Chương 53: Đến cửa

Khương Ấu Dao không ngờ đến câu nói của Khương Lê sẽ nhằm về phía mình, nàng ta đương nhiên là nghe hiểu ý, suýt chút nữa đã tức giận đến giậm chân, chỉ đành liều mạng kiềm chế lại.

Khương Ngọc Nga lại không bình thản được như Khương Ấu Dao, nàng ta vốn đã vô cùng bất mãn với Khương Lê, lại không nhìn thấy sự tán đồng của Khương lão phu nhân đối với Khương Lê, chỉ nói: “Chúng ta đều là các cô nương, bình thường làm mọi chuyện đều phải thận trọng, Nhị tỷ hành hiệp trượng nghĩa, thế nhưng lại nhúng tay vào chuyện của nam tử ở bên đường, vẫn là không tốt, lại có hại đến đức hạnh.”

Lòng của Quý Thục Nhiên hỏng bét, quả nhiên, Khương Ngọc Nga vừa nói ra những lời này, sắc mặt của Khương lão phu nhân đã lộ vẻ chẳng ngờ, nhìn chằm chằm vào Khương Ngọc Nga, nói: “Ồ? Chẳng lẽ thấy chết không cứu, nhân tình lạnh nhạt thì chính là không thiệt về đức hạnh sao? Ta thấy, con đã quên hết gia huấn rồi!”

Khương Ngọc Nga ngẩn ra, không ngờ rằng Khương lão phu nhân lại đột nhiên tức giận với nàng ta. Trong lòng vừa xấu hổ lại vừa ủy khuất, cũng không dám tranh luận với Khương lão phu nhân, chỉ cúi đầu không dám lên tiếng, trong lòng lại ghi hận Khương Lê gấp mấy lần.

Trong lòng Quý Thục Nhiên cũng tức giận, Khương lão phu nhân nói thấy chết không cứu, nhân tình lạnh nhạt, mặc dù là nói với Khương Ngọc Nga, thế nhưng cũng là trách mắng với Khương Âu Dao. Trong lòng không vui, nhưng trên mặt vẫn còn phải trấn an, nói: “Mẹ, đừng tức giận, bọn nhỏ còn trẻ tuổi, nhất thời gặp phải chuyện như thế này luống cuống chân tay cũng là bình thường. Dù sao thì Ngọc Nga và Ấu Dao cũng chưa từng trải qua chuyện như thế này, vẫn là Lê Nhi có mưu có dũng.” Bà ta mỉm cười nhìn về phía Khương Lê: “Có can đảm đứng ra.”

Khương Lê mỉm cười: “Dựa vào lòng mà thôi.”

Hay cho một câu dựa vào lòng mà thôi, vừa giẫm người khác không để lại dấu vết, vừa lộ ra nàng vô cùng cao thượng. Nụ cười của Quý Thục Nhiên cũng có mấy phần mất tự nhiên.

Khương lão phu nhân lại nói: “Đã là thân thích, ta cũng không biết con cái của Diệp gia đến Yến Kinh thành lúc nào, ngươi có biết hắn ở chỗ nào không, hôm khác hãy mời hắn đến phủ ngồi một chút cũng được.”

Quý Thục Nhiên có hơi kinh ngạc, trong lòng lại càng tức giận hơn. Có nói như thế nào, Diệp Trân Trân cũng đã chết rất nhiều năm rồi, Khương gia và Diệp gia cũng đã không còn qua lại từ lâu. Lần trùng hợp này của Khương Lê, Khương lão phu nhân đột nhiên lại muốn làm lành với Diệp gia, đây là có ý gì chứ? Nếu như Diệp gia và Khương gia qua lại với nhau, vậy còn để mắt mũi của Quý gia ở đâu chứ?

“Lúc đó quá vội vàng, sau khi giải quyết xong chuyện này con liền rời đi, chưa từng nói một câu nào với Biểu ca Diệp gia, vậy nên cũng không biết rõ.” Khương Lê nói.

Nghe vậy, Khương lão phu nhân có chút tiếc nuối, còn Quý Thục Nhiên thì thở dài một tiếng. Lông mày lập tức nhăn lại, nếu như Khương gia thật sự muốn tìm người ở trong Yến Kinh thành thì có gì mà khó? Nếu như lão phu nhân hạ quyết tâm muốn gặp Diệp Thế Kiệt, cho dù là Khương Lê không biết rõ tình huống của Diệp Thế Kiệt, thì tìm được Diệp Thế Kiệt cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Đúng lúc này, Khương Bính Cát đang chơi đùa ở trên giường réo dài một hơi, nói :”Mẹ, con đói rồi.”

Lúc này Khương lão phu nhân mới hoàn hồn lại, nhìn qua Khương Bính Cát, lúc này liền nói với Quý Thục Nhiên: “Con dẫn Bính Cát đi dùng cơm tối đi.” Sau đó lại nói với mấy người Khương lê: “Sau khi tan học mấy đứa cũng chưa ăn cơm, quay về hết đi, chuyện này xem như bỏ qua, sau này đừng nhắc đến nữa.” Nói xong, liền nhắm hai mắt lại, giống như là đã mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi.

Phỉ Thúy và Trân Châu vội vàng tiễn khách.

Đồng loạt đi ra khỏi Vãn Phượng Đường, Quý Thục Nhiên không cam tâm dẫn theo Khương Bính và Khương Ấu Dao rời đi. Khương Lê đang chuẩn bị đi về phía Phương Phi Uyển, lại nhìn thấy Khương Ngọc Nga đang nhìn chằm chằm vào mình, cười mỉa một tiếng, nói: “Nhị tỷ đúng là có bản lĩnh, dăm ba câu đã khiến cho đầu óc của tổ mẫu choáng váng, chuyện gì cũng không nhắc đến.”

Ý cười của Khương Lê cũng không giảm đi: “Đa tạ Tứ muội đã khích lệ.” Lời nói của nàng vô cùng chân thành, nụ cười vô cùng hòa nhã, phảng phất giống như là không nghe ra sự châm chọc của Khương Ngọc Nga, khiến cho Khương Ngọc Nga vô cùng tức giận.

Nhìn thấy Khương ngọc Nga nghẹn họng không nói lên lời, Khương Lê mới thản nhiên dẫn theo Bạch Tuyết rời đi. Ở sau lưng nàng, Khương Ngọc Yến khéo léo kéo tay áo của Khương Ngọc Nga, nhỏ tiếng nói: “Muội đừng có cứ gây phiền phức cho Nhị tỷ như thế.”

“Ngươi tránh ra!” Khương Ngọc Nga phất ống tay, tránh ra khỏi bàn tay của Khương Ngọc Yến, trong mắt xẹt qua vẻ khinh bỉ: “Sao ta lại có một tỷ tỷ nhát gan như chuột thế chứ, đúng là uất ức mà!” Sau đó giận dữ rời khỏi.

Khương Ngọc Yến cúi đầu xuống, trầm mặc đứng tại chỗ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

…..

Hai người Khương Lê quay về Phương Phi Uyển, Đồng Nhi nhìn thấy trên người hai nàng không sao cả, lúc này mới yên lòng, sau đó ở trong sân mắng chửi mấy người Khương Ấu Dao cho sảng khoái, rồi mới ngồi xuống ghế, nói: “Cô nương, tại sao lão phu nhân lại đột nhiên nhắc đến thiếu gia Diệp gia thế? Có phải là muốn làm lành với Diệp gia không?”

Đồng Nhi cũng không phải là vừa mới ra đời thì liền đi theo Khương Lê, thậm chí trước khi Khương Lê đến miếu, Đồng Nhi ngay cả nha hoàn nhị đẳng cũng không phải, vậy nên Đồng Nhi cũng không biết nhiều chuyện về Diệp gia. Tại sao quan hệ giữa hai nhà Diệp gia và Khương gia lại lạnh nhạt như thế, tại sao Khương Lê lại không lui đến Diệp gia cũng không biết.

“Ta cũng không biết.” Khương Lê lắc đầu, “Thế nhưng ta cảm thấy, chắc lão phu nhân cũng chỉ là thuận miệng nhắc đến. Nếu như là thật sự có lòng, thì sẽ cho người đi hỏi thăm một chút, thế nhưng cho đến cuối, lão phu nhân cũng không có ý này.”

Đồng Nhi suy nghĩ một lát, thở dài: “Nếu như lão phu nhân muốn làm hòa với Diệp gia thì tốt rồi, tốt xấu gì cô nương cũng sẽ có sự che chở của ngoại tổ gia. Quý thị kia cũng sẽ phải thu liễm một chút.”

Địa vị của Quý Thục Nhiên ở trong nhà vững như bàn thạch, ngoại trừ Quý Thục Nhi đã sinh một nam một nữ, còn không phải là vì có Quý gia chống lưng hay sao.

Đừng nói là phụ thân Quý Ngạn Lâm của Quý Thục Nhiên, ngay cả tỷ tỷ ruột thịt của Quý Thục Nhiên, hiện tại là Lệ Tần, cũng là sủng phi của Hồng Hiếu Đế.

Còn Khương Lê lại chỉ có một người mẹ đã chết, đã không lui tới ngoại tổ gia từ lâu. Ở Khương gia, ngoại trừ dựa vào bản thân lấy lực cản đao liều mạng thì cũng không có chỗ nhờ gì. Nếu như cứ như thế, nàng sẽ rất cực khổ.

Sự khác biệt giữa chuyện có người chống eo hay không, chính là ở chỗ này.

“Nếu như lúc đó hỏi thử xem Diệp thiếu gia đang ở đâu thì tốt rồi.” Đồng Nhi vẫn không cam tâm: “Cũng có thể thông qua Biểu thiếu gia Diệp gia để tạo mối quan hệ với bên phía Tương Dương.”

“Không sao.” Khương Lê nói: “Bây giờ cũng có cơ hội.”

Bạch Tuyết ồm ồm hỏi: “Cô nương, không phải là không hỏi tình hình gần đây của Biểu thiếu gia Diệp gia sao?”

“Không cần ta hỏi.” Khương Lê lắc đầu, “Tự huynh ấy sẽ tìm đến cửa.”

Bạch Tuyết và Đồng Nhi nhìn nhau, giống như cũng không tin tưởng lời này của Khương Lê lắm. Thế nhưng chẳng ai ngờ đến, ngay ngày hôm sau, lời nói của Khương lê đã ứng nghiệm.

Vị Biểu thiếu gia của Diệp gia ở Tương Dương, Đại biểu ca trên danh nghĩa của Khương Lê, Diệp Thế Kiệt kia đã chủ động tìm đến cửa.