Chương 43: Quyết định

Trong Thục Tú viên, Khương Ấu Dao đang ngồi trên giường nhỏ nghịch nghịch những chiếc lưu tô lạc tử mới có được, nghe nói Khương Lê tới thư phòng tìm Khương Nguyên Bách liền lập tức nhảy dựng lên nói: “Nàng ta đi tìm phụ thân? Nàng ta đi tìm phụ thân làm cái gì?”

Hạ nhân đáp lại: “Hình như là đến tìm đại lão gia vì chuyện mời tiên sinh.”

Địa vị của Quý Thục Nhiên ở đại phòng rất cao, ngày thường Khương Nguyên Bách có chút chuyện gió thổi cỏ lay gì Quý Thục Nhiên đều sẽ biết. Tác phong của người tới này cũng khá nhanh nhẹn, Khương Lê mới đi tới thư phòng Khương Nguyên Bách không lâu, Quý Thục Nhiên bên này đã nhận được tin tức.

“Nàng ta muốn cái gì? Chẳng lẽ còn muốn tự mình chọn tiên sinh?” Khương Ấu Dao truy vấn.

Quý Thục Nhiên thấy trên mặt hạ nhân đưa tin kia lộ ra nét chần chừ, liền lệnh nha hoàn cầm đến một hà bao đựng bạc cho hắn ta rồi mở miệng nói: “Ngươi chỉ cần nói.”

“Hồi phu nhân.” Hạ nhân cầm túi bạc kia, tất cả mọi băn khoăn đều bị cuốn trôi trong tức khắc, lập tức nói: “Người canh gác ngoài thư phòng nói, nghe được người bên trong nói hình như nhị tiểu thư muốn tới Minh Nghĩa đường, đang đi xin đại lão gia.”

“Minh Nghĩa đường?” Khương Ấu Dao không nhịn được, the thé giọng nói: “Chỉ bằng nàng ta? Nàng ta có tư cách gì để đến Minh Nghĩa đường?”

Quý Thục Nhiên phất phất tay, ý nói người truyền tin lui xuống. Người truyền tin đã đi, Quý Thục Nhiên mới lẩm bẩm: “Khương Lê mới vừa quay trở về Yến Kinh đã muốn đến Minh Nghĩa đường, quả nhiên là dã tâm cực lớn. Bất luận là đức hạnh tài học của nàng ta như thế nào, nếu như nàng ta đến Minh Nghĩa đường, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng ta đã quen ngáng đường người khác, nếu như ở phía sau tính toán thủ đoạn gì, cũng chớ có trì hoãn con.”

Sự việc xảy ra vào lễ cập kê lần trước của Khương Ấu Dao làm hại Quý Thục Nhiên tốn rất nhiều thời gian mới khiến Khương lão phu nhân cùng Khương Nguyên Bách có thái độ hòa hoãn với bà ta. Mặc dù như vậy, cũng không biết những phu nhân khác nghị luận bà ta sau lưng như thế nào, món nợ này, Quý Thục Nhiên còn chưa tính toán rõ ràng với Khương Lê, không ngờ được Khương Lê lại tự mình đến gây sự.

Khương Ấu Dao kích động nói: “Nàng ta nhất định là muốn tiếp cận Chu thế tử, con tiện nhân này!”

Đối diện Minh Nghĩa đường nơi nữ tử học chính là Quốc Tử Giám, thế tử Ninh Viễn hầu Chu Ngạn Bang đang theo học ở Quốc Tử Giám, trong chốc lát Quý Thục Nhiên còn chưa nghĩ tới chuyện này, Khương Ấu Dao lại nghĩ tới ngay lập tức.

“Con đã sớm biết nàng ta không có ý tốt, ngày ấy tại lễ cập kê, nàng ta câu dẫn Chu thế tử trong hoa viên, quả thực không biết xấu hổ! Hiện giờ kế hoạch nàng ta không thành nàng ta liền thử thêm một kế, nương, ngài không thể để nàng ta thành công được!”

Quý Thục Nhiên nghe vậy cũng nhăn mày lại. Bình tĩnh mà xem xét, diện mạo Khương Lê không tồi, hơn nữa so với thiếu nữ như Khương Ấu Dao lại càng có một loại khí chất thong dong không nói nên lời, điều này khiến cho nàng ta có làm chuyện gì cũng đều là bộ dáng nhàn nhạt không tranh không đoạt, ngược lại càng hấp dẫn sự chú ý của nam nhân. Quý Thục Nhiên tự cho là hiểu rõ nam nhân, ngoại hình của Khương Lê, nếu thật sự có lòng muốn câu dẫn Chu Ngạn Bang, chưa chắc không có khả năng.

Mối hôn sự này là do bà ta vất vả mới giành về được cho Khương Ấu Dao, Chu Ngạn Bang tuy rằng không phải hoàng thân quý tộc gì, nhưng địa vị của Ninh Viễn hầu trong thành Yến Kinh cũng không hề thấp hơn Khương gia. Huống chi nhân khẩu trong Ninh Viễn hầu phủ đơn giản, mẫu thân Chu Ngạn Bang lại là người dễ đối phó, quan trọng nhất chính là bản thân Khương Ấu Dao chung tình với Chu Ngạn Bang. Mối hôn sự bà ta nôn nóng cướp được từ tay Khương Lê không thể công cốc như giỏ tre múc nước được.

“Quả thật không thể để nàng ta tới Minh Nghĩa đường.” Quý Thục Nhiên nói: “Lần trước tại lễ cập kê đã hết sức cẩn thận, cuối cùng lại để nàng ta toàn thân mà lui, thứ tà môn này, nếu như để nàng ta tới Minh Nghĩa đường, không chừng sẽ thật sự xảy ra chuyện gì đó. Vẫn là nên đặt dưới mí mắt cho chắc chắn, muốn ngáng chân nàng ta, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.” Quý Thục Nhiên đứng lên: “Ta đây lập tức đi tìm phụ thân con.”

……

Tại Phương Phỉ uyển, thấy Khương Lê trở về cùng Bạch Tuyết, Đồng Nhi cực kỳ kinh ngạc: “Sao lại nhanh như vậy? Cô nương, có phải lão gia không đồng ý hay không.”

“Lão gia đồng ý rồi.” Bạch Tuyết cười nói: “Ta đã nói rồi, phụ thân mình, nói chuyện cẩn thận, đại lão gia chắc chắn sẽ nghe theo.”

Đồng Nhi trợn mắt, nếu như mọi việc trên đời đều đơn giản như vậy thì tốt rồi. Nàng ấy khó tin mà nhìn Khương Lê, thấy Khương Lê cũng là mỉm cười gật gật đầu, lúc này mới tin, nói: “Thật sự sao? Thật tốt quá! Ta sớm biết rằng tư chất của cô nương chúng ta thừa đủ để vào Minh Nghĩa đường .” Ngay sau đó, ánh mắt nàng ấy lại trở nên lo lắng: “Nhưng mà cô nương, hiện tại lão gia đồng ý rồi, ngày sau sẽ không đổi ý chứ?”

Lúc ấy có lẽ là do Khương Lê nhẹ nhàng nói vài câu, Khương Nguyên Bách nhất thời mềm lòng mới đồng ý. Nhưng sau khi Quý Thục Nhiên biết thì sao có thể dễ dàng bỏ qua, thổi gió bên gối một hồi, nếu như tâm Khương Nguyên Bách không kiên định, lại thay đổi chủ ý thì phải làm sao bây giờ?

“Nếu ta đoán không sai, Quý thị hiện tại đang trên đường tới thư phòng của phụ thân, hoặc là đã tới từ lâu rồi, đang khuyên bảo phụ thân hủy bỏ quyết định đưa ta đến Minh Nghĩa đường.”

Nụ cười của Đồng Nhi cùng Bạch Tuyết lập tức cứng đờ, Đồng Nhi hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Lão gia sẽ không đồng ý chứ? Cô nương, nếu không bây giờ chúng ta lại đi, đừng để Quý thị lợi dụng sơ hở này?”

“Không cần,” Khương Lê cười lắc đầu: “Bà ta sẽ không thành công.”

……

“Lão gia, hiện tại để Lê nhi tới Minh Nghĩa đường có phải có chút không thích hợp……”

Trong thư phòng, Quý Thục Nhiên đang lo lắng sốt ruột nói với Khương Nguyên Bách.

“Được rồi, nàng không cần nói nữa, ta đã quyết định, sẽ đưa Lê nhi tới Minh Nghĩa đường.” Không đợi Quý Thục Nhiên nói hết lời, Khương Nguyên Bách liền cắt ngang lời nói của bà ta.

Trước nay Quý Thục Nhiên chưa từng bị Khương Nguyên Bách ngắt lời như vậy, trong lúc nhất thời có chút ủy khuất, bà ta nói: “Thϊếp thân cũng là một lòng suy nghĩ cho Lê nhi…”

Ngày thường Khương Nguyên Bách luôn cảm thấy đau lòng khi thấy Quý Thục Nhiên ủy khuất. Thế nhưng hôm nay nhìn lại bà ta, lại nhớ lại Khương Lê chịu ủy khuất cũng chỉ đứng ở trước mặt ông bình tĩnh trần thuật lại sự thật, Khương Nguyên Bách liền cảm thấy hành động của Quý Thục Nhiên có chút giả tạo, có vẻ vô cùng chói mắt.

Ông nói: “Ấu Dao là nữ nhi của ta, Lê nhi cũng là nữ nhi của ta, đều là tiểu thư Khương gia, sao ta có thể nhất bên trọng nhất bên khinh. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi Khương Nguyên Bách ta còn để đâu được nữa? Còn có nàng” ông nhìn về phía Quý Thục Nhiên “Lê nhi không ở trong phủ tám năm, mới vừa hồi phủ, nàng là người làm mẫu thân, chiếu cố con bé nhiều hơn một ít. Nếu như nàng quan tâm Lê nhi được bằng nửa phần như Ấu Dao thì ta yên tâm rồi.”

Quý Thục Nhiên ngạc nhiên nhìn ông, Khương Nguyên Bách nói lời này chính là đang trách bà ta đối xử bất công. Còn không đợi Quý thục Nhiên nói thêm cái gì, Khương Nguyên Bách liền cầm lấy ngoại bào, đi khỏi thư phòng, một mình rời đi.

Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Quý Thục Nhiên lẻ loi cô đơn, gã sai vặt nơm nớp lo sợ ngoài cửa vừa nhìn vào liền thấy vị đại phu nhân kia xưa nay đoan trang dịu dàng, sắc mặt lại vặn vẹo như ma quỷ, biểu cảm khiến cho người ta sợ hãi, giống như biến thành một người khác.

Giờ phút này trong lòng Quý Thục Nhiên chỉ toàn là tức giận cùng hận ý, không hiểu được rốt cuộc Khương Lê đã nói điều gì châm ngòi ly gián trước mặt Khương Nguyên Bách, vài ngày trước đó Khương Nguyên Bách đã trở nên hòa hoãn với bà ta, đến nay đều không còn lại chút gì, giống như quay trở về những ngày trước trong nháy mắt.

“Khương Lê…” Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói.

Bà ta nhất định phải khiến Khương Lê trả giá vì tất cả những gì nàng làm ngày hôm nay!