*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thân mẫu của Khương nhị tiểu thư, Diệp Trân Trân gả vào Khương gia ba năm không con, mãi đến sau khi thông phòng của Khương Nguyên Bách cũng đã sinh ra thứ trưởng nữ, Diệp Trân Trân mới có thai Khương Lê. Đáng tiếc Diệp Trân Trân bạc mệnh, sinh Khương Lê xong thân thể ngày càng sa sút, nửa năm sau thì đi. Khương Nguyên Bách đúng là suy xét đến ấu nữ cần người chăm sóc, mới có thể không lâu sau thì cưới Quý Thục Nhiên vào cửa.
Viện lúc trước Diệp Trân Trân dưỡng bệnh, là Phương Phỉ uyển này.
Khương Nguyên Bách là văn nhân, tuy rằng là một văn nhân cực kỳ có dã tâm với quyền lực một lòng muốn bò lên trên, nhưng tính cách văn nhân cổ hủ ít nhiều cũng bị lây nhiễm một chút. Chẳng hạn Khương Nguyên Bách thích khoe khoang thanh cao, không thích dung tục. Diệp Trân Trân xuất thân thương gia, xưa nay thích tinh xảo quý giá, ngay cả trồng hoa cũng muốn trồng loại kiều diễm sáng lạn, Khương Nguyên Bách lại thích loại thúy trúc thanh nhã.
Quý Thục Nhiên biết làm vừa lòng, ăn mặc đi đứng uyển chuyển,tao nhã, Phương Phỉ uyển này, không thèm đi vào. Hiện giờ Khương Lê hồi phủ, cố ý vô tình, cho nàng viện tử mà thân mẫu dưỡng bệnh.
Nghĩ sâu về chiều hướng xấu, trong đại phòng viện này là viện xa nhất, cách các tỷ muội huynh đệ khác đều xa, càng đừng nhắc đến Khương lão phu nhân và Khương Nguyên Bách, dĩ nhiên là không gần rồi. Mà ở viện thân mẫu mình dưỡng bệnh, Khương nhị tiểu thư đến cùng có thể thấy vật nhớ thương hay không, hoặc là bị kí©h thí©ɧ, thậm chí bị chọc giận?
Đồng Nhi đang lo lắng nhưng khi nhìn thấy hành động của Khương Lê thì hoàn toàn tan thành mây khói.
Khương Lê không ưu thương, cũng không phẫn nộ, ngoại trừ lúc ban đầu khi nhìn thấy ba chữ Phương Phỉ uyển có chút giật mình, về sau biểu hiện vẫn luôn rất bình tĩnh. Làm cho Tôn ma ma cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng dặn dò vài câu, thì Tôn ma ma rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Khương Lê và Đồng Nhi. Nếu người đã về tới Khương phủ, Ngọc Hương cũng trở về bên cạnh Liễu phu nhân phủ Thừa Đức lang trong phủ, lúc gần đi, Khương Lê nhờ Ngọc Hương bày tỏ lòng cảm tạ với Liễu phu nhân, ngày khác chắc chắn tự mình tới cửa nói lời cảm tạ.
Trong phòng dọn dẹp cũng coi như sạch sẽ, các loại hoa cỏ trước kia Diệp Trân Trân sai hạ nhân trồng ở Phương Phỉ uyển, hiện giờ hoang phế nhiều năm, trừ cỏ dại được dọn dẹp sạch sẽ, chính là một vùng hoang vu, lại bởi vì sân quá lớn, càng hiện lên quạnh quẽ.
Đồng Nhi nhìn về phía Khương Lê, do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi: “Cô nương, trong lòng không có không thoải mái sao?”
“Viện này khá tốt.” Khương Lê nhìn khắp nơi, “Rất lớn rất thanh tịnh.”
Dường như nàng không để băn khoăn của Đồng Nhi ở trong lòng, mà nhìn bồn hoa hoang phế nghiêm túc suy tư một chút, mới nói: “Chỉ là không có hoa cỏ thấy hoang vu chút. Nhưng mà cũng thế, ngươi và ta nhiều năm ở núi Thanh Thành, đã rất quen chăm sóc hoa cỏ, ngày khác ngươi đi tìm chút hạt giống hoa, chúng ta trồng trong sân, qua một thời gian, thì tươi đẹp rồi.”
Đồng Nhi nghe thế, vui vẻ nói: “Cô nương nói đúng, ở núi Thanh Thành chúng ta đã từng trồng lương thực, hoa cỏ cũng giống thế, viện này lớn, trồng hoa rồi nhất định rất đẹp.” Nàng cảm thấy từ sau lần nguy hiểm mà Khương Lê rơi xuống nước, khi tỉnh lại, ngày ngày trôi qua càng tốt hơn, có lẽ chuyện Ninh Viễn Hầu thật sự kí©h thí©ɧ Khương Lê, hiện giờ Khương Lê làm việc có trình tự, tâm chí kiên cường, đây có lẽ như người già thường nói “Phá rồi lại lập”.
“Cuộc sống của chúng ta cũng sẽ như hoa nở trong viện, càng ngày càng vui vẻ, càng ngày càng tốt hơn.” Đồng Nhi thật lòng thật ý nói.
Khương Lê mỉm cười, nàng trồng hoa ở trong sân, cũng không phải là vì hợp với tình hình, cũng không phải vì tỏ vẻ mình tràn ngập hy vọng với cuộc sống. Mà nàng phải làm chút chuyện gì đó để hấp dẫn sự chú ý của người khác, khiến người ta biết rằng Khương gia nhị tiểu thư, không phải có thể bị người ném ở trong góc phủ đầy bụi bậm nói quên thì quên.
Trồng hoa như thế, về sau làm việc cũng như thế.
Nàng cũng không định làm một thiên kim tiểu thư không có tiếng tăm gì.
Tới buổi tối, Phương Phỉ uyển náo nhiệt hẳn lên. Đầu tiên là Quý Thục Nhiên sai người may vá đến làm xiêm y cho Khương Lê, ban ngày ở cửa Khương phủ, Khương Lê nói trước mặt mọi người, vì vậy cho dù thế nào Quý Thục Nhiên cũng không thể mặc kệ cho qua, vì để thể hiện kế mẫu rộng lượng, vãn hồi hình tượng bị phá nát, dĩ nhiên Quý Thục Nhiên phải hạ vốn gốc, làm cho Khương Lê vài bộ xiêm y thật đẹp đẽ quý giá.
Không chỉ có như thế, Quý Thục Nhiên còn tặng một tráp trang sức, Khương lão phu nhân cũng sai người đưa tới một ít bạc. Khương lão phu nhân đưa bạc ngược lại càng thực dụng hơn đồ trang sức, hiện giờ trong tay Khương Lê rỗng tuếch, không có bạc, ở Khương phủ này, nàng cũng không thể sai người làm việc.
Khương Nguyên Bách cũng tới một lần, nhìn thấy Phương Phỉ uyển bày trí xem như thoả đáng, lúc này mới gật đầu, sau khi nói mấy câu, giữa cha con đều cảm thấy nhiều năm không gặp tình cảm xa cách nhạt nhẽo, Khương Nguyên Bách bèn rời đi.
Đợi một lát sau, khi trong phòng bắt đầu châm đèn, Quý Thục Nhiên tặng cho hai nha hoàn Hương Xảo và Vân Song tới.
Hai nha hoàn “Hiểu chuyện ngoan ngoãn” ở trong miệng Quý Thục Nhiên, đứng ở trước mặt Khương Lê, thỉnh an với Khương Lê.
Nha hoàn mà Quý Thục Nhiên đưa tới, chỉ có thể làm nha hoàn thϊếp thân của Khương Lê. Hai người này ăn mặc thật sự quý giá hơn Đồng Nhi nhiều, nhất là Hương Xảo, trên cổ tay đeo một vòng tay bằng vàng ròng, màu sắc tươi sáng.
Tuy Vân Song đứng thỉnh an, ánh mắt lại lộ ra chút kiêu căng, lễ cũng làm không chút để ý. Có lẽ cảm thấy Khương Lê chỉ là một tiểu thư thất thế, cho dù hồi phủ, nhưng dưới tình huống hiện tại Quý Thục Nhiên đương gia, sớm hay muộn cũng không có kết cục tốt, đến giả bộ cũng lười.
Hương Xảo là người khôn khéo, miệng cũng ngọt, đôi mắt đảo không ngừng, liếc nhìn tráp trang sức mà Quý Thục Nhiên đưa tới, cung kính thỉnh an Khương Lê.
Cho dù biểu hiện gì, tóm lại đều là người Quý Thục Nhiên sai tới nhìn chằm chằm nàng. Khương Lê chỉ nhìn thoáng qua thái độ cử chỉ của hai người, trong lòng cũng đã có chút hiểu biết với tính tình của hai người.
Vân Song phủng cao đạp thấp, không coi ai ra gì, Hương Xảo tham lam hám giàu, liệu cơm gắp mắm. Đều là tiểu nhân, tuy không phải người mình, chưa hẳn không thể lợi dụng.
Đồng Nhi nhìn ngang nhìn dọc đều không vừa mắt hai người này, thẳng thắn thể hiện rõ sự không thích ngay trên mặt.
Khương Lê khoát tay, nói: “Nơi này của ta không có việc gì, Hương Xảo, ngươi lưu lại nói một chút tình huống trong phủ hiện giờ cho ta nghe, Vân Song, ngươi đi xuống trước đi.”
Vân Song ước gì sớm một chút rời đi, lập tức vâng lời. Hương Xảo ở lại, Khương Lê cho nàng ngồi xuống, Hương Xảo đáp không dám.
Đợi sau khi Hương Xảo chối từ một lúc rồi ngồi xuống, Khương Lê mở tráp trang sức Quý Thục Nhiên cho nàng, lấy một cái trâm chuồn chuồn bằng hồng ngọc từ trong tráp ra, nhét vào trong tay Hương Xảo, nói: “Ta mới vừa hồi phủ không lâu, còn phải dựa vào Hương Xảo tỷ tỷ nhắc nhở chỉ bảo, Hương Xảo tỷ tỷ nói với ta tình huống trong phủ đi.”
Hương Xảo nuốt nuốt nước miếng, nàng vốn nên chối từ, nhưng cái trâm bằng đá quý nặng trĩu trong tay, làm sao nàng cũng nói không nên lời chối từ.
Khương nhị tiểu thư không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã làm người ta không thể cự tuyệt dụ hoặc! Ai có thể chống cự?
Suy tư một chút, Hương Xảo bèn nghĩ, xem ra nhị tiểu thư là người không có đầu óc, nếu hiện giờ nàng hầu hạ bên cạnh nhị tiểu thư, chỉ cần dỗ dành nhị tiểu thư vui vẻ, chẳng phải ngày ngày đều có thể kiếm được thật nhiều. Muốn nói tình huống trong phủ, dù sao bên cạnh Khương Lê cũng không có người nào thông minh, còn không phải dựa vào một cái miệng của mình? Như vậy cũng không có phản bội phu nhân, thậm chí còn được hai phần bạc.
Nghĩ đến đây, Hương Xảo rất vui vẻ, nói: “Nhị tiểu thư trăm triệu không thể nói như vậy, giải đáp nghi hoặc cho ngài là bổn phận của nô tỳ, hiện giờ trong phủ……” cũng nắm chắc cây trâm trong tay không buông ra.
Đồng Nhi gấp đến độ vò đầu bứt tai, Hương Xảo này rõ ràng không có ý tốt, Khương Lê còn thưởng hậu hĩnh cho nàng như vậy, phải biết lòng người không đủ. Nhưng nhìn Khương Lê trước mắt, rõ ràng rất nghiêm túc nghe Hương Xảo nói.
Hương Xảo nói đến nước miếng bay tứ tung, miệng đắng lưỡi khô. Mắt thấy Khương Lê chăm chú nghe, trong lòng không khỏi đắc ý, nàng nói những thứ đó, nhìn như tỉ mỉ, thật ra phần lớn đều là nói về nhị phòng tam phòng, về phần phu nhân đại phòng bên này, một chữ cũng không lộ ra. Nhị tiểu thư này cũng ngốc, thế nhưng lại tin tưởng không nghi ngờ, nói chút râu ria, đã có thể thu được một cây trâm đá quý, thật là một chuyện tốt khó có được.
Nói khoảng nửa canh giờ, cuối cùng không còn lời gì để nói. Hương Xảo bèn nói: “Hồi nhị tiểu thư, đó là tình hình trong phủ hiện giờ.”
Khương Lê nghe đến nhập thần, giờ phút này Hương Xảo dừng lại, nàng dường như có chút chưa đã thèm còn muốn nghe, nghĩ nghĩ, nói: “Nếu trong phủ không còn gì đáng nói nữa, vậy nói chuyện thú vị ngoài phủ đi.”
“Ngoài phủ sao?” Hương Xảo sửng sốt.
“Đúng vậy, mấy năm gần đây thành Yến Kinh Thành có chuyện gì thú vị không? Nghe nói lão thái thái của Vinh Tín Lăng
ba năm trước đã qua đời, ta nhớ khi ta còn nhỏ bà ấy đã cho ta một bức Quan Âm thêu hai mặt. Còn có, ta nghe Ngọc Hương tỷ tỷ nói đến đệ nhất mỹ nhân thành Yến Kinh Thành, phu quân nàng còn là tân khoa Trạng Nguyên, nghe nói trước đó vài ngày chết bệnh, là thật sự sao?”Tìm kiếm với từ khoá:
TruyenHDTruyenHDTruyenHD1 thành viên đã gởi lời cảm ơn
TruyenHDvề bài viết trên:
TruyenHDTruyenHD12.07.2018, 15:51
TruyenHDTruyenHDTiểu Thần Hắc Hổ Bang Cầm Thú
Ngày tham gia:26.02.2018, 12:03
Bài viết:101
Được thanks:586 lần
Điểm:41.31
TruyenHDTruyenHDTruyenHDRe: [Cổ đại - Trùng sinh] Đích gả thiên kim - Thiên Sơn Trà Khách - Điểm:
29
TruyenHDChương 18: Giá trị
“Đúng vậy, mấy năm gần đây thành Yến Kinh Thành có chuyện gì thú vị không? Nghe nói lão thái thái của Vinh Tín Lăng
ba năm trước đã qua đời, ta nhớ khi ta còn nhỏ bà ấy đã cho ta một bức Quan Âm thêu hai mặt. Còn có, ta nghe Ngọc Hương tỷ tỷ nói đến đệ nhất mỹ nhân thành Yến Kinh Thành, phu quân nàng còn là tân khoa Trạng Nguyên, nghe nói trước đó vài ngày chết bệnh, là thật sự sao?”
Không đầu không đuôi, sao đột nhiên nói đến những chuyện không liên quan gì thế này? Đầu tiên Hương Xảo hơi sửng sốt, lại thấy vẻ mặt Khương Lê vẫn rất nghiêm túc nhìn nàng ta, chợt phản ứng lại, có lẽ Khương nhị tiểu thư ở quá lâu trong núi sâu, tuy hiện giờ đã mười lăm, nhưng vẫn là đứa nhỏ, muốn nghe chút chuyện thú vị mới mẻ.
Hương Xảo này, tuy tham tài, nhưng cũng là người cầm tiền tài rồi sẽ làm việc ổn thoả, nhất là trước mắt còn là một công việc chỉ cần hơi động mồm mép. Cũng giống như ngày thường khua môi múa mép với các tỷ muội mà thôi.
Nàng nói: “Đúng là như vậy, ba năm trước khi lão thái thái Vinh Tín Lăng qua đời, lão phu nhân trong phủ chúng ta còn đi phúng viếng. Ngài nói phu quân của đệ nhất mỹ nhân thành Yên Kinh là tân Trạng Nguyên lang năm trước, hiện giờ là Trung Thư Xá Nhân Thẩm Ngọc Dung Thẩm đại nhân.”
Nghe thấy cái tên này, tim Khương Lê như thắt lại, nhưng trên mặt lại cười rộ lên, nàng nói: “Đúng là người này.”
“Thẩm đại nhân là người tài giỏi, nô tỳ từng nghe lão gia nói với phu nhân, hiện nay trong triều đình, Thẩm đại nhân là người thăng chức nhanh nhất, là người có tài hoa thật sự.
Phu nhân kia của hắn xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng mà……” Nói đến chỗ này, Hương Xảo ngừng lại, trong mắt thoáng qua sự khinh miệt, ngay sau đó nhìn về phía Khương Lê, trở nên ấp a ấp úng.
“Là chuyện vị phu nhân kia tư thông với người hả?” Khương Lê hỏi.
Hương Xảo chấn động: “Ngay cả chuyện này ngài cũng biết?” Nàng ta cười làm lành nói: “Vốn còn sợ nói chuyện này bẩn lỗ tai ngài, không nghĩ tới ngài đã sớm biết. Đúng thế, chuyện Thẩm phu nhân phụ đức suy đồi mọi người đều đã sớm biết, ngài nghĩ một chút, Thẩm đại nhân không tốt chỗ nào, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thanh niên tài tuấn, thế mà Thẩm phu nhân còn trộm người bên ngoài, thật không biết nghĩ thế nào?” Nói như rất khinh thường.
“Phụ đức đồϊ ҍạϊ ? Mọi người đều biết?”
Hương Xảo cảm thấy vẻ mặt Khương Lê có chút kỳ quái, không khí đột nhiên có chút căng thẳng, ngừng một chút, hơi do dự mở miệng: “Nhị tiểu thư?”
Khương Lê cười khẽ: “Không có việc gì, ngươi nói tiếp đi.”
Hương Xảo dừng một chút, dường như mới nhớ lại chuyện chính,
nói: “Thẩm phu nhân làm chuyện bỉ ổi, vô cùng có lỗi với Thẩm đại nhân, nhưng cố tình Thẩm đại nhân si tình, không chỉ không trách Thẩm phu nhân, còn đối xử với nàng như xưa. Có lẽ là ông trời không nhìn nổi việc này, từ sau khi chuyện Thẩm phu nhân tư thông bị người phát hiện thì bị bệnh, cho đến thời gian trước, khoảng một tháng trước, vâng, đi rồi. Cho nên nói đây là báo ứng.” Hương Xảo lắc đầu, thổn thức nói: “Trạng Nguyên lang biết được thê tử đi, rất thương tâm, ở nhà không ăn không uống ba ngày ba đêm, thiếu chút nữa đi theo. Bệ hạ trách cứ hắn đường đường trượng phu lại thoái chí không ra hình dạng gì, ra lệnh cho hắn nghỉ không cần lên triều, lại cũng cảm nhớ hắn trọng tình trọng nghĩa, nghe lão gia nói, có lẽ Thẩm đại nhân sẽ lại tấn chức.”
Nói một đoạn thật dài, Hương Xảo không nghe thấy Khương Lê nói chuyện, ngẩng đầu nhìn, thấy khóe miệng Khương Lê mỉm cười có chút cứng nhắc. Nhưng chỉ chốc lát, Khương Lê cười bưng trà lên uống một ngụm, nói: “Thẩm đại nhân này thật đúng là người chung tình.”
“Xác thật như thế.” Hương Xảo gật đầu, trong lòng nói thầm, còn không phải à, nam nhân nào không để ý chuyện thê tử của mình cho mình đội nón xanh, cố tình vị Trạng Nguyên lang này không thèm để ý. May mắn là vị Thẩm phu nhân kia chết sớm, nếu không Trạng Nguyên lang phải cả đời đội cái nón xanh này, phải nhận ánh mắt khác thường của mọi người, không nói đến đồng liêu như thế nào, chỉ trong dân chúng cũng đã làm trò cười cho thiên hạ.
Cho nên nói, cuối cùng ông trời vẫn có mắt.
Khương Lê che miệng, nhẹ nhàng ngáp một cái, nói: “Được rồi, hôm nay các ngươi theo ta cũng mệt rồi, ta cũng chuẩn bị nghỉ ngơi sớm chút, nơi này có Đồng Nhi hầu hạ là được rồi, ngươi đi xuống trước đi.”
Hương Xảo là người của Quý Thục Nhiên, vốn nên canh giữ Khương Lê một tấc cũng không rời, nhưng mà hôm nay nàng nóng lòng trở về thưởng thức cái trâm đá quý Khương Lê thưởng cho, lập tức vui vẻ đồng ý, lui xuống.
Chờ Hương Xảo đi rồi, Đồng Nhi mới đóng cửa lại, sốt ruột nói: “Cô nương, Hương Xảo kia không phải người tốt, thấy ngài dễ lừa gạt, dỗ dành ngài lấy bạc đó.”
“Nàng dỗ ta, sao biết không phải ta dỗ nàng?” Khương Lê mỉm cười nói, tiện tay cầm lên chút trang sức từ trong tráp trang sức Quý Thục Nhiên đưa tới, đều là trang sức đẹp đẽ quý giá, nghĩ đến tuy rằng kém những thứ của Khương Ấu Dao, nhưng ít nhất đối với một người ở trong núi tám năm mà nói, cũng đủ để lóa mắt rồi.
Nhưng nhìn kỹ, ánh trong mắt Khương nhị tiểu thư những cái trâm cài châu báu rạng rỡ rực sáng, nhưng cực kỳ bình tĩnh.
Người ở thành Yến Kinh đều biết Tiết Phương Phỉ đã chết, người ở thành Yến Kinh đều biết Thẩm Ngọc Dung vì Tiết Phương Phỉ thiếu chút nữa tuẫn tình, một nam nhân có tài, có dung mạo còn có tình, ở trong mắt người đời, là không chút tì vết. Ở trong mắt kẻ ngồi trên cao, ở trong mắt hoàng đế, là thần tử có tình, cũng là người tài có thể dùng.
Thẩm Ngọc Dung và Vĩnh Ninh công chúa cấu kết với nhau làm việc xấu, gian phu da^ʍ phụ, hại chết nguyên phối Tiết Phương Phỉ, lại thành toàn thanh danh chung tình của mình, lấy danh chung tình, còn thu được thêm một cái thanh danh tốt khác, mượn cơ hội từng bước lên mây.
Nhưng kẻ chung tình này, nội tâm có bao nhiêu không biết xấu hổ, bạc tình bạc nghĩa, cũng chỉ có trời biết. Nếu ông trời thật sự có mắt, không nên bất công như thế.
Hay cho một kẻ chung tình!
Hiện giờ Thẩm Ngọc Dung, đã đứng ở độ cao cũng đủ cao, thậm chí bởi vì phía sau có Vĩnh Ninh công chúa ủng hộ, cho dù Tiết Phương Phỉ chết đi rồi sống lại, so với hắn cũng khác nhau một trời một vực, không thể vươn tay kéo hắn xuống từ trên đám mây. Mà một khi mất đi tiên cơ, Thẩm Ngọc Dung sẽ càng chạy càng cao, càng chạy càng xa, xa đến một vị trí mà nàng không cách nào đυ.ng vào.
May mà, hiện giờ nàng là Khương nhị tiểu thư, ở trong nhà quan Khương gia thành Yến Kinh, địa vị xa xỉ, lưng dựa cây cao to lớn hóng mát, đây là một lối tắt.
Nhưng nàng phải nghĩ cách, để mình có địa vị ở trong Khương gia. Một Khương nhị tiểu thư nói chuyện có trọng lượng, làm chút chuyện gì sẽ vẫn dễ dàng hơn là Khương nhị tiểu thư không người hỏi thăm.
Trước không đề cập tới kế mẫu tâm địa bất chính, cũng không đề cập tới nhị phòng, tam phòng không quen thuộc kia, ngay cả Khương Nguyên Bách quan hệ huyết thống gần nhất, chút tình cảm với nàng kia, cũng không thấy có bao nhiêu sâu đậm.
Làm sao mới có thể đứng vững gót chân ở Khương phủ đây?
Tiết Hoài Viễn đã từng nói, bất cứ thời điểm nào, cũng phải có giá trị của mình.
Nàng phải để người Khương gia biết rõ giá trị của nàng.