Edit: Mean
Lão Dịch vẫn luôn cho rằng làm 0 cảm giác về tâm lý lớn hơn thể chất, bởi vì mặc dù hắn và Tưởng Tín Lan bên nhau vài năm nhưng phải nói thật là không thoải mái lắm, hầu như không có thời gian thoải mái thật sự.
Vì vậy sau khi Tưởng Tín Lan qua đời, hắn nhất quyết làm 1, không bao giờ làm 0 nữa cho đến khi lão Trần xuất hiện.
Đối với chuyện tại sao lão Trần lại như vậy, lão Dịch vì áy náy mà gật đầu, dù sao bên trong lão Trần vẫn là thẳng nam có vợ có con gái, cho dù ở bên hắn thì cùng lắm cũng là một người song tính luyến ái, để anh lúc nào cũng nằm dưới đúng là có hơi ủy khuất.
Lão Dịch ôm cảm giác sẽ không được thoải mái chịu đựng, không ngờ lão Trần lại còn chơi khá giỏi, sau cảm giác khó chịu ban đầu lão Dịch nhanh chóng cảm thấy sướиɠ, dẫn đến việc eo cứ vặn vẹo chủ động tìm lão Trần chơi tới bến.
.
Trong ấn tượng của lão Trần, lão Dịch đưa khăn giấy cho mình trong bệnh viện thú cưng là một người rất lịch thiệp, cho dù hắn và con gái giả tình nhân lừa dối mình thì cùng lắm chỉ khó chịu lão Dịch gạt người chứ không phải chuyện trâu già gặm cỏ non.
Sau khi làm quen, anh thấy lão Dịch thiếu tình thương, hay hành động trẻ con chẳng hạn như kén ăn, chẳng hạn như ngày mưa cầm ô xoay vòng tròn văng nước tứ tung, chẳng hạn như thích bập bênh màu vàng tróc sơn trong công viên, lại chẳng hạn như tham lam cơ thể anh dù biết mình đã già rồi.
Lão Trần quanh năm làm việc nhà, thân thể đương nhiên tốt hơn lão Dịch suốt ngày ngồi trong văn phòng, tuy rằng sau khi khai trai hai người đều có chút mê làm loại chuyện đó, nhưng biết eo không tốt còn cố làm không phải là đang tìm chết sao?
Khi bắt taxi đến bệnh viện, lão Trần không nhịn được ghé bên tai hắn nhỏ giọng nhắc mãi, lão Dịch u sầu đầy mặt dựa vào anh không nói lời nào, một lúc sau đột nhiên hỏi: “Em cảm thấy ở bên anh có thoải mái không, hay ở bên vợ thoải mái hơn?”
Lão Trần không nghĩ hắn sẽ hỏi cái này, dừng lại một chút rồi trả lời, “Thật ra, em…”
“Em đã ly hôn với vợ chưa?” Lão Dịch ngắt lời “Em nói cô ta bỏ trốn, có nghĩa là vẫn chưa kịp làm giấy chứng nhận ly hôn, vậy chúng ta có phải là gian díu với nhau không?”
Lão Dịch dán sát bên tai anh nói, lẽ ra tài xế phía trước không nghe thấy gì nhưng lão Trần lo lắng bị nghe thấy cho nên an ủi lão Dịch định đợi lúc nào đó sẽ nói rõ ràng.
Ai ngờ lão Dịch lại cho rằng anh né tránh, lập tức kêu dừng lại, xuống xe trước.
Lão Trần lo lắng cho cái eo hắn, vừa thấy người bước đi liền nhanh chóng đưa tiền xe, đuổi theo.
”Eo anh không đau nữa sao?”
Lão Dịch liếc một cái, không đi nữa.
Lão Trần đau đầu, nắm tay lão Dịch nói từng chữ: “Xin lỗi, em không nói rõ với anh.”
Trên mặt lão Dịch không có biểu cảm gì, hất cằm: “Hả?”
“Em không có vợ, Lôi Lôi là con của chị gái em.” Lão Trần nói, “Trước khi chị gái tử hình đã giao con bé cho em.”
Sắc mặt lão Dịch cứng lại: “Bố con bé đâu?”
”Bố con bé bị chị gái em gϊếŧ rồi”, Lão Trần gượng cười nói, “Con bé không có bố mẹ, em cũng không có bố mẹ, vì để tránh người khác nghị luận cho nên tìm một cái cớ để nuôi con bé.”
Vừa nói anh vừa siết chặt tay: “Xin lỗi, ngay từ đầu em nên nói rõ với anh, để anh hiểu lầm rồi.”
Lão Dịch nhìn anh, trái tim chợt thắt lại, nghiêng người ôm eo lão Trần nói: “Là anh xin lỗi mới đúng,” Sau đó nhẹ nhàng nói, “Anh thích em, cho nên sau này không muốn gặp rắc rối.”
Lão Trần cúi đầu hôn lên tóc hắn, “Em hiểu mà.”
Tác giả: Nếu không có chuyện gì khác, hai vị lão nhân này khi yêu thật sự rất ngọt ngào. (Hai chương đầu bị khóa 3 lần, giờ bực mình quá nên chưa viết được gì????)