Trong phòng đã thắp đèn, vừa đi vào, nàng nhìn thấy một nam nhân ngồi trong thiên sảnh, đang uống trà.
Đây là Tạ Cảnh Ngọc hai mươi tám tuổi.
Năm đó khi mẫu thân tìm hôn sự cho nàng, nàng từng lén lút gặp Tạ Cảnh Ngọc, trạng nguyên lang phiên phiên, không bới móc được lỗi gì.
Nhưng nếu biết Tạ Cảnh Ngọc đã sớm có hài tử, nàng tuyệt đối sẽ không gả vào Tạ gia.
Nàng nhìn nữ tử đứng phía sau Tạ Cảnh Ngọc.
Trên dưới Tạ phủ đều biết, nữ tử này là quản sự đắc lực nhất bên cạnh Tạ Cảnh Ngọc, ai cũng gọi một tiếng Hạ ma ma.
Kiếp trước, sau khi Vân gia sụp đổ, nàng mới biết, hóa ra nữ tử này thế mà lại là mẫu thân thân sinh của Tạ Thế An.
Bốn năm trước, khi Tạ Cảnh Ngọc dẫn ba tỷ đệ Tạ Thế An về Tạ gia, chính miệng nói với nàng, nương thân của các hài tử đã chết.
Khi đó, hài tử của nàng chết yểu, mà ba tỷ đệ Tạ Thế An cũng mất nương, ba hài tử dĩ nhiên được nàng nhận nuôi, gọi nàng một tiếng mẫu thân.
Vì không để Vân gia nảy sinh ác cảm, để ngoại thất chi tử trở thành đích xuất, để nàng tận tâm tận lực nuôi hài tử, nàng bị hắn lừa gạt nhiều năm như thế…
“Phu quân.”
Vân Sơ nhàn nhạt gọi một tiếng.
Sau tân hôn, Tạ Cảnh Ngọc chưa từng vào phòng ngủ của nàng nữa.
Lúc đầu nàng mang thai, còn cảm tạ trượng phu chăm sóc.
Sau đó hằng đêm, hằng năm, nàng mong mỏi thân ảnh của trượng phu, nhưng hắn không tới, dần chết tâm, dồn hết tâm tư lên người hài tử.
Nếu nói Tạ Thế An một tay khiến Vân gia diệt vong, vậy thì bi kịch của cuộc đời nàng chính là bắt đầu từ Tạ Cảnh Ngọc.
“Phu quân là vì chuyện của An ca nhi mới tới?”
Sắc mặt Vân Sơ thanh đạm hỏi.
Nàng ngồi xuống bên bàn, lạnh giọng nói: “An ca nhi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, phu quân cảm thấy ta không nên phạt sao?”
Nghe vậy, Tạ Cảnh Ngọc hơi kinh ngạc.
Từ sau khi hài tử sinh non mà chết yểu, trên người Vân Sơ đã mất đi phong hoa của đích nữ phủ tướng quân, dần dần trở nên trầm mặc nhu thuận.
Đã bốn năm, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được dường như đại tiểu thư Vân gia trong quá khứ đã sống lại.
“Phu nhân dĩ nhiên nên phạt.” Thấy Tạ Cảnh Ngọc không nói gì, Hạ ma ma đứng bên cạnh hắn lên tiếng: “Chỉ là vừa mới vào xuân, đêm lạnh, đại thiếu gia thân thể yếu ớt…”
Lời còn chưa nói hết, nàng ta liền cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo.
Sắc mặt Vân Sơ lãnh đạm: “Ở Vân gia chúng ta, chủ tử nói chuyện, nếu hạ nhân chen vào, sẽ phải vả miệng.”
“Hạ ma ma cũng là quan tâm An ca nhi.” Tạ Cảnh Ngọc lên tiếng: “Quả thật An ca nhi làm sai, quỳ ở từ đường hai ngày, chắc chắn có thể nghĩ thấu suốt sự việc quan trọng, ta tới là hi vọng phu nhân đừng để Vân gia biết chuyện này.”
Hắn còn hi vọng Vân gia đề bạt An ca nhi, dĩ nhiên không thể để lỗi của An ca nhi bị người ta nắm được.
“Phu quân yên tâm, ta biết cả.” Vân Sơ uống ngụm trà, khóe miệng mỉm cười nói: “Nói ra ta còn không biết Hạ ma ma tên gì.”
Hạ ma ma vâng lời đáp: “Nô tì chẳng qua là một hạ nhân, tên không hay ho gì, không tiện cho phu nhân biết.”
“Hạ ma ma còn chưa tới ba mươi tuổi, nghe nói còn chưa có hôn phối?” Vân Sơ tiếp tục nhìn nàng ta: “Chỗ ta lại có một mối hôn sự tốt.”
“Nô tì không dám!” Hạ ma ma khom người: “Bát tự của nô tì không tốt, đời này sẽ không gả cho ai, tuổi đã lớn, đã sớm không còn suy nghĩ đến phương diện này, ý tốt của phu nhân nô tì xin nhận.”
Tạ Cảnh Ngọc đứng dậy: “Còn có công vụ phải xử lý, ta đi trước, phu nhân cũng đừng để mình quá mệt.”