Lý phu nhân sớm từ chỗ Lâm phu nhân biết được ý định của Khâu gia, vốn dĩ bà cũng còn ở trạng thái xem xét, Khâu gia lại chủ động thân cận, lại còn vì chuyện hôn sự của Lý Điềm Điềm nên càng thường xuyên lui tới.
Khâu phu nhân và Chu phu nhân thường cùng Lý phu nhân đến miếu dâng hương, Chu Mẫn Mẫn và Khâu Thư Tuệ liền dắt tỷ muội Lý gia cùng nhau chơi đùa. Một trận mưa qua đi, những đoá mẫu đơn tranh nhau nở rộ, khắp nơi muôn hồng nghìn tía.
Lý phu nhân tiến đến chỗ Lý Chẩn chào hỏi, hôm nay trong phủ đãi khách, có chuyện gì sau này hẵng nói, cũng là bảo hắn nên biết ý tứ.
Lý Điềm Điềm chủ động chịu trách nhiệm làm chủ trì, mời mọi người trong yến hội ngồi xuống, sai người hái hoa tới cùng nhau ngắm. Khâu Thư Tuệ ngồi không được, kéo Sở Sở tự đi xem.
Sở Sở cũng muốn theo Lý Tiêm Tiêm đi ra ngoài, một phòng toàn đích nữ, tất cả đều là bạn của Lý Điềm Điềm, sợ nàng ở đó không được tự nhiên. Lý Tiêm Tiêm lại không muốn đi, “Đây là nhà ta, còn có ta trốn tránh người khác làm cái gì? Ta không đi.”
Nàng không vui, Sở Sở cũng không miễn cưỡng, thấy mọi người đều có bạn chơi cùng, mỗi nàng lẻ loi ngồi, nói: “Trong người có hơi mệt mỏi, ta đi về trước, nhờ ngươi nói giúp với mọi người một tiếng.”
Khâu Thư Tuệ ở dưới đình thúc giục, Sở Sở liền xoay người đi. Đi được một khoảng khá xa nơi tổ chức yến hội, nên cũng được an tĩnh chút. Trên đường đi hai bên sườn trồng đầy mấy bồn mẫu đơn lớn nhỏ, một gốc cây lớn nở ra bốn năm đóa, phấn trên cánh hoa, tầng tầng lớp lớp như mây chồng chất.
Không xa trên sườn núi mấy cây đào cổ thụ cũng nở cực đẹp, Khâu Thư Tuệ nhảy lên hái được một nhánh hoa nở xum xuê, cầm ở trên tay thưởng thức, “Viện này của nhà cô cũng thật là đẹp mắt, chúng ta ở Tây Bắc nên khó mà có nơi có đất tốt như thế.”.
Lý Chẩn chắp tay sau lưng, từ nhị môn tiến tới, bóng dáng dừng ở bên đường hẻm, nhìn vào đáy mắt đó là cô nương đẹp như bức họa. Đầu ngón tay hắn không tự giác nắm chặt vào nhau, hắn chậm rãi dừng bước chân.
Khâu Thư Tuệ hái được một đóa thược dược cười hì hì cài lên đầu Sở Sở, “Cô cài cái này đẹp lắm, ta thích đóa mẫu đơn kia, Sở muội muội giúp ta hái xuống có được không?”
Sở Sở sờ sờ hoa trên đầu, nàng hôm nay trang điểm ăn mặc khá đơn giản. Khâu Thư Tuệ lại giúp nàng cài hoa đỏ thẫm. Sở Sở đáp lễ liền hái một đóa mẫu đơn trắng xuống, đưa cho Khâu Thư Tuệ.
Khâu Thư Tuệ cười hì hì tiếp nhận lấy, ngửi ngửi, kêu nha hoàn cài lên cho nàng. Đoá hoa to như vậy, lại mang ở trên đầu thì có chút quá mức rêu rao, nhìn chẳng ra gì.
Như Nguyệt nhịn không được phụt cười một tiếng, Khâu Thư Tuệ lại giống như chưa phát giác, Sở Sở hái một đóa hải đường, cười nói: “Vẫn là cài cái này đi, chỉ cần cô nương dùng nước tưới lên, còn có thể ngắm được trong nhiều ngày.”
Khâu Thư Tuệ bĩu môi, “Cô có cả hoa viên trồng hoa, ta chỉ ngắt có mấy đóa đã đau lòng không đành? Ta chỉ thích cái này.”
Sở Sở cười cười, đầu nghiêng qua, không thận làm rơi đóa thược dược xuống. Nàng không phản ứng kịp, ngoái đầu nhìn thì thấy một bàn tay bắt lấy, khớp tay rõ ràng, đầu ngón tay thon dài, người đó trên người một thân nhung trang.
Sở Sở cầm trên tay hạ đóa thược dược, nàng một lần nữa được cắm thêm một đóa mẫu đơn vàng nhạt, không lớn không nhỏ, cùng trâm hoa trên đầu nhìn hài hoà xinh đẹp. Người kia còn nhẹ nhàng đỡ lấy búi tóc của nàng.
Một loạt động tác, có thể nói là đã dịu dàng lại lưu luyến. Nàng nâng mắt lên, nhìn vào một đôi mắt đen như mực, hắn dùng thần sắc nghiêm túc đánh giá. Tựa hồ vừa lòng, mới thu hồi tay.
Ánh mắt Khâu Thư Tuệ sáng lên, cao giọng nói: “Gặp qua Tiểu tướng quân.”
Lý Chẩn gật gật đầu, tầm mắt còn dừng ở trên người Sở Sở. Khâu Thư Tuệ thò lại gần, cực kỳ hâm mộ nhìn thoáng qua, nghịch ngợm nói: “Tiểu tướng quân cài trâm cho Sở muội muội, ngài cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia chứ.”
Đuôi lông mày Lý Chẩn khẽ nhúc nhích, liếc mắt một cái nhìn Khâu Thư Tuệ đi lên, nhìn về phía Sở Sở, tựa hồ muốn dò hỏi ý kiến của nàng. Sở Sở hơi mỉm cười, “Ta tất nhiên muốn nhìn ca ca vì Khâu cô nương chọn một đóa hoa, ta nhìn đóa nào cũng đẹp, nên chọn không ra.”
Khâu Thư Tuệ lóa mắt chờ mong, lại đi đến trước mặt Lý Chẩn một bước, nghiêng đầu chờ. Lý Chẩn âm thầm cười lạnh, ở nơi mọi người đều nhìn không thấy, tay trái lặng lẽ leo lên vòng eo mảnh khảnh, tràn đầy uy hϊếp khẽ vuốt.
Sở Sở cứng đờ, hoảng loạn nhìn Khâu Thư Tuệ liếc mắt một cái, không ai chú ý, nên thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay nóng bỏng tay không nặng không nhẹ nhéo vài cái, đầu ngón tay ở trên eo nhịn không được đảo quanh.
Nàng phút chốc cứng đờ, vặn vẹo eo, lại bị hắn càng thêm dùng sức nắm lấy, Lý Chẩn mang ý tứ không cần nói cũng biết. Sở Sở ảo não trừng hắn liếc mắt một cái, cười nói: “Bên kia vườn hoa còn có vài đóa càng đẹp mắt, Khâu cô nương nhất định thích, chúng ta đi nhìn một cái.”
Khâu Thư Tuệ bị Lý Chẩn lơ lâu rồi, cũng không dám dây dưa, lỡ như Tiểu tướng quân vẫn không để ý tới mình chẳng phải sẽ mất mặt sao, tương lai hãy còn dài. Nghe thấy Sở Sở mở miệng giải vây, nàng vội vàng đồng ý.
Như Nguyệt cùng Khâu Thư Tuệ đi trước, Sở Sở mới đẩy tay Lý Chẩn ra, ngực hơi phập phồng. Lý Chẩn dù bận vẫn ung dung, cầm búi tóc nàng đỡ đỡ, “Nó rất thích hợp với nàng, cài cho tốt đi.”
Sở Sở chỉ nghĩ muốn nắm lấy đóa hoa, ném ngay trên mặt đất đạp nát nó, rốt cuộc nàng vẫn nhịn xuống, nhấp miệng không nói một lời. Bàn tay nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, đầu ngón tay vuốt ve da thịt trơn mềm, hắn nhẹ giọng nói: “Như thế nào? Sao ta cảm thấy nàng hình như không vui thì phải?”
Hốc mắt nàng hồng hồng, thấp giọng tức giận: “Dù sao ngài vốn chỉ lo xem bản thân ngài có vui hay không, ngài cũng chưa bao giờ để ý đến người khác sống chết thế nào.”
Hắn nhẹ giọng cười rộ lên, giọng nói thấp thấp, bộ dạng như đang cực sung sướиɠ, “Người khác chết hay sống liên quan gì tới ta?” Hắn nhìn nàng càng tức giận, lại nói: “Tất nhiên nàng không phải là người khác. Còn cái người tên gì mà Khâu Thư Tuệ kia, nàng nên cách xa cô ta một chút.”
Vừa nghe lời này, Sở Sở trong lòng trào phúng, hắn không thích nàng bước ra cửa gặp người, không thích bên người nàng xuất hiện nam nhân khác, hiện giờ ngay cả nữ tử cũng không được. Nàng cố ý nói: “Chuyện này không thể được, phu nhân rất thích Khâu cô nương, nói không chừng, nàng ấy tương lai có thể sẽ thành tẩu tử của ta.”
Lý Chẩn hừ một hừ, “Vậy chúng ta phải cùng nhìn xem nàng ta có bản lĩnh trèo lên được chức đó hay không đã.”
Buổi tối, lúc Lý phu nhân ăn cơm mới nói: “Khó có được dịp nhà chúng ta đông vui như vậy, có cơ hội thì phải mời các cô nương tới chơi. Ta xem, nhiều cô nương như vậy, vị ở Khâu gia kia nhân phẩm tài mạo toàn là cực phẩm, trong nhà trưởng bối hay huynh đệ chức quan cũng không nhỏ.”
Lời nói này lúc nói thì có vài lần nhìn về phía Lý Chẩn, cố ý tìm hiểu ý nghĩ của hắn. Lý Chẩn chờ Lý phu nhân nói xong, không cự tuyệt cũng không tiếp thu, “Việc này mẫu thân làm chủ là tốt.”
Lý phu nhân nghe xong rất vui vẻ, gắp vào trong chén hắn một đũa đồ ăn, cười nói: “Chuyện chung thân đại sự của con, tất nhiên sẽ muốn con tìm được người con thấy vừa lòng mới tốt. Còn có muội muội con, ta thấy vài nhà ở Diên Bình có mấy nhà cũng không tồi, chỉ là không rõ ràng phẩm hạnh của những con cháu nhà đó, con ở bên ngoài bôn ba, tự nhiên so với ta sẽ biết được nhiều hơn.”
Lý Điềm Điềm mặt đỏ, chạy đến ngực Lý phu nhân vùi vào. Lý phu nhân nói: “Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, có cái gì phải xấu hổ.”
Lý phu nhân nhìn những thế gia công tử toàn Diên Bình có mấy gia đình giàu có, trong đó thậm chí có mấy nhà cũng có kia ý như bà, bà cũng đã lặng lẽ sai người tới tìm hiểu qua. Trương di nương đứng ở sau lưng Lý phu nhân, nghe xong.
Ân cần tiến lên giúp Lý phu nhân rót trà, cười tủm tỉm nói: “Đại cô nương của chúng ta luận nhân phẩm hay bề ngoài, tất nhiên không lo sẽ không tìm được nhà chồng tốt, nhưng nhị cô nương và tam cô nương ngu dốt, mong rằng phu nhân giúp đỡ coi chừng.”
Lý phu nhân cười lạnh, liếc nàng nói: “Lúc trước lão gia còn trên đời, Trương di nương không phải còn nói với lão gia, muốn tự mình chọn lựa hay sao, ta cũng không dám bao biện làm thay, lỡ làm cho cô nương nhà ngươi thiệt thòi thì ta đây không đảm đương nổi.”
Hai chị em cúi đầu không nói, Trương di nương trong lòng thầm hận, vẫn lấy lòng nói: “Ta có từng nói cái này sao, chắc là đã có sự hiểu nhầm ở đây, mọi chuyện ta đều nghe phu nhân.”
Lý phu nhân cũng không để ý tới bà, chỉ cùng Lý Chẩn nói chuyện, khiến cho Trương di nương bị lơ đẹp.
Từ trong viện ra, Trương di nương càng nghĩ càng giận, giữ chặt Sở Sở nói: “Đó con nhìn một cái đi, mụ già này có đáng để con tin cậy không? Theo ta thấy, con vẫn nên là tự mình tìm đi.”
Lý Tiêm Tiêm tức giận nắm lấy lá cây trên tay, nặng nề nói: “Di nương ngươi cũng thật là, hà tất lại tự đi rước lấy nhục.”
Trương di nương chống nạnh, “Ta còn không phải là vì hai đứa sao?”
Mắt thấy hai người bắt đầu làm ồn lên, Sở Sở vội nói: “Đừng nói nữa, coi chừng bị người ta nghe thấy. Ngày mai Trương gia cho người tới, di nương chuẩn bị cho họ ở nơi nào?”
Nhắc tới việc này, Trương di nương càng tức giận, bởi vì Lý Chẩn giúp Trương gia, Trương Thiện Vinh muốn tạ lễ nên tới bái kiến. Trương di nương vốn định ở trong nhà khoản đãi, lấy lý do Trương Lý hai nhà thân cận, nhưng bên kia lại cứ bảo hạ nhân ra sức khước từ, không chịu đáp ứng.
Bà cũng biết là Lý phu nhân ở giữa làm khó dễ, lại không có cách nói. Trương di nương không vui nói: “Như thế nào hai đứa các con cũng không phải là nam tử, ta cũng sẽ không bị bà ta chèn ép”
Hai chị em không tiếp lời, Trương di nương thở dài nói: “Trong phủ cũng không tiếp đãi thân thích của thị thϊếp, vậy thì ta ở trong phòng mở một bàn tiệc, hai người các con đều nên tới trông chừng giúp ta.”