Chương 51: Cáo trạng

Đám người đang xem náo nhiệt không chê lớn chuyện ở xung quanh đang còn tràn đầy hưng phấn đang đợi xem tiếp theo sẽ là một trận kiện cáo mơ hồ như thế nào, không nghĩ đến Khương Lê đột nhiên lại nói ra một câu như thế.

“Được.” Lưu Tử Mẫn chỉ sợ Khương Lê sẽ đổi ý, lập tức đồng ý. Mặc dù đã đồng ý, nhưng còn muốn níu kéo chút mặt mũi, liền nói với Diệp Thế Kiệt: “Diệp công tử, bức tranh này cũng là do ta bị lừa gạt nên mới gây ra hiểu lầm như thế, mặc dù ngươi đã xé tranh của ta, nhưng tha được chuyện nào thì tha, ta cũng không so đo với ngươi nữa. 20 lượng bạc kia cũng bỏ đi, hôm nay nể mặt Khương Nhị tiểu thư, chuyện này xem như xong, bức tranh này tặng cho ngươi, bổn thiếu gia không cần nữa.”

Nghe thấy âm thanh huyên náo truyền ra từ trong đám người, Lưu Tử Mẫn đè sự sỉ nhục và không cam lòng xuống, sau đó chắp tay với Khương Lê, tỏ vẻ bình tĩnh mà rời đi.

Hai chiếc đuôi ở phía sau hắn cũng rời đi, Diệp Thế Kiệt không ngăn cản, chắc cũng hiểu được nếu như cứ khăng khăng muốn tranh chấp tiếp thì cũng không nhận được lợi gì. Diệp Thế Kiệt nhìn về phía Khương Lê, đang muốn lên tiếng, lại nhìn thấy Khương Lê mỉm cười với hắn, sau đó nới với Bạch Tuyết ở bên cạnh: “Bạch Tuyết, trả tranh lại cho Diệp công tử, trở về thôi.”

Bạch Tuyết lên tiếng đáp lại, cuộn bức tranh giả ‘Tước Ẩm Xuân’ đang cầm trên tay lại, đưa cho Diệp Thế Kiệt, quay đầu đỡ Khương Lê lên xe ngựa, không có ý muốn bắt chuyện với Diệp Thế Kiệt một chút nào.

Diệp Thế Kiệt nhìn theo hai chủ tớ leo lên xe ngựa rồi đi xa, đám người vây xem cũng tản đi, không khỏi lắc đầu, vứt tâm tư ở trong lòng qua một bên, đi về phía bên kia.

Cũng không có ai phát hiện, trong một con ngõ cách đó không xe, đang có một chiếc kiệu đen dừng lại, ngoài kiệu, có thị vệ đang nói chuyện, nếu như bây giờ có người đi đến thì sẽ phát hiện ra, lời mà người này nói chính là chuyện vừa rồi của Diệp Thế Kiệt và Lưu Tử Mẫn.

Dứt lời, một lát sau, truyền ra tiếng của người ngồi trong kiệu.

“Biết rồi.”

Người trẻ tuổi ngồi trong kiệu dựa vào cửa sổ, dáng vẻ lười biếng, áo đỏ phủ kín giường êm, sắc mặt ngưng trọng: “Khương gia.”

Đối diện với hắn, văn sĩ mặc đồ màu xanh vuốt râu, cười nói: “Vốn muốn mượn con trai của Lưu gia để vây khốn Diệp Thế Kiệt, ép Diệp gia đứng ra. Không ngờ rằng Khương Nhị tiểu thư trời xui đất khiến lại đứng ra giải vây cho Diệp Thế Kiệt, nếu đã như thế, tất cả kế hoạch của đại nhân đều đã rối loạn rồi.”

Tuy rằng đang nói lời tiếc nuối, nhưng sắc mặt lại không nhìn thấy vẻ tiếc nuối gì, ngược lại giống như là rất nhẹ nhàng.

“Diệp Thế Kiệt chỉ là một tên tiểu tốt.” Cơ Hành phủi phủi bụi trên áo, nói: “Sẽ không dẫn đến tác dụng quá lớn, mất thì cứ mất, không vội.” Dung mạo của hắn vô cùng diễm lệ, trong lời nói lại mang theo tiếng khàn khàn, phảng phất tìиɧ ɖu͙© hàm hồ, khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.

“Nói đến, so với Lưu Tử Mẫn...” Hắn chậm rãi nhếch môi lên, “Khương Nhị tiểu thư thú vị hơn nhiều.”

....

Bạch Tuyết và Khương lê quay về Khương phủ.

Đồng Nhi đã chờ đợi ở trong Phương Phi Uyển từ lâu, Khương Lê không có ở đây, Đồng Nhi không có tâm trạng làm chuyện gì cả, nhìn thấy hai nàng trở về, nhảy cao lên, luôn miệng hỏi Khương Lê có ổn không, có gặp phải phiền phức gì không.

Bạch Tuyết là một người thật thà, không sinh động giống như Đồng Nhi. Ví dụ như chuyện của Diệp Thế Kiệt, chỉ tuân theo lệnh của Khương Lê, không hỏi nhiều thêm một câu nào.

Đồng Nhi biết được chuyện Khương Lê đã gặp phải sau khi tan học từ trong miệng của Bạch Tuyết, suýt chút nữa đã làm rơi chiếc ly, thỉnh thoảng lại hô lên: “Trời ạ!”, “Đáng hận quá đi!”, “Sao lại có thể bắt nạt người khác như thế chứ”, “May mắn là cô nương không sao”.

Đợi khi Bạch Tuyết nói đến kết uqả, lúc này Đồng Nhi mới thỏa mãn mà gãi gãi tay, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, nói: “Công nương cũng quá nguy hiểm rồi, mặc dù là thiện tâm, thế nhưng lần sau tốt nhất là đừng tùy ý ra mặt, hôm nay cũng không dẫn theo hộ vệ trong phủ, nếu như tên Lưu thiếu gia kia động thủ, vậy thì người thua thiệt vẫn là cô nương.”

Khương Lê cười mà không nói, chỉ nghe thấy Đồng Nhi lại nói: “Thế nhưng theo như Bạch Tuyết nói, Diệp công tử kia là người của Diệp gia Tương Dương, không phải chính là người nhà ngoại của cô nương sao? Đáng tiếc lúc đó cô nương không có qua lại với hắn, cũng không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện, bằng không có lẽ sẽ biết được người kia là thân thích nào của Diệp gia. Lần này cô nương giúp hắn, hắn cũng sẽ cảm kích ở trong lòng.”

“Ta cứu hắn cũng không phải mong hắn báo đáp, nếu như là vì báo đáp, còn không bằng không cứu hắn.” Khương Lê mỉm cười. Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là nguyên tắc nhất quán của Tiết Chiêu, con cái của Tiết gia, đều là người can đảm nghĩa hiệp, gặp phải chuyện bất bình đều muốn tiến lên giúp đỡ. Mặc dù nàng đã từng chết một lần, nhưng hôm nay khi ra mặt cũng đã tìm rất nhiều cơ hội cho mình, thế nhưng trong lòng Khương Lê hiểu rõ, nếu như không có những lý do kia, nàng nhất định vẫn sẽ đứng ra.

Đây là bản tính của con người.

Đang nói chuyện, Thanh Phong ở bên ngoài đẩy cửa đi vào, nói: “Cô nương, Phỉ Thúy tỷ tỷ của Vãn Phượng Đường mới vừa sai người đến truyền lời, lão phu nhân nói người qua đó một chuyến.”

“Bây giờ sao?” Khương Lê kinh ngạc, bây giờ cũng không phải là lúc để thỉnh an.

“Mấy người Tam thiểu thư đã đến Vãn Phượng Đường, nói hôm nay sau khi tan học cô nương đã cãi vã với ngươi khác.” Thanh Phong bất an mà nói.

“À, động tác tố cáo đúng là nhanh mà!” Trong lòng Đồng Nhi tràn đầy vẻ căm phẫn, “Cô nương của chúng ta giúp người để làm niềm vui, cái gì mà cãi vã với người khác chứ, cô ta đúng là có can đảm nói mà!”

Kẻ từ sau khi Đồng Nhi quay về Khương phủ, tính tình ngày càng nóng nảy, thế nhưng Khương Lê cũng rất thích tính tình này của nàng. Địa vị của người ở Phương Phi Uyển của Khương phủ rất vi diệu, nếu như chuyện gì cũng không nói, không có người đanh đá nào chống lại nổi, vậy thì người khác sẽ khi dễ từ đầu đễn cuối.

Khương Lê đứng lên: “Không sao, nàng chủ động đến nói với lão phu nhân, đúng lúc bớt phần chuyện của ta.”

Bạch Tuyết nắm chặt quyền lại, dáng vẻ giống như là muốn đi đánh nhau, khí thế hung hăng mà nói: “Cô nương, nô tỳ đi chung với người.”

“Được.” Khương Lê mỉm cười: “Thế nhưng, đừng có đánh nhau, chúng ta là đi nói đạo lý.”

Bên trong Vãn Phượng Đường, bây giờ vô cùng yên tĩnh.

Khương Bính Cát ngồi trên giường của Khương lão phu nhân, đang ăn kẹo kén ở trong đĩa. Khương lão phu nhân không dỗ dành hắn như cũ, mà là đang trầm ngâm suy nghĩ.

Khương Ngọc Yến ngồi bên cạnh, cẩn thận không lên tiếng. Khương Ngọc Nga và Khương Ấu Dao ngồi chung với nhau, sắc mặt của Khương Ấu Dao có chút đắc ý, còn Khương Ngọc Nga thì tròng mắt di chuyển không ngừng.

Quý Thục Nhiên cũng đang ở đây, nàng ngồi bên cạnh Khương lão phu nhân, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, giống như là còn có chút lo nghĩ, ánh mắt luôn nhìn về phía cửa, giống như là đang đợi ai đó.

Không lâu sau, người nàng đợi đã đến.

Lúc Khương Lê và Đồng Nhi đến Vãn Phượng Đường, Khương Bính Cát liếc nhìn nàng, giống như là muốn lên tiếng chửi rủa, chỉ là nghĩ đến chuyện gì đó, rắn răng mà nuốt xuống.

Khương Lê làm bộ như không nhìn thấy cảnh này, vẫn mỉm cười khanh khách đi vào, đứng ở trong sảnh, nhìn về phía lão phu nhân, ôn hòa nói: “Tổ mẫu, người sai người gọi Khương Lê đến là có chuyện gì sao?”

Khương lão phu nhân mở mắt ra nhìn về phía nàng.