Chương 2: Khương Lê

Gió thổi cửa sổ rung động bang bang, nha hoàn duỗi tay đóng cửa sổ lại, trên mặt đất trong phòng trong bụng con trâu xanh làm bằng đồng đựng đầy nặng trĩu khối băng.

Mùa hè hàng năm ở Yến Kinh nóng sớm, khối băng phải từ trong hầm ngoài trăm dặm vận chuyển về, một khối nho nhỏ trị giá mười lượng bạc, một khối to như mặt bàn đá hoàn chỉnh như vậy,càng đừng nói bốn góc trong phòng, đều đặt bốn con trâu xanh giống nhau như đúc.

Trong phòng mát mẻ lại tươi mát, cạnh bàn trà nhỏ trên sập ngồi một phụ nhân xinh đẹp, phụ nhân xinh đẹp một tay chống cằm, lười biếng nhìn sổ sách trước mặt. Ở bên cạnh phụ nhân, còn có một thiếu nữ mười ba bốn tuổi yêu kiều xinh đẹp, một bên ăn chè trái cây ướp lạnh thêm đá vụn, một bên tiện tay lật giở thiệp mời xếp cao như ngọn núi nhỏ trước mặt. Hai thị tỳ đứng yên tĩnh ở phía sau, nhẹ nhàng quạt cho bọn họ.

“Trời mưa thật lớn……” Thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều nhìn ngoài cửa sổ có chút phát ngốc.

Phụ nhân xinh đẹp nhìn nàng một cái, nói: “Ăn ít chút lạnh, tránh cho buổi tối cha ngươi trở về ngươi lại ăn không ngon.” Dứt lời nói với người hầu gái bên cạnh: “Như Ý, bê chè trái cây đi, bình trà này nguội rồi, đổi bình trà nóng thơm tới.”

Thiếu nữ tuy có chút bất mãn, lại chưa nói cái gì, Như Ý buông cây quạt. Khom lưng bưng chè trái cây lên, đang muốn ra cửa, từ bên ngoài đi vào ma ma mặc quần áo vải lụa, nhìn thấy nàng, cũng không chào hỏi, đi thẳng đến bên cạnh phụ nhân xinh đẹp, hiển nhiên là có việc gấp.

Như Ý dừng một chút, bưng chè trái cây và trà lạnh ra cửa, thoáng nghe được phía sau có tiếng nói chuyện truyền đến.

“…… Nói là bệnh không nhẹ…… Đã biết hôn sự của tam tiểu thư cùng Tĩnh An sư thái hung hăng náo loạn một trận……”

“Thân thể không tốt lên, đã bệnh không xuống giường được……”

“Đại phu nói chịu không nổi qua mùa hè này, có cần nói cho lão gia hay không……”

Trong phòng tĩnh lặng trong chốc lát, tiếng phụ nhân xinh đẹp ôn hòa vang lên: “Lão gia gần đây công vụ bận rộn, chút việc nhỏ đó không cần quấy rầy hắn, chờ lúc nhàn rỗi, ta tự mình nói với hắn.”

Ngay sau đó, vang lên giọng nói mềm mại đáng yêu của thiếu nữ: “Quan tâm nàng làm cái gì, cũng không tự nhìn xem mình là ai, nhà nào cũng dám dính dáng.”

“Đừng nói cái này.” Phụ nhân lại thay đổi một câu chuyện khác, “Nghe nói phụ nhân của tân khoa Trạng Nguyên mấy ngày trước đây chết bệnh, ngày mai còn phải tới cửa phúng viếng.” Giọng nói của nàng nghe tới thập phần đồng tình, “ Sao tuổi còn trẻ đã ốm chết rồi, thật là cái người đáng thương.”

Thật là cái người đáng thương. Trong lòng Như Ý nghĩ như vậy, bước chân không hề ngừng, bê khay bạc đi đến phòng bếp.

Phu nhân trong phòng là Quý Thục Nhiên phu nhân kế thất của đương kim thủ phụ Khương Nguyên Bách. Thiếu nữ kia đó là thiên kim thủ phụ,Khương gia tam tiểu thư Khương Ấu Dao là thân sinh nữ nhi của Quý Thục Nhiên.

Về phần bọn họ nói người “Qua không nổi mùa hè” kia, hẳn chính là Khương gia nhị tiểu thư Khương Lê.

Năm năm trước Khương nhị tiểu thư Khương Lê bởi vì phạm sai lầm bị đưa đến trong miếu học quy củ, 5 năm qua, Khương gia dường như cũng không có người này. Hiện giờ trong nhà làm chủ chính là Quý Thục Nhiên, thiên kim tiểu thư con vợ cả Khương gia cũng chỉ còn lại một người Khương Ấu Dao. Thiên kim tiểu thư của chính thất củaThủ phụ đại nhân, hiện giờ đã sắp qua không nổi mùa hè, mà quý phủ từ trên xuống dưới lại không một người biết.

Nhưng cho dù có biết, dường như cũng không có thay đổi gì.

Trong lòng Như Ý thở dài một tiếng, nhìn trà đã nguội lạnh trên tay, lại có thể như thế nào? Tiên phu nhân đã đi rồi, Khương nhị tiểu thư lại là người có thanh danh không được người thích như vậy.

Thói đời chính là như vậy, người đi trà cũng lạnh.

……

Hạc Lâm tự trên núi Thanh Thành là chùa danh tiếng.

Đường núi tuy gập ghềnh, nhưng phong cảnh trái lại rất đẹp, tùng, đá sâu trong núi, rừng trúc tươi tốt được chăm sóc sửa sang. Đặc biệt là trụ trì Thông Minh đại sư càng là xa gần nổi tiếng. Nghe nói ở Hạc Lâm tự cầu nguyện cũng thập phần linh nghiệm, bởi vậy rất nhiều người không ngại trèo đèo lội suối đi vào Hạc Lâm tự, chỉ để thắp lên một nén nhang.

Cách Hạc Lâm tự không xa, có một am ni cô. So với Hạc Lâm tự khách hành hương nối liền không dứt, am ni cô này lại thoạt nhìn lạnh lẽo, dường như không có một bóng người.

Mưa suốt một đêm, gió núi càng lạnh, một gian phòng cạnh phòng chứa củi trong am ni cô có tiếng nữ tử nức nở không ngừng truyền đến.

“Cô nương…… Cô nương phải làm sao bây giờ đây……”

Tiết Phương Phỉ vừa mở mắt, đã cảm thấy bên tai ồn ào. Nàng cố sức đọng đậy ngón tay, chỉ cảm thấy toàn thân nặng muốn chết, lại vừa động, bỗng nhiên hiểu được, cũng không phải là thân thể nặng muốn chết, mà là cái chăn trên người quá nặng.

Chăn bông vốn rất mỏng, lại bởi vì ẩm ướt trở nên lạnh lẽo nặng nề, đắp ở trên người khó chịu muốn chết. Nàng vén chăn lên, cảm thấy ngực thoải mái nhiều, chậm rãi ngồi dậy.

Bên người tiếng khóc đột nhiên im bặt, qua ánh nến lờ mờ trên bàn đập vào tầm mắt chính là một khuôn mặt vui mừng khó nén, nàng ấy nói: “Cô nương tỉnh rồi!”

Cô nương sao?

Tiết Phương Phỉ sửng sốt, đánh giá người trước mặt. Bộ dáng nha đầu trước mặt chỉ tầm mười lăm sáu tuổi, đôi mắt sưng giống như trái đào, dáng dấp cũng rất là đáng yêu, chỉ là hình dáng gầy trơ cả xương làm người nhìn thấy chua xót. Nàng mặc xiêm y màu xanh thẫm không hợp thân, toàn thân không có một món trang sức, nhìn Tiết Phương Phỉ hề hề cười ngốc.

Gọi nàng cô nương, hẳn là nha hoàn?Nhưng nha hoàn bên người nàng cho dù lúc ở Đồng Hương chưa xuất giá, cũng không đến mức mặc khó coi như vậy.

Tiết Phương Phỉ giật mình phục hồi tinh thần lại, không đúng, trọng điểm là, nàng không nhớ rõ mình có một nha hoàn như vậy. Sau khi nàng gả đến Yến Kinh, bốn nha hoàn bên người, hai người sau này gả cho người, còn lại hai người, sau khi xảy ra chuyện ở tiệc rượu mời khách ngày hôm đó, thân nương củaThẩm Ngọc Dung muốn đánh chết hai nha hoàn, được Tiết Phương Phỉ khổ sở cầu xin mới ngăn lại được, thả ra ngoài, sau này những người hầu hạ nàng kia, nghĩ đến cũng là cơ sở ngầm của Vĩnh Ninh công chúa.

Vĩnh Ninh công chúa! Trước mắt đột nhiên thoáng hiện qua một ít hình ảnh, Tiết Phương Phỉ nhớ lại, rõ ràng là Vĩnh Ninh công chúa tới khıêυ khí©h, nàng bị hạ nhân của Vĩnh Ninh công chúa siết cổ chết, chẳng lẽ nàng không chết sao? Sao có thể? Vĩnh Ninh công chúa là người nhổ cỏ tận gốc như vậy, không có khả năng lưu tính mạng nàng lại.

Chẳng lẽ…… Nàng được người cứu? Là Thẩm Ngọc Dung? Hay là ai khác?

Tiết Phương Phỉ nhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu không nói lời nào, tiểu nha đầu ngừng cười ngây ngô, có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Cô nương? Cô nương?”

“Ngươi là ai?” Tiết Phương Phỉ hỏi. Lời vừa ra khỏi miệng nàng đã ngây ngẩn cả người, dường như cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng rồi lại nghĩ không ra, đến tột cùng là không đúng chỗ nào.

Tiểu nha đầu càng sốt ruột, nàng nói: “Cô nương, nô tỳ là Đồng Nhi!”

Đồng Nhi? Tiết Phương Phỉ nhớ không ra có người này.

“Cô nương,” Đồng Nhi thoạt nhìn như là muốn khóc, nàng nói: “Cô nương, nô tỳ biết trong lòng ngài không thoải mái. Làm sao Nhị tiểu thư bọn họ có thể đoạt hôn sự của ngài, đó là hôn sự lúc phu nhân còn sống định ra cho cô nương. Nhà Ninh Viễn Hầu bọn họ làm sao lại có thể làm ra thủ đoạn tiểu nhân thất tín bội nghĩa. Còn có lão gia, cô nương, nô tỳ biết ngài oán giận lão gia, nhưng mà ngài không thể nghĩ không thông cái gì cũng không cần chứ, ngài không nghĩ cho chính mình, cũng phải nghĩ cho phu nhân, phu nhân trên trời có linh thiêng nhìn thấy ngài như vậy, có bao nhiêu khổ sở chứ!”

Tiết Phương Phỉ mờ mịt nhìn tiểu nha đầu khóc lóc, trong lòng lại nghĩ chuyện này cùng Ninh Viễn Hầu có cái quan hệ gì. Tiết Phương Phỉ biết Ninh Viễn Hầu thế tử, Thẩm Như Vân muội muội của Thẩm Ngọc Dung, em chồng nàng rất ái mộ Ninh Viễn Hầu thế tử, có tiếng mỹ nam tử ở Yến Kinh Thành. Nhưng chuyện này cùng nàng có quan hệ gì?

Tiểu nha đầu hãy còn khóc xuất thần, bên ngoài đột nhiên có sấm sét, chiếu sáng trong phòng, phòng lạnh cũ nát, chăn mền lạnh băng, cũng chiếu sáng chính Tiết Phương Phỉ.

Tiết Phương Phỉ đột nhiên hiểu chỗ nào không thích hợp rồi.

Giọng nói này…… mềm mại du dương, tuy rằng mỏi mệt, lại thể hiện sự mềm mại ôn nhu đặc thù của thiếu nữ.

Giọng nói này không phải của nàng.

“Ta là ai?” Tiết Phương Phỉ hỏi.

Đồng Nhi sửng sốt.

“Ta là ai?” Tiết Phương Phỉ lại hỏi một lần nữa.

“Ngài đang nói cái gì,” Đồng Nhi còn tưởng rằng nàng đang khó chịu, lập tức nói: “Ngài là tiểu thư dòng chính của đương kim nội các thủ phụ Khương đại nhân, Khương gia nhị tiểu thư.” Lại bổ sung một câu, “ Thiên kim thủ phụ, kim chi ngọc diệp đích thực!”

Khương gia, thiên kim thủ phụ, Khương nhị tiểu thư, Khương Lê.

Tiết Phương Phỉ nhắm mắt.

Nàng trở thành Khương Lê rồi.