Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồ Nhi Có Chuyện Nói Thẳng, Sư Tôn Cam Đoan Không Đánh Ngươi!

Chương 64: Ta Có Phải Đến Nhầm Địa Phương Hay Không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Linh Khê Phong, nhìn Lâm Diệu té xỉu trên mặt đất, Trường Âm khóe miệng cong lên, tay nhỏ vung lên. Đám người hôn mê tất cả đều tỉnh lại.

"Sư tôn, chúng ta thế nào?"

Lâm Diệu chậm rãi mở mắt, ôm đầu, giống như là đầu rất đau.

"Có đại địch giáng lâm, các ngươi bị uy áp cho chấn choáng."

Trường Âm thản nhiên nói.

Người khác đích thật là bị choáng, duy chỉ có Lâm Diệu thì không.

" BUFF tinh thần miễn dịch, bất cứ uy áp gì đều là gân gà hết. Đây chính là nguyên nhân vì cái gì hắn còn có thể chuyển động."

Thấy la lỵ lông trắng xuất thủ, hắn vốn muốn giả chết. Nhưng đối phương đúng là không cần mặt mũi, thế mà lấy nhiều khi ít, cân nhắc la lỵ lông trắng thực lực vẫn chưa khôi phục đỉnh phong, có thể sẽ lật xe. Lâm Diệu cắn răng móc sạch của cải mua tấm thẻ kia.

" Thẻ thể nghiệm quyền Hoang Thiên Đế. Hiệu quả rất không tệ."

La lỵ lông trắng hoàn toàn chính xác cường hãn, khống chế một cái, thế mà còn có dư lực ngăn trở hai cái khác. Đối mặt một quyền diệt thế của "Hoang Thiên Đế", Lôi Đình Chí Tôn vốn bị giam giữ căn bản là không có cách nào ngăn cản, có thể nói chết quá oan uổng.

"Sư tôn, đại địch kia..."

Lâm Diệu thuận miệng hỏi.

" Một tên Chí Tôn, đã bị vi sư chém!"

"Tốt, vi sư muốn trở về tiếp tục bế quan."

Dứt lời, Trường Âm biến mất không còn thấy đâu, bọn người Phượng Cửu trên mặt hiện rõ vẻ run động. Sư tôn chém một cái Chí Tôn?

Phượng Cửu theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, lôi đình cuồng loạn, tiếng sấm vang rền, thật lâu không dứt! Đây chính là dị tượng khi có Chí cường giả vẫn lạc! Sư tôn, nàng thật sự chém Chí Tôn! Gương mặt nàng đỏ lên vì hưng phấn.

【 phi, rõ ràng là hắn bị một quyền của ta đánh cho bạo thân, la lỵ lông trắng rõ ràng là cướp công ta a! 】

Bạn đang đọc truyện trên truyenhdt.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Phượng Cửu: "???"

Nàng liết hướng Lâm Diệu, trong lòng chấn kinh. Đại sư huynh cũng tham chiến?

Chiếu theo tiếng lòng của Đại sư huynh, Chí Tôn kia bị trảm là do Đại sư huynh làm?

"Tê!"

Phượng Cửu bỗng nhiên minh bạch vì cái gì sư tôn vô cùng lo lắng trở về liền bế quan. Hóa ra là bởi vì cái này.

"Là cường giả của Phong Linh Nguyệt Ảnh Tông xuất thủ sao?"

Phượng Cửu trong lòng thì thào một tiếng, nàng cũng không tin Lâm Diệu hiện tại là Chí Tôn cảnh. Lúc này mới bao lâu?

"Đại địch đã bị sư tôn giải quyết, Đại sư huynh, các vị sư muội, ta liền về tiếp tục bế quan."

Phượng Cửu nói ra: "Linh khí tiên giới so với hạ giới còn tinh khiết hơn rất nhiều, các vị sư muội hãy siêng năng tu luyện."

"Vâng, sư tỷ."

Chúng sư muội ứng thanh.

Phượng Cửu rời đi.

"Đại sư huynh, ta đã là Trúc Cơ đỉnh phong!"

Tư U U nhảy cà tưng đi đến trước mặt Lâm Diệu.



"Ừm, không tệ."

Lâm Diệu đưa tay sờ sờ đầu Tư U U, mỉm cười nói: "Tiếp tục cố lên."

"Ừm ừm!"

Tư U U không có phản kháng, tựa như hảo muội muội nhu thuận hiểu chuyện.

"Kia Đại sư huynh, ta cũng về trước bế quan đây, tranh thủ sớm một chút ngưng luyện Kim Đan!"

Biết Phượng Cửu đã là Kim Đan kỳ Tư U U, không muốn bị kéo ra chênh lệch.

"Ừm."

Đưa mắt nhìn Tư U U rời đi, Lâm Diệu nhìn về phía Giang Nam nữ tử Lý Vân Đồng.

"Đại sư huynh."

Thấy Lâm Diệu nhìn mình, Lý Vân Đồng cung kính nói.

Lâm Diệu gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới liền nói: "Nghe nói Vân Đồng sư muội thích sách?"

"Đúng vậy Đại sư huynh."

Lý Vân Đồng trả lời: "Vân Đồng thuở nhỏ được phu tử thu dưỡng, thích đọc quần thư."

Lâm Diệu gật gật đầu khẽ cười nói: "Sư huynh gần đây thu được một bản thư tịch có ý tứ, nếu sư muội không chê có thể đến chỗ sư huynh nhìn qua."

Thiếu nữ nhãn tình sáng lên,

"Đại sư huynh, không bằng ta cùng theo ngươi trở về?"

Lâm Diệu lắc đầu,

"Đợi chút nữa có khách nhân, sư huynh cần phải đi gặp hắn một lần."

"A, kia, tốt a."

Thiếu nữ có chút thất lạc, trong mắt chứa đầy sự chờ mong, Đại sư huynh nói sách sẽ là cái gì?

"Đại sư huynh! Ta trúc cơ!"

Hỏa hồng thiếu nữ hưng phấn nói với Lâm Diệu. Lâm Diệu nhìn về phía Vân Anh, mang theo một tia kinh ngạc,

"Chúc mừng Vân Anh sư muội."

"Đại sư huynh, ta nói cho ngươi, ta đi ngủ một giấc, tỉnh lại liền phát hiện đã trúc cơ!"

Vân Anh tiến đến bên tai Lâm Diệu thần thần bí bí nói.

"Lại có việc này?"

Lâm Diệu chấn kinh: "Vân Anh sư muội, không biết sư huynh có thể đi đến nơi ngươi ngủ một đêm?"

"A, cái này....."

Sắc mặt Vân Anh đỏ lên nói: "Đại sư huynh, người ta là nữ hài tử a."

"Là sư huynh đường đột, Vân Anh sư muội, cơ duyên của ngươi tràn đầy, thật sự là tiện sát sư huynh."

【 kỳ thật đều là ta cho, thật sự là làm khó ta a, vì nhóm sư muội này mà tốn tâm. 】



【 bất quá, Vân Anh có mặt tròn nhỏ nựng vẫn là rất dễ chịu a. 】 Vân Anh: "???"Da mặt khẽ động, Đại sư huynh hắn thế mà nhân lúc mình không biết, bóp mình mặt! Quá mức a! Ân..... Xem như nể mặt việc Đại sư huynh giúp ta luyện chế Linh binh lại giúp ta Trúc Cơ. Đại sư huynh, ta Vân Anh tha thứ cho ngươi!

"Đại sư huynh, lát nữa người còn có việc, vậy ta liền đi trước."

Vân Anh nói.

"Ừm."

Lâm Diệu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hoa Linh Vận đang mặc nông phục. Dung mạo của nàng, dáng người của nàng, cũng không phổ thông, nhưng nàng hiện tại chỉ muốn làm một người bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên truyenhdt.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

"Linh Vận sư muội."

"Đại sư huynh."

" Trù nghệ của Linh Vận sư muội quả nhiên là sư huynh đều theo không kịp, không biết sư huynh có cơ hội lại đi nhấm nháp một phen?"

Hoa Linh Vận từng mời Lâm Diệu làm khách, làm đầy bàn mỹ thực, xem như thỉnh an Lâm Diệu.

"Đại sư huynh nói gì vậy chứ, Đại sư huynh muốn ăn thì đến lúc nào chả được."

"Vậy liền một lời đã định."

"Ừm."

"Đại sư huynh, Đại sư huynh, ăn cơm sao?"

Tiểu la lỵ Như Nguyệt mặc váy hồng chớp chớp mắt nhìn về phía Lâm Diệu.

"Đại sư huynh chút nữa có việc, Như Nguyệt đến nơi sư tỷ này."

Hoa Linh Vận ngoắc. Tiểu la lỵ vui vẻ chạy gấp tới.

Đưa mắt nhìn mấy vị sư muội tất cả đều rời đi, Lâm Diệu tính toán thời gian, Diệp Thiếu Thiên kia không sai biệt lắm cũng nên đến. Lúc phi thăng tiên giới, Lâm Diệu liền dùng truyền âm ngọc bài lúc trước Diệp Thiếu Thiên cho liên hệ với nhau. Nghe được thanh âm Lâm Diệu, Diệp Thiếu Thiên kém chút còn tưởng rằng đã gặp quỷ...... Truyền âm ngọc bài của hắn chỉ có thể sử dụng ở tiên giới, điều này có nghĩa là Lâm Diệu phi thăng! Vừa mới qua đi một tháng a?

Hắn đều đã phi thăng rồi?

Nhưng hỏi một chút, Diệp Thiếu Thiên mới biết được, là hạ giới xảy ra chuyện! Bọn hắn toàn bộ tông môn bị ép phi thăng!

"Cửu U Thánh Địa!"

Diệp Thiếu Thiên trước tiên, liền suy đoán ra là ai giở trò quỷ. Cũng chỉ có Cửu U Thánh Địa, đối thủ một mất một còn của Thanh Hư Thánh Địa, sẽ làm loại sự tình làm người buồn nôn này. Ý thức được Lâm Diệu đang gặp tình cảnh rất nguy hiểm Diệp Thiếu Thiên, không nói hai lời liền xuất quan. Vừa lúc nghe được có người thỉnh cầu cường giả thánh địa xuất thủ, cứu trợ Vũ Hóa Tông.

Diệp Thiếu Thiên liền tìm tới người kia, mang theo hắn bằng tốc độ nhanh nhất, phóng tới Loạn Thiên Vực. Lâm Diệu thế nhưng là lão sư chỉ đạo tình cảm của mình, Diệp Thiếu Thiên cũng không hi vọng hắn xảy ra chuyện.

Nhất là nghe theo lời Lâm Diệu chỉ, Diệp Thiếu Thiên rõ ràng cảm giác được ánh mắt sư tỷ nhìn mình có điểm nhu hòa. Đợi một thời gian, có lẽ liền thật có thể đạt được phương tâm của sư tỷ.

Nghĩ tới đây, Diệp Thiếu Thiên nâng lên mười hai phần tinh thần, không tiếc mạnh độ hư không!

"Đạp mịa, ai dám động đến Lâm lão sư, ta đem hắn tro cốt đều dương!"

Phong Thanh Tử bị bắt lấy, không rõ Thánh tử vì sao cảm xúc kích động như thế, Lâm lão sư kia lại là người nào. Chỉ biết là Thánh tử rất gấp a!

Nhưng khi đến cảnh nội Loạn Thiên Vực, Diệp Thiếu Thiên liền ngây ngẩn cả người. Vô số sinh linh giống như nổi điên hướng cương vực khác chạy trốn, từng cái thế lực chống lên vô số phòng ngự trận pháp, như lâm đại địch!

Diệp Thiếu Thiên cắn răng, kiên trì, ngược dòng mà đi!

Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy, bầu trời đen như mực, cự thủ đen nhánh, lôi đình cuồng bạo, hỏa diễm ngập trời!

"Ta có phải đến nhầm địa phương hay không?"

Diệp Thiếu Thiên hoàn toàn lâm vào trầm tư.
« Chương TrướcChương Tiếp »