Edit: Silent
Lão Dịch từ nhỏ chưa bao giờ gặp khó khăn, có hai lý do, một: Hắn là con một, hai: Hắn bị dị ứng với nhiều thứ.
Lão Dịch bị dị ứng lạ lắm, dị ứng với đồ “Dơ”, quần áo không sạch —— Phát ban, ăn không sạch —— Nổi mẩn.
Nói tóm lại, thể chất của lão Dịch vô cùng khó quản, cho nên chưa từng làm bất cứ việc gì ở nhà sau khi cha mẹ qua đời.
Về lý do tại sao lại bị lão Trần dụ dỗ, nguyên nhân là do lần trước Trần Lôi Lôi đút cho hắn cái sủi cảo kia.
Ăn xong hối hận lắm, về nhà lấy thuốc chuẩn bị trước khi bệnh sởi xuất hiện liền bóp nát từ trong trứng nước.
Nhưng một tiếng đồng hồ sau vẫn không hề hấn gì.
Phát hiện này làm cho lão Dịch đếch tin được, hẳn là trùng hợp sau khi lão Trần nói sẽ nấu cơm cho hắn, liền kiên quyết tới cửa.
Lúc vào cửa đưa một túi nhỏ trứng cút tươi, bề ngoài là quà, thật ra là muốn lão Trần luộc trứng, hầm với thịt khi nấu thịt kho tàu.
Suy nghĩ này của lão Dịch không bị lão Trần nhìn thấy, bởi vì khi cửa mở ra, anh đã nồng nhiệt chào đón lão Dịch bằng một cái ôm, kết quả là cảnh tượng rất bi thảm, không chỉ trứng bị vỡ mà lão Dịch còn bị ướt.
Lão Trần trợn to hai mắt, cùng lão Dịch ở cửa nhìn nhau một lúc lâu, sau đó thận trọng hỏi: “Có muốn thay quần áo không?”
Lão Dịch nghiến răng nghiến lợi đáp: “Anh, nói, gì?”
Năm phút sau, khi lão Dịch lần nữa xác nhận quần áo đó là của lão Trần mới miễn cưỡng thay.
Lão Trần sờ cằm nhìn lão Dịch, khoe khoang: “Bộ này anh mặc trông còn đẹp hơn tôi nha.”
Lão Dịch cúi đầu vô cảm liếc nhìn họa tiết Pikachu trên bộ quần áo, nói: “Cảm ơn.”
Lão Trần cười vô hại: “Không có chi.”