Chương 31: Ôm chó

Khi Mạnh Dịch nhận ra đó là tia chớp thì anh đã ngồi dậy khỏi giường.

Căn phòng trắng xóa như tuyết dưới ánh đèn điện, những đường gân trên trán giật giật, những hạt mồ hôi lớn từ chân tóc chảy xuống.

Đùng đoàng.

Lòng bàn tay đau đớn một trận, hoá ra là vì nắm quá chặt, chăn bông đã in một vết sâu vào lòng bàn tay.

Trời mưa rồi.

Chỉ là trời mưa, là cơn mưa dông rất bình thường, anh tự nhủ.

Mạnh Dịch cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt ở đầu giường, nước vẩy lên chăn, anh mới phát hiện cổ tay mình mất sức, khẽ run lên.

Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay sạch sẽ của mình một lúc.

Điện thoại đột nhiên vang lên, là Trần Du.

"Tiên sinh, sau khi hai mẹ con kia rời khỏi Đông Nhạc thì trở lại nhà khách Đào Nguyên ở khu Phong Hóa, ở trong một căn phòng tiêu chuẩn với giá một trăm chín mươi chín nhân dân tệ một đêm. Họ ra ngoài ăn tối lúc bảy giờ và đến khu phố cũ Thanh Tương Các, giá là hai trăm mỗi người." Trần Du dừng một chút, "Không biết ăn cùng ai, không thấy ai khác ra vào từ cửa chính với bọn họ."

Mạnh Dịch uống nước làm nhuận cổ họng, ừm một tiếng.

Trần Du còn nói: "Quả thật không có người tên Trâu Kiến Sinh ở Đông Nhạc, ngay cả công nhân làm vệ sinh họ Trâu cũng không có. Tôi đã tra xét giao dịch của Hách Động Minh Đông Nhạc, cũng không có kết quả. Cho nên tôi cảm thấy bọn họ chạy tới nháo nhầm chỗ, hoặc họ đã lấy tiền từ đối thủ cạnh tranh của Đông Nhạc, cố tình làm tổn hại đến danh tiếng của công ty."

Mạnh Dịch không muốn nghe thứ này, hỏi: "Tình huống của dược phẩm Nguyên Dã thì sao?"

Giọng nói của Trần Du cảm khái: "Cha vợ của Đỗ Huy, CEO Lương Nguyệt dược phẩm Nguyên Dã gần đây gây phiền toái, bị cấp trên hẹn nói chuyện. Giá cổ phiếu của dược phẩm Nguyên Dã liên tục giảm trong ba tháng, Lương nữ sĩ nhiều lần tổ chức hội đồng quản trị, phân phát mua lại một số nhà máy hóa chất nhằm đẩy giá cổ phiếu lên cao. Tôi đã gửi tên một số nhà máy vào email của anh, là công ty con của Tập đoàn Kỳ Hạ, đại biểu pháp nhân là bạn cũ của Dương Kính."

Gần đây Lương Nguyệt đã tiết lộ với công chúng qua nhiều đường dây khác nhau, Hách Động Minh cố ý bán tư bản Đông Nhạc cho ME, đây là đang gây thù chuốc oán cho ME, khiến ME trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng với ban giám đốc ở Đông Nhạc. Mọi chuyện Đỗ Huy đều nghe lời vợ, phản đối ME tăng cầm cổ quyền, cũng là ý của bà ta. Cứ như vậy, sự chú ý của thị trường đối với điều kiện hoạt động kém cỏi của dược phẩm Nguyên Dã chuyển lên người ME."

"Hách Động Minh muốn thành công lui thân, nhà họ Lương đã bắt đầu đấu với Dương Kính, nhà họ Lương muốn Đỗ Huy làm người quyết định nhiệm kỳ tiếp theo của Đông Nhạc."

Mạnh Dịch uống nước ấm. Ngoài cửa sổ lại có một luồng ánh sáng bạc chiếu vào, lóe lên trong đôi mắt đen sáng của anh.

Trần Du bẩm báo chuyện thứ ba: "Tôi hỏi thăm được giáo sư Tiết thường xuyên đến biệt thự ở ngoại ô của Hách Động Minh, tôi cảm thấy Hách tổng rất vừa ý anh ta, gần đây anh ta còn bị chụp khi cùng Văn Trừng đi thăm ông cụ Văn."

Sấm rền át đi âm thanh trong điện thoại, Mạnh Dịch đi xuống giường, dựa bên cửa sổ nhìn chăm chú thành phố tối tăm mưa như thác đổ, ngón tay sờ lá cây xanh.

"Vậy Tiết Lĩnh chắc bận rộn lắm." Anh nhàn nhạt nói.

Sau khi cúp máy, Mạnh Dịch chuyển chậu cây xanh từ bệ cửa sổ dời đến đầu giường, bật đèn bàn lên, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu lên những chiếc lá xanh tươi tràn đầy sức sống, rất đẹp mắt.

Cái loại đẹp mắt phụng bồi cũng sẽ không gặp ác mộng.

Đinh sắt trong nước gắn chặt vào đáy bình thủy tinh, rỉ sét đỏ nhạt, giống như vết máu cũ, tử khí trầm trầm.

Mạnh Dịch tìm được một cây đinh mới từ ngăn kéo, ném vào.

Đồng hồ đeo tay chỉ mười một giờ, anh đã ngủ bốn tiếng. Hôm nay anh họp ở Đông Nhạc về, chẳng biết tại sao đặc biệt mệt mỏi, đầu óc không thể hoạt động bình thường. Sáu giờ chiều về nhà nghỉ ngơi, nhưng Tịch Đồng còn đang đi làm.

Bây giờ cô hẳn ngủ ở cách vách.

Mạnh Dịch đi vào phòng tắm, mở khóa vân tay. Phòng ngủ tối om, rèm cửa hé mở một nửa, lọt vào vài tia sáng mơ mơ hồ hồ, chăn trên giường phồng lên, anh dè dặt cúi người, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên gối—

Sau đó hôn một miệng đầy lông chó.

Mạnh Dịch: "..."

Chó lông vàng: "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu! Ẳng!"

Anh bật đèn, vén chăn lên. Chú chó lông vàng nặng bảy mươi cân đang nằm hình chữ X trên giường, dang rộng tay chân, mặt chó kinh hoàng, sợ hãi kẹp đuôi.

Mạnh Dịch phá lệ dùng ánh mắt hiền hòa nhìn nó, chú chó lăn lông lốc xuống giường, lấy lòng vây xung quanh anh. Mạnh Dịch đạp một cước vào khoảng không, chờ chú chó vàng nhanh chóng lẻn ra khỏi cửa, anh lập tức gọi điện thoại ra nước ngoài.

"Jason, please get me Lisa as soon as possible.."

Tạm dịch: "Jason, vui lòng gửi Lisa cho tôi càng sớm càng tốt..."

Jason là quản gia của anh ở Canada, và Lisa là một chú chó collie biên giới thuần chủng mà anh đã nuôi bốn năm. Chuyên môn của Jason là dắt chó đi dạo.

Mạnh Dịch nóng lòng muốn để ông đến dắt con chó lông vàng được voi đòi tiên, vô pháp vô thiên này đi.

Ba ngày không đánh đã leo lên nóc nhà lật ngói. Anh thậm chí còn chưa được lên giường của Tịch Đồng, ngược lại nó lại chiếm chỗ trước.

Nghĩ tới đây, cơn tức giận của Mạnh Dịch bùng lên, người phụ nữ này đi đâu rồi? Túi cũng không mang, không biết là tan việc trở về một chuyến lại đi uống rượu ở đâu!

Anh ở nhà đợi cô sáu tiếng, thậm chí còn gặp ác mộng trong môi trường khắc nghiệt như sấm sét và mưa, cô lại còn chưa trở về?

Cô lại để anh ở nhà một mình?!

Cô tình nguyện ôm chó ngủ, cũng không muốn ôm anh ngủ.

Mạnh Dịch càng nghĩ càng giận, tắt đèn, nằm trong chăn của cô, ngủ.

Chó buổi chiều đi tắm, ngược lại không có mùi lạ, chăn bông đã được sưởi ấm, nhiệt độ hai mươi ba độ trong phòng không đổi rất thoải mái.

Mạnh Dịch lại ngủ.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Mạnh tổng thiếu chút nữa văng tục.

Chó lông vàng: "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu! Ẳng!"

(Phiên dịch: Anh hơn nửa đêm muốn làm gì! Bệnh thần kinh! nmsl! Cút! )

Ba chương tiếp theo đều có thịt, mọi người theo dõi nhé~