Chương 56: Nhạc sĩ

Lúc đi ra từ Phường Trà, Khương Lê đã có thêm tấm ngân phiếu một trăm lượng bạc.

Đồng Nhi đi bên cạnh Khương Lê, muốn nói lại thôi, Khương Lê nhìn thấy nàng như thế, liền nói: “Muốn nói gì thì cứ nói.”

“Cô nương, nếu như thiếu bạc thì có thể đi tìm lão phu nhân, còn có lão gia… Sao lại hỏi Diệp biểu thiếu gia thế, mặc dù Diệp biểu thiếu gia với người là thân thích, nhưng chung quy vẫn là người ngoài, truyền ra ngoài…”

“Huynh ấy không phải là kiểu người hay nhai lại chuyện.” Khương Lê nói: “Huống hồ, lấy 100 lượng bạc của huynh ấy, cũng là vì để huynh ấy an tâm.”

“Nô tỳ không hiểu.”

“Diệp biểu ca cho rằng hôm qua ta giúp huynh ấy là có âm mưu, mặc dù vừa rồi đã nói chuyện qua, sự nghi ngờ ở trong lòng đã giảm bớt, nhưng hiểu lầm cũng sẽ không tan thành mây khói dễ dàng như thế. Đối với ta, huynh ấy không hoàn toàn tin tưởng cũng là lẽ thường. So với chuyện để huynh ấy suy nghĩ lung tung, chẳng bằng lấy chút bạc của huynh ấy, xem chuyện này như là một mối làm ăn, huynh ấy cũng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ít nhất sẽ không ôm lòng ‘thua thiệt’ mà qua lại với ta.”

Đồng Nhi trầm ngâm một lúc, gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nhìn qua Khương Lê: “Sau này cô nương còn muốn lui tới với Diệp biểu thiếu gia sao?”

“Đương nhiên rồi.” Khương Lê nói: “Bây giờ ngươi cũng đã nhìn thấy chuyện có nhà ngoại tổ hay không có nhà ngoại tổ để dựa vào rồi. Khương Ấu Dao không sợ, ta ở Khương gia cũng chỉ cô đơn yếu đuối. Mặc dù Diệp gia không phải là quan gia, nhưng cũng không thua kém hơn Quý gia. Chuyện trên đời, qua lại đều cần dùng đến bạc, Diệp gia cũng không thiếu bạc. Mặc dù địa vị có hơi thấp một chút, thế nhưng bây giờ Diệp Thế Kiệt đã chuẩn bị nhập sĩ, vừa rồi ta thấy huynh ấy nói chuyện cũng được, không phải là một người trung dung. Nếu như huynh ấy có thể phất lên, vậy thì Diệp gia sẽ thịnh vượng không suy.”

“Cô nương muốn nối lại tình xưa với Diệp gia sao.” Lúc này Đồng Nhi đã hiểu được, hỏi: “Vậy tại sao vừa rồi cô nương không nói gì về chuyện này với Diệp biểu thiếu gia chứ? Hôm qua cô nương đã giúp Diệp biểu thiếu gia, nếu như hôm nay muốn Diệp biểu thiếu gia viết một bức thư gửi về Tương Dương, giúp cô nương nói mấy câu ở Diệp gia, chắc chắn Diệp biểu thiếu gia sẽ không từ chối.”

Khương Lê mỉm cười: “Không cần ta nói, tự huynh ấy sẽ nói.”

Diệp Thế Kiệt có chút nghi ngờ về mình, tất nhiên sẽ viết thư nói cho Diệp gia biết những chuyện đã gặp phải ở Yến Kinh. Khương Lê không lo lắng Diệp Thế Kiệt sẽ giấu diếm người Diệp gia, chuyện khó giải quyết là, lời nói khi Khương Nhị tiểu thư còn nhỏ đã nói với Diệp gia đúng là quá hại người. Nếu không có chút huyết khí, cũng sẽ không dễ dàng quên đi chuyện này. Muốn nối lại tình xưa, thật sự là rất khó.

Trong lòng Khương Lê thầm than một tiếng, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể đi đến đâu thì tính đến đó. Nếu như có thể khôi phục lại quan hệ với Diệp gia như lúc đầu, nàng có thể lấy danh nghĩa thăm người thân để quay về Tương Dương một chuyến.

Rốt cuộc là phụ thân đã xảy ra chuyện gì, tro cốt của Tiết Chiêu còn chưa trở về quê hương, cũng không phải là chuyện nhỏ, hậu sự của phụ thân là do ai xử lý?

Nước xa không cứu được lửa gần, nàng nhất định phải nhanh chóng trở về Tương Dương mới được.

Thầm suy nghĩ những chuyện này, Khương Lê đã đi đến Minh Nghĩa Đường.

Các nữ tử ở Minh Nghĩa Đường nhìn thấy hai chủ tớ Khương Lê liền lên tiếng bàn luận không chút kiêng nể gì. Khương Lê lờ mờ nghe thấy là chuyện hôm qua nàng đã đánh thẳng vào mặt mũi của Lưu Tử Mẫn ở bên đường. Giữa các quý nữ ở Yến Kinh Thành, chuyện xuất đầu lộ diện ở bên ngoài như thế này cũng là hiếm khi nghe nói. Con người thì luôn tán đồng đa số, không hiểu tiểu số. Hành vi của Khương Lê ở trong mắt của các nàng là không theo lẽ thường, là kinh hãi thế tục, ánh mắt khi nhìn qua Khương Lê như là nhìn thấy dị loại, vô tình hay cố ý đã cô lập Khương Lê.

Khương Lê cũng không thèm đếm xỉa đến, đi đến vị trí của mình, ngồi xuống. Liễu Nhứ hôm nay lại có chút kỳ lạ, thậm chí còn chủ động lên tiếng chào hỏi với nàng.

Chuyện này có chút mới mẻ, nhưng trong lòng Khương Lê hiểu rõ, sự chiếu của của Liễu Nhứ đối với mình là do Liễu phu nhân đã dặn dò. Còn về trong lòng, Liễu Nhứ chưa chắc đã thích gì mình. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên Liễu Nhứ chủ động để ý đến mình, thậm chí nụ cười kia cũng là từ tận đáy lòng.

Liễu Nhứ xấu hổ một lát, nói với Khương lê: “Ta đã nghe thấy chuyện hôm qua cô đối đầu với Lưu Tử Mẫn ở ngoài cổng Quốc Tử Giám.”

“Hả?” Khương Lê mỉm cười: “Ta đã hơi khác người một chút.” Nhập gia tùy tục, các quý nữ ở nơi này đều cho rằng bênh vực lẽ phải là chuyện khác người, nàng cũng không muốn để lộ bản thân đang đứng một mình.

“Không, không, không.” Liễu Nhứ luôn miệng nói mấy chữ ‘không’, lúc này nghiêm túc mà nhìn qua Khương Lê, nói: “Đức hạnh của Lưu Tử Mẫn thiếu hụt, giữa ban ngày ban mặt lại làm chuyện bắt chẹt người khác. Có nhiều người vây xem như thế, nhưng chỉ có cô dám nói ra sự thật, không sợ gì cả, ta rất bội phục cô.”

Khương Lê có hơi kinh ngạc.

“Trước đó ta nghe thấy những lời truyền miệng ở bên ngoài, không hề có ý tốt với cô, nhưng bây giờ ta đã biết, là ta nhìn người không rõ, suýt chút nữa đã hiểu lầm người tốt. Hôm qua cô vì người không quen biết mà đứng ra, cao minh hơn gấp bao nhiêu lần người chỉ trốn trong đám đông xem náo nhiệt.” Nàng vô cùng dứt khoát mà thi lễ với Khương Lê, “Trước đây là do ta không tốt, hôm nay ta xin lỗi cô, từ nay về sau, ta sẽ không làm như vậy nữa.”

Khương Lê mỉm cười, nói: “Cô cũng rất thân thiện với ta mà.” Dù sao thì Liễu Nhứ cũng là con gái của Liễu phu nhân, nhưng lại là một nữ tử hào phóng tỉnh táo, là một cô nương tốt. Người người đều thích cô nương tốt, Khương Lê rất thích nàng.

Nhìn thấy nụ cười Khương Lê không hề để ý của Khương Lê, Liễu Nhứ không khỏi có chút đỏ mặt. Nàng nói: “Hôm qua lúc cô nói chuyện với Lưu Tử Mẫn, hình như là cũng rất nghiên cứu về hàng thật hàng giả, có thể dạy cho ta một chút hay không?”

Khương Lê giật mình, lập tức nói: “Cái này có gì mà khó, ta dạy cho cô là được.”

Lúc Tiết Hoài Viễn làm Huyện thừa ở Đồng Hương, có một lần có người đến báo quan, là một tiệm bán thư pháp và bán tranh nổi tiếng, bị người báo quan nói là bán đồ giả. Món đồ giả kia cao minh hơn nhiều so với bức mà hôm qua Lưu Tử Mẫn cầm, gần như là đã đạt đến tình trạng lấy giả làm thật. Hai bên không ai nhường ai, cuối cùng đã mời một vị đại sư mới vừa đến Đồng Hương du ngoạn đến phân biện.

Lúc đó Khương Lê còn nhỏ tuổi lại ham chơi, giấu Tiết Hoài Viễn mà đồng hành với đội ngũ. Sau đó bị người khác phát hiện, Tiết Hoài Viễn nói xin lỗi, Khương Lê lại cảm thấy chơi rất vui, vị đại sư kia nhìn thấy nàng xinh đẹp đáng yêu, liền dạy đạo lý phân rõ thật giả cho nàng.

Danh sư xuất cao đồ, Khương Lê cũng xem như là nửa đồ đệ của vị đại sư này, chút trình độ đó cũng không nói là rất tốt, nhưng cũng không tính là quá kém. Với lại món đồ giả hôm qua của Lưu Tử Mẫn cũng không xem là cao minh, cộng thêm Khương Lê cũng biết rõ phẩm tính của Lưu Tử Mẫn, dăm ba câu, đã có thể khiến cho Lưu Tử Mẫn lộ ra sự thật.

Đang nói với Liễu Nhứ về mấu chốt của việc giám định tranh cổ, đã có tiên sinh đi vào. Khương Lê giương mắt nhìn lên, là một nữ tử mặc áo tím nhạt, eo hẹp, váy dày tinh tế chầm chậm đi vào. Nữ tử này mắt phượng mày ngài, dịu dàng thoải mái, tiểu nha đầu ở sau lưng đang cầm đàn dài, là tiên sinh dạy nhạc cầm trong Lục nghệ.

So với Kỷ La, tính khí của vị tiên sinh này thoạt nhìn thì tốt hơn nhiều, vô cùng dịu dàng.

Khương Lê nhìn qua, trong lòng mỉm cười, nữ tử này, cũng xem như là ‘bạn tốt’ khi xưa của nàng, Nhạc sĩ đệ nhất Kinh Thành, Tiêu Đức Âm.