anh nhấn xuống, nằm ngửa, tựa đầu vào bắp đùi anh. Cô có chút bối rối không biết tại sao mình lại đột nhiên rơi vào vị trí tương đối nguy hiểm này. "... Anh không phải không có nhiều thời gian?" ? ? ? Cô bĩu môi một cái, phòng bị nhìn chằm chằm anh. Cái tay kia chậm rãi luồn vào trong váy cô, hoàn toàn không giống sẽ có cuộc họp. Mạnh Dịch sờ thịt mềm bên hông của cô, tay anh trơn xuống, cũng không biết được đêm qua anh làm sao có thể giữ vững được khi đâm vào cô từ phía sau, anh không véo xanh đấy chứ? Tịch Đồng sợ ngứa nhất, kêu nhỏ: "Anh làm gì? Buông ra, buông ra..." Tay anh đưa lên, ngón út móc chiếc khóa kim loại giữa áo ngực, Tịch Đồng sợ đến mức đứng dậy. Cô đang mặc nội y không có gọng, nút áo trước mặt mở một cái thì hoàn toàn lộ ra, cô nhanh chóng nắm tay anh lại, giọng nói nhỏ xíu như nũng nịu: "Anh không muốn, không được ở đây..." Tính riêng tư ở phòng riêng rất tốt, nhân viên phục vụ sẽ báo cáo trước khi vào. Hơn nữa, anh cũng không cởϊ qυầи áo của cô, Mạnh Dịch cũng không biết cô đang sợ cái gì. Anh không đành lòng nhìn cô run rẩy, cúi người ghé sát mặt cô, lòng bàn tay đưa vào trong nội y, xoa xoa vài cái rồi thở dài thỏa mãn. Ôn hương nhuyễn ngọc bị anh tàn phá nửa đêm, xoa một cái liền mềm giống như đậu hũ non, anh yêu thích không buông tay chơi đùa một lúc. Thấy cô cắn môi, vành mắt đỏ hoe, mới nói: "Phóng viên Tịch, em hỏi tôi nhiều câu hỏi như vậy, tôi đều thành thật trả lời, tôi cũng hỏi em một câu nhé." Cô thấy chết không sờn nhắm hai mắt, giọng hổn hển: "... Hỏi mau... Ừ..." "Buổi tối làm thoải mái không? Tôi nhớ em chê tôi chậm, còn tát tôi một cái." Mặt cô đỏ ửng, lại tái nhợt. Mạnh Dịch thích nhất là nhìn dáng vẻ xấu hổ lại có vẻ tức giận của cô, nhịn không được hôn lên đôi môi trong suốt như pha lê của cô, nhưng lại bị tránh né. "Đây là thời gian làm việc." Cô chuẩn bị tinh thần. Mạnh Dịch biết cô thoải mái, cô cũng cảm thấy thoải mái khi được anh chạm vào, khi được anh hôn. Cô không học được cách che giấu phản ứng của cơ thể. Anh yêu miệng lưỡi sắc bén lại mềm mại thành thật của cô. Anh buông cô ra, chỉnh lại cà vạt, mùi nước hoa còn đọng lại xộc thẳng vào mũi Tịch Đồng. Cô chật vật sửa váy lại, qua loa lấy lệ làu bàu: "Anh lớn nhất, cứng rắn nhất, kéo dài nhất, phụ nữ làm với anh đều rất thoải mái." Lại là những lời này, nó lại khơi dậy sự tức giận của Mạnh Dịch rồi. Nhưng anh nghe thấy trên người người này cũng khá khó chịu.