Chương 33: Vân Song

"Nguyên lai là Hương Xảo ham tài bảo, vu oan giá hoạ a!"

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, các tân khách lập tức nghị luận sôi nổi. Vốn tưởng rằng là Nhị tiểu thư sau khi hồi phủ bởi vì chán ghét Tam tiểu thư, tỷ muội bất hòa, Khương Lê hành vi ác độc nguyền rủa Khương Ấu Dao. Không ngờ tới đến cuối cùng, lại là nha hoàn thϊếp thân thấy tiền sáng mắt, vu oan giá hoạ.

Vậy thì chuyện này lại trở nên rất đơn giản, vốn là nha hoàn thϊếp thân Hương Xảo của Khương Lê tay chân không sạch sẽ, muốn trộm lễ vật mà Khương Lê định đưa cho Khương Ấu Dao, nhưng lại lo sau khi sự tình bại lộ sẽ tra được trên người mình, dứt khoát đi tìm một bộ trang sức chất lượng kém rất nhiều để đánh tráo.

Hương Xảo liều mạng lắc đầu, ôm bắp chân của Khương Lê nói: "Không phải, không phải! Những món đồ trang sức kia đều là Nhị tiểu thư ban cho nô tỳ! Không phải nô tỳ trộm, Nhị tiểu thư người phải thay nô tỳ nói một lời a!"

Những món đồ trang sức và trâm cài đầu kia chính xác không phải do Hương Xảo trộm, nhưng mà, Khương Lê cũng sẽ không thừa nhận.

Khương Lê chỉ nhìn nàng ta, vô cùng thương tiếc mở miệng: "Hương Xảo, ta không hề đối xử tệ bạc với ngươi, vì sao ngươi lại đối đãi với ta như thế? Huống hồ, tiền bạc của ta cũng không dư dả, sau khi bỏ ra tất cả bạc mua cho Tam muội bộ trang sức kia, thì chỉ còn lại số đồ trang sức kia. Số đồ trang sức này cũng không ít, ta thưởng ngươi một món hai món thì cũng thôi đi, nhưng tất cả đều thưởng cho ngươi, người có thể ra tay hào phóng như vậy ở thành Yên Kinh này, chỉ sợ cũng chẳng có được mấy người đi!”

Các vị tân khách ở xung quanh đều là gật đầu, nếu như hạ nhân làm việc ổn thỏa, thì ban thưởng nhiều một chút cũng không có gì đáng nói. Nhưng tiền của mọi người cũng không phải là gió thổi một cái là tới, ra tay hào phóng như thế, đem toàn bộ hộp đồ trang sức thưởng cho hạ nhân, trừ phi là đầu óc có vấn đề. Huống hồ vừa rồi Khương nhị tiểu thư còn nói, đã bỏ ra tất cả bạc để mua quà mừng lễ cập kê khương Tam tiểu thư cập kê lễ, càng không có khả năng tùy tiện đem số đồ trang sức còn lại bạn thường cho người khác, tài lực không đủ mà.

Hương xảo kinh ngạc nhìn về phía Khương Lê, vẻ mặt của Khương Lê rất chân thành không có chút nào dấu vết giả tạo, khiến Hương Xảo cũng suýt nữa bị kỹ năng diễn xuất của nàng mê hoặc.

Nàng ta chỉ lo đỏ mắt nhìn chằm chằm và hộp đồ trang sức của Khương Lê, Khương Lê hào phóng thoải mái ban thưởng, nàng ta cũng vô cùng vẻ nhận lấy, nhưng lại không hề nghĩ tới, chủ tử ban cho hạ nhân nhiều đồ như vậy, thật sự là quá mức khác thường. Nàng ta chỉ cho rằng Khương Lê là đồ nhà quê không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, lại không nghĩ tới sảng khoái nhận nhiều đồ như vậy, sẽ trở thành bùa đòi mạng của chính mình.

Quý Thục Nhiên bảo nàng ta tay động chân vào món quà cập kê của Khương Lê đưa tới, nhưng gần đây Hương Xảo được nuôi đến kén ăn, lá gan cũng lớn hơn, nhìn thấy bộ trang sức kia liền động tâm tư. Vừa lúc nghe nói các nha hoàn ở trong viện nói chuyện phiếm, nhắc đến một cửa hàng trang sức chuyên làm đồ rởm. Nàng ta liền tìm đến, bỏ ra một ít tiền, làm một bộ trang sức giống y như đúc bộ hồng bảo ngọc kia.

Ngoại trừ khác biệt về mặt chất lượng, thì về ngoài không có chút nào sai biệt nào. Hương Xảo vốn nghĩ, một khi bị phát hiện thì Khương Lê sẽ khó lòng giãi bày, người Khương gia sẽ trừng trị Khương Lê, bởi vì bất tường(là điềm gở) tự nhiên bộ trang sức kia cũng sẽ bị xử lý, chuyện này cứ như vậy mà trôi qua.

Cứ như vậy, nàng ta đã hoàn thành việc Quý Thục Nhiên giao phó hãm hại Khương Lê, mình cũng có thể được không một bộ trang sức.

Nhưng mà Hương Xảo không hề ngờ tới, ở trong tình huống này Khương Lê cũng không chút bối rối, chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện bộ trang sức đã bị đánh tráo, mà bộ trang sức kia Khương Lê cũng chỉ sờ qua một lần mà thôi, làm sao có thể phân biệt được. Càng không có nghĩ tới chính là, bộ trang sức hồng ngọc kia vậy mà lại xuất hiện ở trong phòng của mình.

Rõ ràng nàng đã đem bộ trang sức kia đặt vào trong hộp rồi mang đi chôn ở một nơi an toàn rồi a!

Rốt cuộc là ai làm? Hương Xảo giương mắt nhìn lại, chạm đến ánh mắt của Khương Lê, trong lòng rùng mình một cái.

Chắc chắn Khương Lê đã sớm biết chuyện mình cần làm, nàng vẫn luôn bất động thanh sắc quan sát, bây giờ suy nghĩ kỹ lại, những món đồ trang sức nàng không thèm để ý chút nào, vô cùng hào phóng ban thưởng kia, cho tới bây giờ, lại trở thành chứng cứ xác thực chứng minh mình là một kẻ trộm.

Từ lúc bắt đầu Khương Lê đã âm thầm sắp xếp tất cả!

Nàng nào phải cái đồ nhà quê không hiểu cái gì, nàng biết tất cả mọi chuyện, nhưng lại làm bộ cái gì cũng không biết!

Đột nhiên Hương Xảo cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nàng ta làm hỏng chuyện tốt của Quý Thục Nhiên, Quý Thục Nhiên chắc chắn sẽ không tha cho nàng ta.

Đúng lúc này, Khương Lê lại lên tiếng, nàng nói: "Chỉ là ta còn có một chuyện không rõ, Hương Xảo, ngươi có thể đánh tráo trang sức của ta, cầm loại đồ dỏm kém chất lượng này đi ứng phó với Tam muội, Tam muội nhận được, cũng chỉ sẽ nghĩ rằng tiền bạc của ta không dư dả, nhưng vì sao ngươi lại mạo hiểm để người khác phát hiện chuyện này, cố ý dùng đao để lại dấu vết trên bề mặt bảo thạch để giá họa cho ta, hại ta thiếu chút nữa bị phụ mẫu chán ghét mà vứt bỏ." Khương Lê dẫn dắt từng bước, "Ta càng nghĩ, càng cảm thấy ngươi cũng không có lý do gì để làm chuyện này, có phải là, có người nào ở sau lưng chỉ điểm cho ngươi không?"

Lời sau cùng vừa thốt ra, vẻ mặt của các tân khách càng trở nên tế nhị.

Người đứng phía sau là ai? Lập tức mối quan hệ rắc rối phức tạp của kế mẫu và kế nữ Khương gia lại hiện lên trên đầu mọi người. Trong lòng Quý Thục Nhiên lộp bộp một cái, hận không thể đi lên xé xác Khương Lê, bà ta hơi nghiêng người, vụиɠ ŧяộʍ đưa cho Hương Xảo một ánh mắt cảnh cáo.

Hương Xảo vô cùng sợ hãi, cắn răng đưa ra quyết định, nhìn Khương Lê khóc ròng nói: "Nhị tiểu thư, rõ ràng chính là người yêu cầu nô tỳ làm như vậy, người nói Tam tiểu thư không xứng với bộ trang sức kia, để nô tỳ tìm một bộ trang sức khảm đầy vết đao......"

"Thật sự là miệng đầy hoang ngôn." Khương Lê thở dài lắc đầu, đứng thẳng người, nhìn xuống nàng ta: "Lời ngươi vừa mới nói hiện tại lại sửa miệng, lời dối trá như vậy mà cũng nói được. Huống hồ, ngươi còn chưa có giải thích ngươi lấy trộm toàn bộ trang sức của ta là truyện như thế nào."

Khương Lê lại nhìn về phía Quý Thục Nhiên, nói: "Mẫu thân ban thưởng đứa nha hoàn này cho ta, nói nàng nhân phẩm tính tình đều tốt, tay chân chịu khó, ngày thường ta cũng không dám lãnh đạm với nàng, không nghĩ tới tay chân của nha đầu này lại không sạch sẽ còn dám giá họa chủ tử, mẫu thân, lần này người thế nhưng là nhìn lầm người rồi."

Quý Thục Nhiên chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, phảng phất như bị người ta đánh một bạt tai trước mặt mọi người. Mới vừa rồi bà ta còn lời thề son sắt ở trước mặt tân khách trong đình chứng minh nhân phẩm của Hương Xảo, nhưng giờ phút này bà ta lại không thể không thu hồi lời của mình.

Quý Thục Nhiên miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Đều là do mẫu thân không đúng, là mẫu thân...... Nhìn lầm người, làm hại ngươi bị ủy khuất."

Một vị đương gia chủ mẫu làm sao có thể nhìn người không rõ, lại để một kẻ ghê tởm như vậy ở bên người kế nữ, các vị phu nhân lúc trước đồng tình với Quý Thục Nhiên, trong lòng không khỏi tức đến run rẩy.

Quý Thục Nhiên thu hết vẻ mặt của các vị tân khách vào trong mắt, trong lòng cũng cực kỳ giận, vào lúc này bà ta cũng hiểu rõ dụng ý của Khương Lê, Khương Lê muốn dựa vào chuyện này đem Hương Xảo trả lại, nhổ một cái đinh mà bà ta gắn ở Phương Phỉ Uyển.

Khương Lê cười thầm trong lòng, Quý Thục Nhiên cho là nàng chỉ là nhổ một cái đinh là Hương Xảo thôi sao? Nằm mơ đi, nàng cũng không có nhiều thời gian để hao phí tâm tư vào những việc lặt vặt của Khương gia, có một số việc, một lần làm sạch sẽ, sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền phức.

"Mẫu thân cũng không phải là hoàn toàn không biết nhìn người." Khương Lê cười nói, " Sự việc lần này, cũng may còn có một nha hoàn khác mà mẫu thân đưa cho ta, chính là Vân Song, nếu không phải do Vân Song nhắc nhở, ta cũng không biết được Hương Xảo là kẻ phản chủ như thế này." Nàng liếc mắt một cái liền chuẩn xác nhìn về phía Vân Song đang đứng ở phía sau mọi người, thành tâm thành ý nói: "Lần này, cảm tạ Vân Song.”

Hương Xảo ở dưới chân cũng sững sờ, trong chớp mắt đã suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện, nhưng miệng của nàng ta đã bị bà tử cầm miếng vải ngăn chặn, nói không ra lời.

Vân Song trốn ở sau đám người lúc này cũng ngây dại, anh mắt của Quý Thục Nhiên nhìn về phía nàng ta, khiến nàng cảm thấy trong lòng một mảnh lạnh buốt.