Sau tiết Hạ Chí là đến thời điểm nóng nhất trong năm, khí trời dần nóng hơn, vô cùng khó chịu. Tạ Y Trân không chịu nổi cái nóng trong phủ, bèn chuyển lên trang viên riêng trên núi để tránh nóng, còn dẫn theo cả Tiêu Lẫm chỉ biết đọc sách trong phòng cả ngày.
Vào ban ngày, Tiêu Lẫm cần sự yên tĩnh để đọc sách, nên Tạ Y Trân sai người sắp xếp cho hắn một gian phòng ở góc Tây Bắc của sơn trang, lưng tựa vào núi.
Trước khi bước vào cửa, Tiêu Lẫm thoáng trông thấy bóng người quấn quýt trong rừng cây phía trước. Vẻ mặt hắn hơi cứng ngắc, bình tĩnh tắt đèn l*иg, tiến lại gần.
Trong rừng cây, phía sau một góc cây có một đôi nam nữ đang quắn lấy nhau.
Người nam là Lý Hựu là người mấy ngày trước đi cùng đám người Khương Nhu tới chơi với Tạ Y Trân, là một thứ tử nhà quan lục phẩm. Nữ thì hẳn là một nha hoàn của phủ Phủ Trưởng Công Chúa. Trước kia Tiêu Lẫm đã từng thấy đối phương đứng bên cạnh Tạ Y Trân, là một nhị đẳng nha hoàn.
Tuy Tạ Y Trân cho họ tự do ăn chơi trong sơn trang của mình, nhưng nếu nàng chưa cho phép, không ai được quyền động đến người trong phủ.
Vì vậy hai người này đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, do sợ bị người khác phát hiện, nên mới chọn khu rừng đen như mực này.
Tiêu Lẫm đợi hết hai khắc, mới thấy hai người kia kết thúc tình chàng ý thϊếp.
Trước khi chia tay, nam tử còn hứa sẽ xin với điện hạ cho nàng ta đi theo hắn.
Nữ tử nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, lại thân mật với nam nhân một hồi, sau đó nói sợ dây dưa lâu quá điện hạ sẽ nghi ngờ, nên phải trở về trước, sau đó vội vã rời đi.
Lý Hựu đợi thêm một lát, xác định nha hoàn kia đã đi xa mới đi ra ngoài, nhưng còn chưa ra khỏi rừng thì bỗng nhiên bị một cánh tay túm lấy, định hét to nhưng miệng đã bị bịt.
Tiêu Lẫm kéo Lý Hựu đến vách núi, bên dưới là hồ nước sâu.
Lý Hựu bị Tiêu Lẫm nắm cổ áo đưa nghiêng về phía vách núi, hắn ta không ngừng run rẩy, muốn kêu to lại bởi vì quá sợ hãi nên chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô, cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi tay Tiêu Lẫm nhưng vốn dĩ yếu sức hơn nên không thể.
Lý Hựu ráng chồm về phía trước, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo hung ác của TiêuLẫm, chợt trợn tròn hai mắt, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ khó tin: "Là ngươi, thả, thả ta ra..."
Tiêu Lẫm lạnh giọng hỏi: "Tiêu Nguyên chết như thế nào?"
Lý Hựu ngạc nhiên sau đó có vẻ chột dạ thoáng hiện lên trong mắt, hắn ta thở hổn hển, run rẩy nói: "Ta, ta không biết, ta không..."
"Hừ, hôm Tiêu Nguyên chết có người thấy ngươi ở cùng hắn bên hồ, ngươi nói ngươi không biết à".
Tiêu Lẫm hơi nới lỏng tay, khiến Lý Hựu sợ đến mức hồn bay phách lạc.
"Đừng, đừng đẩy ta xuống! Ta nói... nói! Hắn là bị Tiết Lãng, và... và đám đi cùng hắn, cưỡng ép buộc... ra sức cưỡng ép... bị ném... ném vào trong hồ..."
Con ngươi của Tiêu Lẫm co rút, tức giận và sát ý trong mắt thay nhau nổi lên, Lý Hựu khóc bù lu bù loa, khổ sở cầu xin hắn tha cho mình, lộn xộn nói hắn ta không cưỡng ép Tiêu Nguyên cũng không đẩy Tiêu Nguyên xuống hồ, hắn chỉ là giải quyết hậu quả cho đám người kia.
"Đám người còn lại là ai?"
Lý Hựu nói vài cái tên, đều là con nhà quan.
"Ngươi nói ngươi chỉ giải quyết hậu quả cho bọn chúng à?"
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Lẫm không hề dao động, cánh tay còn lại đã bóp cổ Lý Hựu, ngón tay đè lên mạch máu.
Lý Hựu run như cầy sấy: "Đúng thế, là Tiết Lãng phân phó, Tiêu Nguyên kia cứ khóc mãi, Tiết Lãng sợ chuyện này bị bại lộ, muốn xử lý hắn, ta, ta chỉ dẫn người đi ném, ném hắn xuống hồ, không phải ta ra tay, thật sự không phải ta..."
Tiêu Lẫm bình tĩnh nhìn gương mặt cực kì hoảng sợ mà cũng khiến hắn vô cùng căm hận ở trước mặt, giống như đang cân nhắc điều gì đó.
Hắn đã vứt Tiêu Nguyên xuống hồ, mình báo thù cho Tiêu Nguyên ném hắn ta xuống hồ, không phải rất công bằng sao?
Gió núi chợt nổi lên, Tiêu Lẫm buông lỏng tay, nhẹ đẩy một cánh, dưới vách núi nhanh chóng truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống nước.
Tiêu Lẫm đứng ở bên vách núi nhìn xuống hồi lâu, nhắm mắt, xoay người rời đi.
Lúc đi về còn tiện tay nhặt đèn l*иg đã tắt ngóm từ lâu bị rơi trong rừng.
Đám người Khương Nhu ở trang viên chơi hết ba ngày rồi mới chịu rời khỏi. Lúc đi chợt phát hiện thiếu một người, hình như từ lúc đến nơi này đã không thấy bóng dáng Lý Hựu đâu rồi.
Mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn ở trang viên nghĩ ngơi và nghe ca múa, tự mình chơi nên biết thiếu ai hay không. Bọn họ nghĩ bụng chắc trong nhà Lý Hựu có việc nên đã về trước, chẳng ai rảnh để ý làm gì, sau khi từ biệt Tạ Y Trân rồi lần lượt lên xe về phủ của mình.
Trang viên lại trở về với dáng vẻ yên lặng, Tạ Y Trân cảm thấy hơi chán, tính bày vài trò với Triệu Hiển thì người hầu bên ngoài đã vội vàng chạy vào bẩm báo, nói là người của Hình bộ và Nha môn kinh thành đến đây. Lý Hựu chết rồi, theo thông lệ bọn họ muốn vào trang viên của phủ Trưởng Công Chúa điều tra, mong điện hạ đồng ý.
Tạ Y Trân nhíu mày: "Lý Hựu chết rồi?"
"Vâng, có người phát hiện thi thể của hắn ở cái hồ dưới núi".
Tạ Y Trân lạnh mặt: "Cho bọn họ vào."
Người tới là Phủ thừa của nha môn kinh thành, ông ta tiến vào cung kính hành lễ với Tạ Y Trân xong mới nói chính sự: "Buổi trưa hôm qua, có người phát hiện xác của công tử nhà Lý thị lang bộ Lễ Lý Hựu trên bãi đá dưới hạ lưu. Khám nghiệm cho thấy đối phương chết được ba ngày rồi. Người trong phủ Thị lang nói ngày nay hắn và bạn bè có đến trang viên của Điện hạ chơi, sau đó không thấy trở về nữa, hạ quan cũng đã hỏi qua những người đi cùng, hôm nay theo thông lệ tới trang viên của điện hạ điều tra. Mong điện hạ chớ trách."
"Mấy người khác đã nói gì?"
Phủ thừa lộ vẻ mặt nghiêm nghị: "Đều nói không biết gì cả."
"Ta cũng không rõ. Đúng là hắn có đến trang viên của ta, nhưng sau đó chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, còn tưởng trong nhà hắn có việc, nên chưa kịp chào hỏi đã vội vàng rời đi."
"Xin điện hạ cho phép hạ quan tra hỏi những người khác trong trang viên và đến tra xét chỗ ở của Lý lang quân ngày ấy."
"Có thể, nhưng phải thực hiện trước mặt ta." Hiếm khi Tạ Y Trân không làm khó người khác, phân phó Triệu Hiển gọi tất cả người ở trang viên tới.
Toàn bộ người trong trang viên đều được gọi lại đây. Lần lượt thẩm vấn từng người, đa số đều trả lời không biết gì hết: Chưa từng gặp Lý Hựu, không biết hắn đi đâu, cũng không thấy ai khả nghi.
Đến lượt Tiêu Lẫm, vì hắn là học trò của Quốc Tử giám, nha dịch chỉ hỏi hắn mấy câu khách sáo. Vẻ mặt Tiêu Lẫm điềm tĩnh, hỏi gì đáp nấy, cũng nói hôm ấy từng nhìn thấy Lý Hựu một lần khi lần đầu tiên hắn đến đây, tiếp đó hắn thì không thấy nữa, chuyện về sau hắn không biết gì.
Người thẩm vấn chẳng hề nghi ngờ hắn, gật đầu xong thì hỏi người tiếp theo.
Trong đám người bỗng có nha hoàn run lẩy bẩy ngã oặt xuống đất, vừa khóc vừa la: "Nô tỳ không biết, nô tỳ thật sự không biết. Ngày ấy nô tỳ chỉ âu yếm với hắn trong rừng một lúc rồi rời đi, chuyện lúc sau nô tỳ thật sự không biết!"
Tiêu Lẫm nhìn nàng ta, đúng là nha hoàn ở với Lý Hựu trong rừng đêm đó. Nàng ta mới bị tra hỏi vài câu đã luống cuống khai ra hết, còn khóc lóc kêu oan ầm trời, cố gắng bò tới trước mặt Tạ Y Trân: "Điện hạ, công chúa điện hạ cứu nô tỳ! Nô tỳ thật sự không biết Lý lang quân bị người ta gϊếŧ! Không phải nô tỳ làm đâu!"
Tạ Y Trân nghiêm mặt nhìn nàng ta.
Phủ thừa chấp tay hỏi nàng: "Điện hạ, hạ quan có thể bắt nha hoàn này về thẩm vấn được không?"
"Có thể, nhưng làm việc gì cũng phải chú ý đến chứng cứ, ngươi nên nhớ nàng ta người của phủ nào, các ngươi đừng vì vội báo cáo lên trên mà vu oan cho nàng." Tạ Y Trân nhắc nhở.
"Đó là đương nhiên." Đối phương đồng ý ngay.
Nửa canh giờ sau, đám nha dịch lục soát phòng ở của Lý Hựu và cánh rừng nha hoàn kia nói cũng quay lại bẩm báo, nói không phát hiện được điều gì khả nghi. Hai ngày nay trời mưa không ngớt, chỉ sợ dù có dấu vết gì sau núi cũng đã trôi sạch rồi.
Nhưng đúng là hồ nước dưới vách núi thông đến con sông phát hiện ra sát của Lý Hựu.
Một đám sai dịch chỉ đành rút lui.
Sau khi người ngoài rời đi, Tạ Y Trân liếc nhìn Tiêu Lẫm đi về thư phòng, Tiêu Lẫm ngầm hiểu đi theo nàng.